Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 307




Lâm công tử lui khỏi ra bên ngoài, lúc này nhóm ám vệ cũng đã sớm chuẩn bị xong lưới, tất cả phần nhiều do Nạp Lan Tĩnh phòng bị như vậy, ý lạnh trong mắt Lâm công tử nện xuống, đột nhiên từ hông lấy ra một nhuyễn kiếm thật dài, Nạp Lan Tĩnh chưa từng thấy qua nhuyễn kiếm dài như vậy, thậm chí so với roi còn dài hơn, nhuyễn kiếm xuyên qua lưới, nhanh chóng đánh về phía ám vệ, nhóm ám vệ chợt lóe, tốc độ rơi xuống lưới võng kia cũng chậm chút, đột nhiên một đám khói trắng bay lên, trong giây lát bóng dáng của Lâm công tử lại không biết đi chỗ nào!

"Đuổi theo!" Thủ lĩnh đội ám vệ nói một tiếng, sau đó nhóm ám vệ cũng đều biến mất, Lâm công tử này võ công cao cường, muốn bắt hắn tất nhiên không dễ, chẳng qua hiện nay hắn đang bị thương nặng, nhất định không chạy được xa.

Mọi người thấy đánh nhau như vậy, trong lòng cũng yên lặng tin nam tử này chính là Thái tử Sở quốc! Nạp Lan Tĩnh hơi cau mày, nàng tận lực suy nghĩ, người này tự xưng Bổn cung, dĩ nhiên chỉ có thể là Thái tử không có ai khác, họ Lâm là một họ phổ biến, nhưng lại lấy tự một chữ sở, Nạp Lan Tĩnh lớn mật suy đoán, nếu như hắn đúng là Thái tử Sở quốc, xảy ra chuyện như vậy nhất định không sẽ khoanh tay đứng nhìn, trong triều Đại Dung càng thêm phân tranh, đối với Sở quốc càng có lợi!

Nạp Lan Tĩnh đã sớm an bài người của mình trong đám đông, chỉ cần Sở Thái tử này ra mặt liền theo dõi, về phần Nạp Lan Tĩnh thả hắn đến bây giờ, cũng chỉ muốn lợi dụng tay Sở Thái tử diệt trừ các quan viên này, hiện giờ số quan viên theo phe Thái hoàng Thái hậu đã không còn mấy người!

Hôm nay mặc dù Sở Thái tử chạy trốn, nhưng thị vệ của hắn đều chết hết, nhất định trốn không xa, về phần Nạp Lan Tĩnh vạch trần thân phận chân thật của Sở Thái tử trước mặt mọi người, cũng chỉ là muốn khiến Thái hoàng Thái hậu có áp lực, không để cho bà hành động thiếu suy nghĩ, rốt cuộc ván này là ai kiềm chế ai đã nhìn rõ ràng!

"Hôm nay Sở quốc nhìn chằm chằm, Vương Gia trông coi binh quyền của Đại Dung, còn làm phiền Vương phi mời Vương Gia ra ngoài, cùng nhau thương nghị quốc sự!" Mặc dù Hữu Tướng cũng không có ngờ tới Thái tử Sở quốc thế nhưng tới Kinh Thành, nhưng cuối cùng cũng cho ông một lý do đường hoàng, dã tâm Sở quốc đã rõ rành rành, nếu như hai nước khai chiến, binh phù là thứ cực kỳ quan trọng, Kiếm Thiếu Niệm đã mấy ngày không có vào triều sớm, hắn lại đứng đầu bách quan, tự nhiên có trách nhiệm cũng có quyền lợi đi cầu Kiếm Thiếu Niệm rời núi!

"Hôm nay tình thế nghiêm trọng mọi người đều biết, nhưng dân chúng Kinh Thành cũng biết thân thể Vương Gia khó chịu, vì cầu thuốc tốt đã tự mình đi cầu, hiện nay Vương Gia không có ở trong phủ, chuyện này tự nhiên Bổn Vương phi sẽ cho người đưa tin cho Vương Gia, xin hắn định đoạt!" Nạp Lan Tĩnh mặt không đổi sắc, nói thản nhiên, nhưng cũng thẳng thắn rằng Kiếm Thiếu Niệm hoàn toàn không ở trong phủ!

"Chuyện này đến tột cùng là Vương Gia đã rời đi, hay là bị kẻ xấu hãm hại, sợ rằng chỉ có Vương phi rõ ràng nhất!" Hữu Tướng hừ lạnh một tiếng, hôm nay chỉ cần Kiếm Thiếu Niệm không trở lại, cho dù Nạp Lan Tĩnh có trăm miệng cũng không thể bào chữa, tìm không ra chứng cứ đến thuyết minh cái gì, hôm nay Sở Thái tử đã đến Kinh Thành, tình thế nghiêm trọng, về tình về lý bọn họ cũng chỉ có thể giao binh phù ra ngoài!

"Hả? Nghe lời này của Hữu Tướng hình như có thâm ý khác!" Nạp Lan Tĩnh cười lạnh một tiếng, cũng không kiêng dè trước mặt mọi người nói đến chuyện này, rất có ý tứ muốn truy cứu!

Dĩ nhiên Hữu Tướng hiểu rõ thủ đoạn của Nạp Lan Tĩnh, cho dù trên mặt nàng không khác, cũng không thể nói nàng không động tâm tư xấu xa, đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy nhanh đến, bánh xe chuyển động nhưng ở nơi này càng phát ra rõ ràng, ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn qua, nhóm ám vệ nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa kia, nhưng không có Nạp Lan Tĩnh hạ lệnh, bọn họ cũng cũng sẽ không động thủ trước!

"Bổn vương chỉ là rời đi mấy ngày, thiếu chút nữa bỏ lỡ một cuộc kịch hay!" Giọng nói quen thuộc, nhưng khiến cho đồng tử của Hữu Tướng mạnh mẽ co rút, thế nhưng thấy Kiếm Thiếu Niệm vẻ mặt tái nhợt được người đỡ từ trên xe ngựa xuống, nhìn vẻ mặt bệnh hoạn kia, tựa hồ đúng như Nạp Lan Tĩnh nói thân thể khó chịu!

"Tham kiến Vương Gia!" Mặc dù mọi người kinh ngạc, nhưng rất nhanh quỳ trên mặt đất hành lễ, chỉ là trong lòng vẫn nghĩ mãi không ra, Kiếm Thiếu Niệm này rõ ràng đã đi khỏi Kinh Thành rồi, không biết tung tích, đừng nói bọn họ, ngay cả người của Thái hoàng Thái hậu cũng tìm không được tung tích của hắn, nhưng hắn có thể xuất hiện kịp thời như vậy, rõ ràng chính là vẫn luôn ở Kinh Thành, trong lúc nhất thời, mọi người cũng chỉ có thể hoài nghi đây là bẫy do Nạp Lan Tĩnh đặt ra!

Nạp Lan Tĩnh nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, tay không tự giác nắm thật chặt, nàng vì ứng đối chuyện này đã cho người giả trang Kiếm Thiếu Niệm, thế nhưng rất rõ ràng đây không phải là người nọ giả trang, trong mắt Nạp Lan Tĩnh ê ẩm, rất giống hắn nhưng vì sao bây giờ mới xuất hiện, Nạp Lan Tĩnh không khỏi đi về phía trước một bước, trong lòng không ức chế được nhớ nhung, nhưng khi càng đi gần tới Kiếm Thiếu Niệm, sắc mặt của Nạp Lan Tĩnh cũng trong giây lát lạnh lẽo vô cùng, lạnh lùng đến hoàn toàn nhìn không ra một tia mừng rỡ!

"Thân thể của Bổn vương khó chịu, đã hạ lệnh đem binh quyền mọi chuyện giao cho Vương phi xử trí, không ngờ chỉ có mấy ngày, ngược lại rất không tệ!" Kiếm Thiếu Niệm lạnh giọng nói một câu, cũng không có để mọi người đứng dậy, cùng Nạp Lan Tĩnh song song mà đứng, ánh mắt mang theo lạnh lùng, quét qua trên mặt mọi người!

"Vương gia bớt giận, từ xưa vốn đã đặt ra hậu phi không thể tham chính như vậy, suy cho cùng Vương phi nương nương cũng là nữ tử, binh phù lại là chuyện lớn!" Hữu Tướng hơi ôm quyền, cau mày, giống như có thật nhiều khó xử!

"Ngươi muốn nói gì?" Kiếm Thiếu Niệm lạnh giọng cắt đứt, "Hoàng tổ mẫu cũng là nữ tử, hiện tại vẫn đang buông rèm chấp chính, hôm nay Sở quốc mắt nhìn chằm chằm, Hữu Tướng lại nói ra những lời này, Bổn vương không thể không hoài nghi Hữu Tướng có phải hay không là mật thám của Sở quốc!" Kiếm Thiếu Niệm nói rất nhẹ, nhưng mỗi một chữ lại hung hăng nện ở trong lòng Hữu Tướng!

"Vương Gia oan uổng!" Hữu Tướng vội vàng cúi thấp đầu, hiện tại bất luận kẻ nào ở Đại Dung đều e ngại Kiếm Thiếu Niệm!

"Oan uổng? Bổn vương lại thấy tâm tư người rất ác độc đấy!" Kiếm Thiếu Niệm cười lạnh một tiếng, bàn tay xoay ngược lại, tất cả mọi người không có thấy hắn ra chiêu như thế nào, thân thể Hữu Tướng liền bị đánh lui về phía sau, máu tươi trong miệng xông ra ngoài, người của Hữu Tướng vội vàng đi qua bảo vệ, thế nhưng có người muốn đứng dậy, ám vệ của Tiêu Dao Vương phủ vây quanh đều đồng loạt rút đao hướng về phía những người này!

"Truyền lệnh xuống, bất kính đối với Vương phi, chính là bất kính đối Bản vương, nếu như có lần sau, giết không tha!" Kiếm Thiếu Niệm lạnh giọng nói, khí phách trên người hiện ra, giống như kiêu ngạo bẩm sinh, không phải bất luận kẻ nào cũng có thể giả trang!

"Vương gia bớt giận!" Mọi người nhanh chóng đáp lên một tiếng, cũng không dám ngẩng đầu, đã sớm nghe nói Kiếm Thiếu Niệm vô cùng cưng chiều Nạp Lan Tĩnh, hôm nay nhìn thấy quả thế, cho dù trước mặt nhiều người như vậy, Kiếm Thiếu Niệm cũng không thèm để ý cái nhìn người bên cạnh chút nào!

"Truyền lệnh của Bổn vương, lùng bắt khắp thành, bắt Sở Thái tử mang tới đây!" Kiếm Thiếu Niệm phất phất tay, những ám vệ này đáp một tiếng, cũng biến mất không thấy gì nữa!

"Tĩnh nhi, để cho nàng chịu khổ!" Kiếm Thiếu Niệm thâm tình khẩn thiết nhìn Nạp Lan Tĩnh, trong mắt thương tiếc giống như không gì có thể che giấu, mặc dù phía dưới quỳ không ít người, Kiếm Thiếu Niệm đều không để ý tới!

"Vi thần cáo lui!" Mọi người thấy Kiếm Thiếu Niệm dời đi tầm mắt, lúc này vội vàng rời khỏi!

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng nhìn người trước mắt, hắn vì binh phù cũng thật sự là không chừa thủ đoạn nào, giả trang Kiếm Thiếu Niệm Nạp Lan Tĩnh đã tìm người, cũng không tính đến hắn sẽ ra mặt!

Nạp Lan Tĩnh chợt cười một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo chỉ trong giây lát biến mất không thấy, khẽ gật đầu, mọi người liền nhanh vào viện!

Nạp Lan Tĩnh lặng lẽ phân phó Thu Nguyệt mấy câu, mới vừa rồi khi đang đánh nhau, khóe mắt nàng nhếch lên, giống như nhìn đến một bóng dáng màu trắng chợt lóe lên, chờ Nạp Lan Tĩnh nhìn lại lần nữa thì cũng không có gì cả, hiện nay là thời điểm đặc biệt, tự nhiên Nạp Lan Tĩnh sẽ cẩn thận làm việc, cho dù chính mình một lúc hoa mắt, cũng muốn tra rõ ràng!

Thu Nguyệt nhìn một chút lui xuống, Nạp Lan Tĩnh đỡ Cung thị tiến vào trong phòng trước, Cung thị trầm mặt, nhưng ngồi ở trên ghế chủ vị, hơi ngước mắt, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Kiếm Thiếu Niệm!

"Tiêu Dao Vương gia, có chút lời nói dân phụ muốn nói, có lẽ là đại nghịch bất đạo, nhưng là một người mẫu thân, dân phụ không thể không nói, Tĩnh nhi là Vương phi của Vương gia, Vương Gia như thế nào để lại chuyện nhà của Vương gia cho nàng, nhưng Tĩnh nhi cũng là nữ nhi của dân phụ, dĩ nhiên dân phụ hi vọng nữ nhi của mình không chịu uất ức, còn mong Vương Gia thông cảm!" Nét mặt Cung thị vẫn lạnh lùng, nhưng có chút lời nói thủy chung vẫn phải nói rõ ràng!

Kiếm Thiếu Niệm hơi há mồm, vẫn còn chưa kịp nói chuyện, Nạp Lan Tĩnh không khỏi đứng ở trước mặt Cung thị, "Nương, ngài không nên tức giận, hắn cũng không phải là Kiếm Thiếu Niệm!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ giọng hướng về phía Cung thị nói, thế nhưng khi nhìn Kiếm Thiếu Niệm, trong mắt mang theo vài phần khinh thường!

"Không hổ là Tiêu Dao Vương phi!" Kiếm Thiếu Niệm cười một tiếng, giọng nói kia cũng thay đổi, hắn hơi giơ tay, dưới lớp mặt nạ, thế nhưng che giấu khuôn mặt có thể mị hoặc mọi người!

"Vị cô nương này là?" Cung thị rốt cuộc cả kinh, mang trên mặt mấy phần không rõ chân tướng, hơi giơ tay lên, cũng nhỏ giọng hỏi thăm Nạp Lan Tĩnh!

Nhưng mặc dù Cung thị nói giọng có nhỏ đi nữa, người nọ rốt cuộc là người tập võ, tự nhiên thính lực rất tốt, lời Cung thị nói cũng truyền vào trong tai của hắn không sót một chữ, chỉ trong nháy mắt, gương mặt đó liền đen lại!

"Nương, vị này chính là Liễm Trạng Nguyên!" Nạp Lan Tĩnh nhàn nhạt cười một tiếng, bàn tay giấu ở trong tay áo cũng nắm chặt lại, chỉ sợ Liễm Nghiêu này sẽ làm ra chuyện tổn thương Cung thị, hơn nữa chuyện này Nạp Lan Tĩnh cũng không muốn Cung thị biết rõ ràng, thân phận thật của Liễm Nghiêu dù sao cũng là người Hoàng thất, Cung thị biết được cũng chỉ khiến bà không duyên cớ nhiều thêm phiền não thôi!

"Liễm Trạng Nguyên ngược lại vì binh phù, cũng không chừa thủ đoạn nào!" Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng liếc Liễm Nghiêu một cái, "Người đâu, tiễn khách!" Nạp Lan Tĩnh phất phất tay, mới vừa rồi là không thể không mang hắn vào, vào lúc này tự nhiên muốn tiễn ôn thần này đi!

"Vương phi nương nương đây là tính toán qua sông rút cầu sao?" Liễm Nghiêu giống như đã sớm ngờ tới Nạp Lan Tĩnh sẽ có thái độ này, không khỏi thuận miệng đáp một tiếng, nhưng hoàn toàn không có ý tứ rời đi, định ở một bên ngồi xuống, "Suy cho cùng đã giúp Vương phi, nhưng Vương phi ngay cả chút tạ lễ cũng không chuẩn bị sao?"

Nạp Lan Tĩnh ngoài miệng không nói, trong lòng dĩ nhiên đã hiểu, không thể không nói Liễm Nghiêu diễn Kiếm Thiếu Niệm rất giống, mặc dù Nạp Lan Tĩnh để ám vệ giả trang, nhưng cái loại khí phách đó là bẩm sinh của Hoàng gia, cũng không phải bất luận kẻ nào có thể diễn xuất được!

"Liễm Trạng Nguyên nói đúng lắm, trong phủ đúng lúc có một vị mỹ nhân, nếu như Liễm Trạng Nguyên thích, cũng có thể nhận đi!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, mỹ nhân này dĩ nhiên là Ngữ Yên, Nạp Lan Tĩnh cảm thấy Ngữ Yên không phải là một người đơn giản, nhưng vẫn luôn nhìn không ra, như vậy cũng tiện thử dò xét, Ngữ Yên này có phải người của Đức Thuận vương phủ hay không!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.