Tướng Phủ Đích Nữ

Chương 1




"A_________" Nạp Lan Tĩnh bừng tỉnh,một thân mồ hôi lạnh làm ướt cả cái chăn đắp trên người.

"Tiểu thư,người tỉnh?mau,mau thông báo cho lão gia và phu nhân, tiểu thư đã tỉnh" Anh Đào vui sướng nhìn Nạp Lan Tĩnh,khóe mắt có chút ướt át. "Tiểu thư,người hù chết Anh Đào, tiểu thư người có đói bụng không? có khát nước không? thân mình có chỗ nào không thoải mái không...?"

Nạp Lan Tĩnh không khỏi ngạc nhiên,nàng có chút lỗ mãng mà nhìn chằm chằm cô nương trước mặt.. Khoan! Anh Đào, Nạp Lan Tĩnh giật mình nhớ lại, thời điểm nàng vừa tiến cung cũng là lúc Anh Đào bị dì hai nương làm chủ gả cho một gã quản sự, như thế nào lại ở chỗ này???

"Tĩnh nhi,như thế nào rồi?" theo tiếng gọi nhìn lại, một thân trang phục phụ nhân gương mặt có chút lo lắng đi tới, sắc mặt tái nhợt, cả người phải dựa vào nam tử trung niên đi bên cạnh.

"Nương...." Nạp Lan Tĩnh vừa mở miệng liền bật khóc, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lúc này tâm trạng vui mừng không thể che lấp được.

"Ngươi đứa nhỏ này,khóc cái gì mà khóc?" phụ nhân ngồi mép giường, đau lòng đem nàng kéo vào trong lòng, khóe mắt ẩm ướt, lời nói mang theo lo lắng.

"Đứa nhỏ vừa mới tỉnh lại, nàng đừng vội mắng" nam tử trung niên bất đắc dĩ nhìn phụ nhân, ánh mắt cất giấu sủng nịnh.

"Nữ nhi gặp qua phụ thân" Nạp Lan Tĩnh cả kinh, nhanh chóng phục hồi tinh thần lại,đây chính là mẫu thân nàng Cung thị cùng phụ thân Nạp Lan Diệp Hoa.

"Không cần chú ý nghi thức xã giao, vừa tỉnh dậy nên nghỉ ngơi cho tốt" Nạp Lan Diệp Hoa khoát tay áo bảo Nạp Lan Tĩnh không cần đứng dậy. "Đại phu nói là chứng khí hư làm cho đột nhiên té xỉu, nên tĩnh dưỡng, không có trở ngại nào" lời tuy nói xong nhưng trong ánh mắt lại chưa từng thấy sự lo lắng, đối với đại nữ nhi làm cho hắn không rõ là cảm giác gì, không xa không gần.

"Làm phụ thân lo lắng, nữ nhi thật sự không sao" Nạp Lan Tĩnh cúi đầu, đối với người phụ thân trước mặt này không cần để ý mới khiến nàng có thể áp chế phát ra nồng đậm hận ý.

"Tĩnh nhi,ngươi nói cái gì? đang tốt làm sao lại té xỉu? làm sao lại mắc chứng khí hư? là các ngươi, lũ nô tài này, không chăm sóc tốt tiểu thư.." Cung thị vốn xuất thân con nhà cầm quân, không biết che dấu cảm xúc của chính mình.

"Phu nhân tha mạng,phu nhân xin tha mạng!" lũ nô tài nghe xong lập tức quỳ gối xin tha thứ, phu nhân tính ngoan,điều này họ đều biết.

"Nương...không trách các nàng,là nữ nhi không cẩn thận, nhưng thật ra sức khỏe mẫu thân vẫn như vậy?" Nạp Lan Tĩnh lo lắng nhìn Cung thị, mẫu thân thẳng tính, phụ thân thăng chức, mắt thấy nữ nhân trong nhà ngày càng nhiều mà thân thể nàng lại không bằng như lúc trước.

"Mẫu thân,thân thể vẫn như vậy" Cung thị cười gương ép, nhìn nữ nhi của mình một ngày càng lớn lên, bản thân lại không có gì không được như ý.

"Đại tỷ tỷ,đại tỷ tỷ!" ngoài cửa một hồng y tiểu cô nương chạy tiến vào, thấy Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ nhào vào trong lòng nàng "Đại tỷ tỷ,nghe các nàng nói tỷ tỷ bị bệnh, Khuynh nhi lo lắng gần chết" tiểu cô nương ngẩng đầu, còn thật sự nhìn Nạp Lan Tĩnh, đôi mắt to tròn còn vương nước mắt, đô đô cái miệng nhỏ nhắn.Thiên chân cô gái như vậy, ai nghĩ đến tâm lại độc ác đến thế, Nạp Lan Tĩnh cả người đều run lên, không tự chủ được liền lui người lại, hận không tận tay bóp chết nàng ta.

"Khuynh nhi,chạy chậm một chút" phía sau một phụ nhân với chiếc cằm đầy, môi mang ý cười,dáng đi thướt tha yểu điệu đang đi tới.

"Khuynh nhi, ngươi không phát hiện Tĩnh tỷ tỷ đang bệnh sao, như thế nào ôm ấp, đều thiếu nữ mười hai tuổi sao còn lỗ mãng " thấy phụ nhân kia tiến vào, Cung thị sắc mặt nháy thay đổi, nàng ta không quy củ, nữ nhi cũng không quy củ theo, thật sự nhào tới , Tĩnh nhi khẳng định là đau đi.

"Mẫu thân" Nạp Lan Khuynh nghe Cung thị nói, thưa dạ đứng sang một bên, thân mình run run, cái mũi cũng hồng lên, muốn khóc cũng không dám khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, như bị ủy khuất lại không dám nói ra.

"Tỷ tỷ,không nên tức giận,là muội muội không có dậy tốt, Khuynh nhi cũng chỉ quan tâm tĩnh nhi, tỷ tỷ xem nàng còn nhỏ như vậy, chớ trách nàng, muội cấp tỷ tỷ xin lỗi, Khuynh nhi còn không quỳ xuống!" phụ nhân vội lùi ra sau,như không dám tin, răng cắn môi dưới, đôi mắt như có như không nhìn Nạp Lan Diệp Hoa.

"Khuynh nhi vẫn là cái đứa nhỏ!" thời điểm phụ nhân đang lôi kéo cấp cho Cung thị cái dập đầu thì Nạp Lan Diệp Hoa lên tiếng cản trở, mày có chút nhăn lại.

"Không lão gia, là thiếp không có để ý, không trách tỷ tỷ, Khuynh nhi còn không mau dập đầu!" nói xong liền giả bộ dùng sức đem đầu Nạp Lan Khuynh ấn xuống.

Nạp Lan Khuynh nhất thời sợ hãi oa khóc " Phụ thân cứu ta,phụ thân mau cứu ta" rõ ràng là một tiểu cô nương mười hai lại có vẻ giông hài đồng bình thường, thanh âm non nớt, nay nghe thấy, nhưng lại giống như ra vẻ.

Nạp Lan Tĩnh mắt lạnh nhìn hai người diễn, một người ra vẻ, một người thì giả nhân giả nghĩa, thật không hổ là mẹ con.Nhìn tình cảnh này ,Nạp Lan Tĩnh hiểu ra, trời xanh cho nàng cơ hội trọng sinh, làm cho nàng thấy rõ bộ mặt thật của hai mẹ con này.

Cung thị mặt lạnh,hai tay nắm thành quyền,vừa muốn mở miệng mắng lại bị Nạp Lan Tĩnh giữ chặt "Dì hai nương làm gì vậy? Khuynh muội muội từ nhỏ liền cùng ta thân cận, cái gọi là yêu sâu trách chi tiểu tiết,Khuynh muội mau lại đây với tỷ tỷ!" Nạp Lan Tĩnh vẻ mặt tươi cười, đem hận ý chôn thật sâu trong lòng, vươn tay ý bảo Nạp Lan Khuynh mau lại đây.

"Phụ thân,Khuynh nhi sợ!" Nạp Lan Khuynh cũng không giống lúc trước cao hứng chạy

tới bên người Nạp Lan Tĩnh mà hướng về Nạp Lan DIệp Hoa, ánh mắt còn thường nhìn về phía Cung thị giống như hội ăn thịt người.

Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, tuổi còn nhỏ vậy đã có tâm cơ, biết dì hai nương chịu thiệt, còn muốn hướng mẫu thân mình hắt nước bẩn.

"Khuynh nhi ngoan,dì hai nương, ngươi xem đem dọa một đưá nhỏ thành như vậy, dì hai nương ngày thường cũng là như vậy? mẫu thân mềm lòng, dì hai nương đối xử như vậy với nữ nhi mẫu thân, mẫu thân tuy là mẹ cả nhưng tâm sẽ đau nha!" Nạp Lan Tĩnh âm trầm liên tục đem vấn đề hỏi xuống,đầu mối hướng về dì hai nương, những câu trách cứ của nàng ta không phải,càng nói cho nàng ta nơi này nữ chủ nhân là mẫu thân của nàng mà nữ nhi nàng ta sinh ra cũng không do nàng ta làm chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.