Editor: Tây An
Chập tối sắp đóng cửa, nhân viên quán đang yên lặng thu dọn vệ sinh, Hiểu Tĩnh nghiêng mình dựa một bên thoa son môi, buồn bực nhìn cổng chờ bạn trai tới đón, bỗng thoáng thấy một bóng dáng thon dài quen thuộc đi tới, quần áo vẫn cẩn thận tỉ mỉ, còn cẩn thận hơn mấy cô gái bình thường. Hiểu Tĩnh đột nhiên cảm thấy hơi tự ti mặc cảm.
Bùi Dương rõ là cũng trông thấy cô ấy, mỉm cười hỏi, “Chị chủ của mọi người đâu nhỉ?”
Hiểu Tĩnh cẩn thận đứng thẳng, “Bên trong ạ, tôi giúp anh đi gọi chị ấy nhé.” Nói đoạn chạy về sau đi tìm Bạch Cẩn, từ thật xa tiếng Hiểu Tĩnh đã truyền đến, “Bạch Mỹ Nhân ——mỹ nam mặc đồ tây đến kìa—— “
Bạch Cẩn vừa đi vừa nói, “Đừng gào, em lớn tiếng như vậy chị có đang ngủ cũng bị đánh thức.” Bùi Dương đứng ở cửa, anh vừa hay nhìn sang, Bạch Cẩn đang định đi qua, chợt nhớ tới một chuyện, nói với Hoàn Tử, “Đúng rồi, hai ngày trước không phải em nói quán thiếu người làm chuyển hạt cà phê à? Các em có rảnh thì đi in giấy thông báo tuyển dụng dán ở cửa ra vào, tuyển nam là được.”
“Vâng ạ.”
Bùi Dương dẫn cô đến một quán bên bờ sông, là quán bản địa danh tiếng lâu năm, may sao tới không muộn, người vẫn chưa đầy.
Gió đêm phơ phất, sóng nước lấp loáng, Bùi Dương chọn vị trí gần cửa sổ lầu hai, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy nước sông chảy xuôi, là vị trí rất phong nhã. Anh rất tự nhiên giúp Bạch Cẩn kéo cái ghế ra, đưa menu cho cô, nom lịch sự.
Bạch Cẩn cũng không khách khí, ngón tay nhón nhẹ, báo “Sườn xào chua ngọt” “Gà chảy nước miếng*” “Đậu hũ Ma Bà”. Bạch Cẩn còn nhớ trước kia Bùi Dương thích ăn cay, bảo nhân viên phục vụ: “Ba món đều phải cay.”
* Nguyên văn [口水鸡]; là món ăn nổi tiếng của Đạt Châu, Tứ Xuyên, là món cay Tứ Xuyên, có tiếng khen là “Tiếng vang vọng ba ngàn dặm Ba Thục, ngon áp đảo mười hai châu Giang Nam “.
“Hơi cay là được.” Bùi Dương thêm một câu với phục vụ. Bạch Cẩn kinh ngạc nói: “Em nhớ không phải anh thích ăn cay sao?” Bùi Dương mỉm cười: “Giờ đổi khẩu vị rồi.” Nói đoạn lập tức âm thầm cong môi, bởi vì anh biết thật ra Bạch Cẩn không giỏi ăn cay lắm, nhiều năm vậy rồi mà vẫn nhớ mà cũng bằng lòng chấp nhận khẩu vị của anh.
Dưới đèn có một mỹ nhân, mấy sợi tóc rũ xuống gương mặt, nhã nhặn dịu dàng.
Bạch Cẩn khép thực đơn lại, ngẩng đầu vừa hay đối diện đôi mắt của anh, trong mắt có ý cười thật sâu, Bạch Cẩn không hiểu sao cảm thấy buồn cười —— Bùi Dương vẫn dễ bị cảm động như vậy. Chỉ là mình lễ phép theo thói quen thôi, dù là ai mời mình ăn cơm, cô sẽ chiếu cố khẩu vị đối phương.
“Năm nhất được nghỉ anh đến trường cấp ba tìm em, lại nghe nói em chuyển trường, sao đột nhiên lại đi như vậy?” Bùi Dương đột nhiên hỏi.
Quả nhiên vẫn muốn nói chuyện trước kia, Bạch Cẩn nhẹ nhàng trả lời: “Bố mẹ ly hôn, theo bố đi mấy thành phố khác học.”
Bùi Dương hơi giật mình, “Xin lỗi, anh không phải…”
“Không sao, nhiều năm như vậy rồi.”
“…. Anh còn tưởng rằng em đang…”
Bạch Cẩn hiểu ý anh, tiếp lời, “đang trốn tránh anh sao? Trong mắt anh em là người nhỏ mọn như vậy sao?” Mang ý đùa trêu chọc.
Bùi Dương liếc cô một cái, không cười cũng không nói tiếp, anh im lặng một hồi. Bạch Cẩn cảm thấy bầu không khí xấu hổ, không rõ nội tình, “Khi đó có phải anh giận em không từ mà biệt không? Khi đó em còn trẻ con, cho rằng điều này không cần thiết, không cân nhắc đến cảm nhận của anh, như thế quả thực không phóng khoáng một chút nào. Dù có gọi điện thoại báo một câu cũng tốt, chúng ta cũng coi là bạn bè nhau đúng không…”
Những lời này có thể nói là vô cùng cảm động biết điều trưởng thành khách khí, có thể thấy là cách đối nhân xử thế sau khi Bạch Cẩn thành niên mấy năm đã đủ thành thạo. Nhưng Bùi Dương vẫn im lặng, cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì, không lâu sau hàng mi dày dưới đèn vẽ ra một đường tối.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc thận trọng như trong lúc làm việc, “Bạch Cẩn, anh tưởng khi đó chúng ta không chỉ là bạn…”
GIọng anh không trong giống ngày thường, nặng nề mang theo thứ tình cảm không rõ tên, Bạch Cẩn không kịp ngẫm nghĩ nữa, chỉ nghe anh nói, “Nhiều năm vậy rồi anh chưa từng động lòng với ai khác… Nếu như lúc ấy em không đi, có phải khi đó chúng ta vẫn còn có cơ hội?”
Một bữa cơm ăn xong, hai người đều thấy hơi buồn tẻ. Bạch Cẩn không biết nên trả lời thế nào về vấn đề đó, nhất thời cô hơi loạn —— dù cho khi đó cô không đi, cũng không thể tái hợp cùng anh, chỉ vì trời sinh tính cô đa nghi và bất an, cùng anh mỗi người một nơi rồi mình ở đây cũng sẽ hoài nghi cái này nghi ngờ kia, còn chẳng bằng sảng khoái chia tay, huống chi đối với Bùi Dương vốn cô cũng chẳng phải khó bỏ khó chia đến mức nào.
Đương nhiên những lời này là không thể nói với anh, lời thật tuy rằng đối với người và đối với mình đều là tốt, nhưng có khi quả thực quá hại người.
Bùi Dương không có được câu đáp lời của cô, cũng vì vừa rồi mình xúc động mà hơi hối hận —— anh không nên gấp gáp như vậy, biết rõ cô là người cực lạnh nhạt khắc chế, vừa gặp lại không lâu liền nói những lời này, nhất định là dọa cô, Bùi Dương cảm thấy đêm nay mình hơi thất sách.
Đi ra quán ăn, bên ngoài trăng sáng đã treo cao, hai bên bờ sông có đèn nê ông chiếu lên mặt sông ba quang liễm diễm, không ít cặp đôi thích dạo bước ở đây. Trong bóng cây lờ mờ có mấy đôi ôm hôn như không có ai, rõ là một ngày hè tình tứ.
Bùi Dương và Bạch Cẩn không đổi sắc mặt đi qua, duy trì khoảng cách khắc chế cùng đối phương. Đi tương đối xa, hai người vẫn im lặng, cũng không biết nên nói cái gì, ngày hè gió oi bức, Bạch Cẩn thoái ý, “Hay về…”
“Hay đi cửa hàng đồ ngọt ngồi một lúc…” Không ngờ Bùi Dương cũng mở miệng vào lúc này, Bạch Cẩn gượng cười, “Anh còn muốn đi à?”
Bùi Dương nhấp môi dưới, mở miệng nói: “Nếu em mệt rồi, anh đưa em về.” Anh đi qua cô đang toan đi đề xe.
“Không cần khách khí đâu, nhà em rất xa. Em có thể ngồi xe thuê.” Bạch Cẩn gọi lại anh sau lưng.
Bùi Dương bỗng nhiên quay người, Bạch Cẩn suýt đụng vào anh, vội vàng phanh lại. Bùi Dương cao hơn cô không ít, cho dù đi giày cao gót thì Bạch Cẩn cũng chỉ đến cằm anh, bởi vì khoảng cách quá gần, Bạch Cẩn nhìn lên chỉ nhìn được cái cằm đường nét thanh tú, và môi anh đỏ bừng. Có lẽ là do thường xuyên nhếch lên, bên môi có hai cái xoáy, xem ra lại nom giống lúm đồng tiền. Anh hơi cúi đối diện mặt Bạch Cẩn, Bạch Cẩn hơi mất tự nhiên tránh sang bên cạnh, nghe thấy giọng anh nặng nề ở bên tai, “Bạch Cẩn, em đừng cảm thấy nặng nề, anh theo đuổi em là do anh cam tâm tình nguyện. Em đừng cảm thấy thua thiệt.”
Quen biết một thời gian, anh cũng coi như hiểu cô, nợ người ta một tí liền phải trả một tí, nói chuyện tình cảm như làm ăn, trông như tiến thoái lễ độ, vãng lai anh tình tôi nguyện, thực ra là thứ triết học xử thế lạnh lùng—— tôi không nợ bạn thì bạn cũng đừng phiền tôi. Anh không dám làm gấp quá, lại không dám cách quá xa, không dễ dàng gì gặp phải cô trong thành phố này, Bùi Dương cảm thấy đây là món quà trời cao ban cho, dù thế nào cũng không muốn buông tay.
Bạch Cẩn tránh môi anh tới gần, cảm thấy cục diện này hình như trở nên ngoài tầm kiểm soát, cô không quen đối mặt với Bùi Dương như trước mắt, anh khác hơi nhiều so với ấn tượng thiếu niên của cô.
Anh không ngây ngô như trong trí nhớ, trong ấn tượng mơ hồ cô luôn chọc cho anh đỏ bừng cả khuôn mặt, rõ ràng lớn hơn cô ba tuổi, nhưng Bùi Dương mãi cứ ngượng ngùng như cậu em trai, cả hôn cũng là Bạch Cẩn dạy anh. Sao lại có sự mạnh mẽ và cảm giác áp bách, và khí thế đàn ông trưởng thành đập vào mặt như giờ, khiến Bạch Cẩn nhất thời không biết làm sao.
“Bùi Dương, anh để em suy nghĩ thật kỹ, em đâu có không hiểu nhân tình như vậy.”
Bùi Dương liếc cô một cái thật sâu, “Rồi, anh chờ được.” Dù sao cũng đã đợi lâu như vậy, anh không quan tâm thêm chút thời gian.
Bóng cây bị gió đêm lắc lư, pha tạp trên mặt anh, ánh trăng chậm chạp chảy qua lông mày, sống mũi, gương mặt anh, trong mắt có vòng xoáy như màu mực, cảnh tượng chung quanh bị đôi mắt kia hư hóa, Bạch Cẩn tránh mắt của anh, không nghĩ ra nổi một câu trả lời, chỉ bối rối gật đầu, quay người vội vàng đi xa.