Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 313




Lúc này lại có một bóng đen từ trong nhà nhảy lên trên mỏm đá, tư thế lạnh lùng nhìn xuống, mà tất cả người bên trong hình như không phát hiện!

Màn đêm như ẩn chứa điều bí mật, vĩnh viễn khiến người ta tò mò, mà ở nơi đây, với bầy sói, nhà này chính là mục tiêu của bọn nó, dẫn đầu là sói đầu đàn dò xét phía trước, động tác chậm chạp, cả bọn cùng đè thấp âm thanh, loài sói giảo hoạt, trời sinh đã là thợ săn giỏi, chỉ cần bọn chúng để mắt tới, con mồi sẽ không có khả năng sống sót, hơn nữa bọn chúng có kiên nhẫn, sẽ không lỗ mãng xông tới, không biết khi nào luôn làm cho người ta khủng hoảng vô tận, trên người mang theo ý lạnh, ở độ cao an toàn, nhiều sói như vậy, mặc dù họ đều có công phu, cũng đừng mơ tưởng an nhiên rời đi, huống chi đã bị mình hạ thuốc, nàng vốn không tính ám toán họ, chỉ là họ không nên nghĩ tới chuyện rời đi, làm trở ngại chủ tử của mình!

Con sói quan sát đã lâu, tru một tiếng thật thấp, bọn sói còn lại không khỏi đáp một tiếng, trong mắt lộ rõ hung ác, con sói chợt nhảy lên, xông thẳng hướng phòng, sau lưng bầy sói cũng chạy theo, ngay một khắc này, bên ngoài đột nhiên nổi lên lửa lớn, ánh lửa ngút trời, vây đám sói lại!

Dã thú sợ lửa, ngọn lửa lớn như vậy khiến chúng nó lo lắng, sói đầu đàn dừng công kích lại, có lẽ nó cảm thấy giờ an toàn mới là quan trong, mà hiển nhiên, chỉ có khu rừng mới có thể cho bọn họ an toàn!

Bầy sói không nghĩ tới lửa sẽ nổi lên, nhanh chóng tan tác, nhưng bây giờ nàng lại không thể nhảy xuống, nếu hiện tại nhảy xuống, sợ sẽ trở thành mục tiêu công kích của sói!

Bầy sói từ từ suy tư, cuối cùng có một con sói chạy tới phía trước dò xét, thế lửa quá lớn, nó trì trệ không tiến, dưới sự thúc giục, nó chợt hướng mép lửa phóng tới, nhưng lại đột nhiên ngã xuống, không có bất kỳ phản ứng, một màn khiến bầy sói vốn nóng nảy, càng thêm lo lắng, bọn chúng tru thấp, nhưng không có con sói nào tùy tiện hành động, lửa vây quan chúng, cũng không ai biết bọn họ bây giờ muốn làm cái gì!

Rốt cuộc thế lửa dần dần nhỏ xuống, bầy sói như nhìn thấy hi vọng, nhưng chung quanh dâng lên một mùi thơm lạ lùng, bầy sói mắt chậm rãi nhắm lại, từng con một toàn bộ ngã xuống!

Trên mỏm đá nàng nhíu mày thật chặt, nàng có năng lực làm mật thám, kiến thức cũng có, mùi thơm này đặc biệt đối với người không có tổn hại gì, nhưng là trí mạng đối với loài thú!

Nghe được bên ngoài không có động tĩnh, mấy người vốn đang ngủ say, từng người đi ra, họ đứng ở cửa, nhìn thi thể bầy sói, âm thầm kinh hãi, ít nhất cũng vài chục con, nếu bọn chúng còn sống mà lần lượt tấn công, sợ là ngay cả võ công cao cường, cũng không phải đối thủ của chúng!

"Xem chừng sẽ bận rộn đây, chỉ là may mắn vượt qua mùa đông, nhiều thức ăn dự trữ cũng tốt!" Tương Bình Vương đi về phía trước, như hắn nói, tuy thời tiết xung quanh hồ ấm áp, nhưng mùa đông thì vẫn sẽ lạnh, hơn nữa họ không có tơ tằm, không thể dệt vải, giường chỉ là đắp thành, thứ mặc trên người, phần lớn là dùng da thú chế thành, số lượng da thú vô cùng quan trọng, mỗi ngày có rất nhiều chuyện, cần ghi chép, cần tìm kiếm dược thảo, thực vật, còn phải đối phó dã thú, nhưng thời gian không đủ, hiện nay ngược lại giải quyết vấn để khó khăn của bọn họ!

Tương Bình Vương ở chính giữa bầy sói, dùng chân đá đá một thi thể trong chúng, tựa hồ đang xem bọn chúng có còn phản ứng hay không, mọi người cũng không chú ý, trong lúc bất chợt, có một con sói như sống lại, nó nhảy cao hàm răng sắc bén, thẳng tắp gặm lấy cổ Tương Bình Vương, Tương Bình Vương dù võ công cao nhưng bị thương lại không phong bị, có chút không kịp phản ứng, bị thương trong chớp mắt, một quyền Tương Bình Vương vừa đánh tới con sói, nhưng thân thể mềm nhũn ngã xuống!

"Hoàng thúc!" Kiếm Thiếu Huyền thất kinh, thuốc này là hắn cùng Nạp Lan Tĩnh điều chế, chẳng lẽ xảy ra sai lầm, tuy nhiên không nghĩ tới tình trạng như vậy, trên người Tương Bình Vương có không ít máu, không biết là của sói hay của hắn, Kiếm Thiếu Huyền nhanh nâng hắn lên, khi tay của hắn chạm đến cổ tay Tương Bình Vương, sắc mặt hơi biến đổi!

"Hắn như thế nào?" Nhìn Kiếm Thiếu Huyền không lên tiếng, Cung thị không nhịn được nhanh tới nhìn một chút, Kiếm Thiếu Huyền càng âm trầm, trong lòng bà càng lo lắng, ở chung một chỗ nhiều ngày như vậy, cũng không có thâm thù đại hận, há có thể không có một chút tình cảm!

"Hinh Nhi!" Giọng Tương Bình Vương rất yếu, suy yếu đến mức không nghe ra được hắn nói gì, tay vừa động nâng lên, nhưng không có sức, cứ như vậy run lên, mí mắt hơi rũ, cho dù ai nhìn đây cũng không qua khỏi!

"Là ta đây!" Cung thị nhanh nắm tay của hắn, giọng nói mang theo vài phần nghẹn ngào, Tương Bình Vương đã vì bà chết một lần, bà không nghĩ, cũng không nguyện ý lại trải qua một lần sinh ly tử biệt!

Tương Bình Vương nhẹ nhàng nhếch mép một cái coi như đang cười, trên người mùi máu tươi rất nặng, hắn nói chuyện đứt quãng, nhưng vẫn nghe ra ý tứ, c Cung thị kiếp sau, gả cho hắn có được hay không!

"Vương Gia!" Cung thị không trả lời, Nạp Lan Tĩnh cùng Thu Nguyệt nhanh nhào đến trước mặt Tương Bình Vương, vẻ mặt cực kỳ khổ sở, nhưng họ hữu ý vô tình ngăn trở ánh mắt của Cung thị, chỉ lộ tay của Tương Bình Vương cho bà!

"Được!" Cung thị không phát giác ra, liều mạng gật đầu một cái, trong đầu rất loạn!

"Vậy, vậy ta liền yên tâm!" Tương Bình Vương chậm rãi nhắm mắt lại, giống như tâm nguyện duy nhất đời hắn là lời hứa hẹn của Cung thị, Tương Bình Vương nói dứt lời, Cung thị cảm nhận rõ ràng tay Tương Bình Vương mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có, nếu không phải bà lôi kéo, có lẽ tay của hắn liền rũ xuống, không có phản ứng!

"Không!" Nước mắt Cung thị từng giọt từng giọt rơi xuống, thế giới cũng có chút mơ hồ, tay không ngừng chà xát tay Tương Bình Vương, sợ thân thể hắn lạnh lẽo, "Không, ngươi không thể chết, nếu ngươi không chết ta liền đồng ý gả cho ngươi, ngươi tỉnh lại!" Cung thị cuối cùng cũng nói ra, bà cùng Tương Bình Vương, mọi sai lầm, đều không quan trọng, người đàn ông này từ khi sinh ra đến khi chết cũng nhớ kỹ bà, bà còn khao khát gì nữa!

"Được, đây là nương tử nói đấy nhé?" Tương Bình Vương đột nhiên mở mắt, cầm lại tay Cung thị, trong giọng nói mang theo mấy phần vội vàng, nhưng ý cười trên khóe môi lại rất tươi, hôm nay hắn bày thế cục này, là thỉnh giáo Nạp Lan Tĩnh, không ngờ Hinh Nhi thật sự muốn trở thành nương tử của hắn!

"Ừ, tất nhiên là thật!" Cung thị theo bản năng đáp một tiếng, nhưng đột nhiên nhìn Tương Bình Vương mừng rỡ đứng lên, liền đưa tay muốn ôm mình, "Ngươi không có việc gì?" Giọng Cung thị đột nhiên nâng cao, nước mắt còn trên mặt, nhưng vẻ mặt không còn bi thương, mang theo vài phần hung ác!

"Ta, a, trên người ta bị thương!" Tương Bình Vương sững sờ, nhanh khom người xuống, đùa gì chứ, trước kia Cung thị tính tình nóng nảy, mình ở trên người nàng chịu không ít thua thiệt, hắn quyết định không thể ngay mặt nghênh địch!

"Được, thật tốt!" Cung thị tức giận chỉ vào mọi người, hôm nay nhìn ra là tất cả mọi người liên thủ gạt mình, mọi người đều biết chân tướng, chỉ có mình ngây ngốc ở nơi này khóc thành bộ dạng như vậy! Cung thị tức giận lợi hại, hít một hơi thật sâu, ngón tay xẹt qua trên mặt của mọi người, bước nhanh rời đi!

"Nương tử nàng đừng tức giận!" Tương Bình Vương nhanh đuổi theo, cho dù bị Cung thị đánh mấy cái, so khiến Cung thị giận dữ tốt hơn nhiều!

Nhìn Cung thị cùng Tương Bình Vương Nạp Lan Tĩnh cùng Kiếm Thiếu Huyền nhìn nhau cười, ai cũng có thể nhìn ra, Cung thị đối với Tương Bình Vương không phải là một chút tình cảm cũng không có, nếu không sẽ không bị loạn mà bị lừa bởi chiêu trò của Tương Bình Vương, chỉ là, hai người nhìn thẳng vào mắt, nhưng lại có một ít lúng túng, nhanh dời tầm mắt đi!

"Đồ này, ngày mai nữa dọn dẹp đi, nghỉ ngơi sớm một chút!" Kiếm Thiếu Huyền nói một câu, hình như còn có chút xin lỗi, nhanh xoay người lại!

Mà Ngữ Yên đứng trên mỏm đá, lúc này không hiểu, nàng bỏ thuốc Nạp Lan Tĩnh bọn họ, bầy sói cũng là nàng dẫn tới, thông tuệ như Nạp Lan Tĩnh, tất nhiên đều biết, nhưng tại sao họ dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, giống như không có ai nhớ đến nàng, cũng không ai muốn đối phó với nàng, Ngữ Yên càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng ngưng tụ, nếu mình đã bại lộ, cũng không có gì tốt!

Nàng phi thân xuống, cản đường Nạp Lan Tĩnh, trên mặt mang mấy phần nghi ngờ, "Vương phi nương nương, người vì sao không bắt ta?" Giọng Ngữ Yên đặc biệt vô tội, đôi mắt trong trẻo, vốn gương mặt tuyệt diễm của nàng không nhiễm bụi trần làm cho người ta muốn trách tội đều không được, chỉ là trong lòng của nàng đang tính toán, nàng nhất định nghĩ biện pháp không để cho bọn họ rời đi lúc này, chỉ cần trừ Nạp Lan Tĩnh, hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng nàng lại mất cảnh giác, lơ là Nạp Lan Tĩnh!

"Bắt ngươi?" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, trong giọng nói mang theo nụ cười cùng không hiểu, "Bởi vì bổn vương phi không nghĩ đến vì sao mà bắt ngươi, là bởi vì ngươi là mật thám Sở quốc, hay bởi vì người bỏ thuốc chúng ta, hoặc ngươi dùng mật thám, lấy thuốc vì Sở quốc thái tử, hình như lý do nào cũng có thể xử trí ngươi, nhưng bổn vương phi vẫn không quyết định, đến tột nên dùng lý do gì bắt ngươi!" Nạp Lan Tĩnh thật thấp cười một tiếng, mang theo vài phần không đáng, giống như Ngữ Yên cũng chỉ là đồ chơi trong tay nàng, nàng không bắt Ngữ Yên, cũng bởi vì không cân nhắc kỹ thôi!

"Làm sao ngươi biết mật thám?" Sắc mặt của Ngữ Yên hơi biến đổi, vẻ mặt vốn ung dung nay mang theo vài phần vội vàng, mật thám đến cả Kiếm Thiếu Niệm cũng không biết, Nạp Lan Tĩnh sao lại biết được, chẳng lẽ chủ tử đã xảy ra chuyện, Ngữ Yên càng nghĩ càng kinh hãi, đều nói tướng từ tâm sinh (ý nói tướng, vẻ mặt, khí chất do tâm sinh ra), đại khái chính là ý tứ này, vốn cao cao tại thượng, dung nhan như tiên nữ, thế nhưng lúc này có chút vặn vẹo!

Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, khinh thường phủi nàng một cái, mang theo vài phần đùa cợt, giống như Ngữ Yên căn bản không có tư cách để cho mình giải thích!

"Không được, ngươi phải nói rõ ràng!" Nhìn Nạp Lan Tĩnh đi, Ngữ Yên không hề nghĩ ngợi ngăn nàng, chỉ là biểu hiện của Ngữ Yên như vậy, cũng là trong dự đoán của Nạp Lan Tĩnh, đây lợi dụng nhược điểm của lòng người, ngươi càng không nói gì, nàng càng đoán nhiều, có chút chuyện này, kẻ địch xa mình không ngờ tới! Hơn nữa Ngữ Yên có thể từ phía trên đi xuống, chính chuẩn bị cái chết, một người đến chết còn không sợ, dĩ nhiên tấn công tâm lý là thượng sách!

"Tránh ra!" Thu Nguyệt ngăn trước mặt Nạp Lan Tĩnh, chợt đẩy Ngữ Yên một cái, Ngữ Yên lui về phía sau mấy bước, thân thể mềm nhũn xuống, "Ngu trung! Tự cho là đúng, ban đầu đúng là nên để Lưu Thúy loại trừ người, đỡ khiến ngươi hại tiểu thư rơi xuống đây!" Giọng của Thu Nguyệt mang theo phẫn hận khó che giấu, đột nhiên nàng hơi cười "Chỉ là, xem ra ngươi cũng làm một chuyện tốt, nếu không chủ tử của ngươi làm sao lại lộ ra, ngược lại ngươi vì Đại Dung trừ hại, tiểu thư cũng không cần lo lắng như vậy!" Thu Nguyệt hết sức diễn vai một ác nô!

Sắc mặt của Ngữ Yên ngẩn ra, nàng còn không kịp phòng bị mặc dù công phu của nàng không tồi, bị Thu Nguyệt đẩy ngã trên mặt đất, nhưng trong lòng thì bị lời nói của Thu Nguyệt làm chấn động, nàng chưa bao giờ nghĩ tới tại sao Nạp Lan Tĩnh lại xuất hiện ở chỗ này, nàng chỉ cảm giác rằng mình chỉ cần theo dõi Nạp Lan Tĩnh, nếu bọn họ không rời khỏi đây, chủ tử liền có thể thành đại sự, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như bọn họ nói cũng đúng, chủ tử bị thương, căn bản không có năng lực đi đối phó Nạp Lan Tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ngữ Yên càng tin tưởng lời của Nạp Lan Tĩnh!

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngữ Yên nhìn Nạp Lan Tĩnh không có ý giải thích, cho dù té xuống đất vẫn liều mạng kéo y phục Nạp Lan Tĩnh, gắt gao không buông ra! Nàng biết mình trúng kế, mới vừa cũng nóiTương Bình Vương, bầy sói vừa đúng có thể làm thức ăn cho mùa đông, nói cách khác bọn họ căn bản không có tính toán rời đi, mà cố ý để mình dẫn bầy sói đến, để bọn họ tiết kiệm chút sức!

Nạp Lan Tĩnh hơi cau mày, nhìn Ngữ Yên lo lắng, có chút chuyện cũng là thử dò xét, thời điểm một người không phòng bị nhất, biểu hiện mới chân thật nhất, khi Ngữ Yên biết Sở thái tử gặp chuyện không may, không trấn định như vậy, chỉ có thể có hai vấn đề, một chính là Sở thái tử ở kinh thành không có mật thám khác, điều này hiển nhiên là không thể nào, nói cách khác, đó chính là Ngữ Yên căn bản cũng không biết thế lực của Sở thái tử!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.