Tương Du Nữ Quan

Chương 35




Chuyển ngữ: Mic

Vào thu, vấn đề xử lý lũ lụt coi như đã xong, nạn dân trở về quê hương, trật tự ngay ngắn.

Văn Tố yên yên lặng lặng ăn cơm, ở trong viện nghiên cứu các loại hoa cỏ trong nhà chủ nhân một lúc rồi lại đùa nghịch ầm ĩ với đứa trẻ nhà Lâm Tuyên một trận, cứ thế trôi qua hết nửa ngày.

Đang nằm bò trên bàn rảnh rỗi không có gì làm thì nhìn thấy Lương Khánh Đức bưng một cái mâm vào phòng nàng.

“Văn đại nhân, nghe nói cô là người Giang Nam, vậy phải nếm thử xem điểm tâm ta làm liệu có chính thống không nhé.”

Văn Tố nghe vậy lập tức hào hứng bật dậy, “Ui chao, Lâm phu nhân, ngài thật sự là người tốt vô cùng, đã lâu rồi chưa được ăn món này.”

Lương Khánh Đức kéo nàng ngồi xuống, đẩy chiếc mâm đến trước mặt nàng, cười nói: “Mấy ngày nay Nhiếp chính vương thường xuyên ra ngoài, đại nhân trái lại nhàn rỗi không ít nhỉ.”

Động tác thoáng cái cứng đờ, Văn Tố cười khan một tiếng, im lặng vùi đầu ăn điểm tâm.

Cũng không phải nàng rảnh rỗi gì, chỉ là Nhiếp chính vương dạo gần đây cố ý né tránh nàng, kể từ sau đêm đó thì cũng không chạm mặt nàng nữa. Vốn dĩ còn có chút kỳ quái, nhưng sau khi nghe được tin tri phủ Thái Châu tự vẫn trong ngục thì nàng liền thông suốt.

Nhiếp chính vương kì thật rất quan tâm nàng, rất nhiều việc giấu nàng đều là vì sợ nàng không thích ứng được. Chỉ vì nàng mới vào quan trường, dù đã quen với âm mưu đen tối cùng lừa lọc gian dối, nhưng vẫn chưa từng trải qua máu tanh cùng tàn nhẫn độc địa trong đó.

Nghĩ tới điểm này, nửa khối điểm tâm trong tay cũng không ăn nổi nữa.

“Văn đại nhân,” Lương Khánh Đức đột nhiên gọi nàng một tiếng, ánh mắt lấp lánh, thấp giọng nói: “Mặc dù Thoái Chi ngoài mặt cái gì cũng không nói, nhưng từ sự việc gặp thích khách hôm ấy mà đánh giá, đệ ấy rất quan tâm cô, không biết liệu có thể xin đại nhân đồng ý với dân phụ một chuyện không?”

“Hả?” Văn Tố chậm rãi ngẩng đầu, “Chuyện gì?”

“Ta muốn xin đại nhân chăm sóc Thoái Chi thật tốt, mấy năm qua của đệ ấy cũng không dễ dàng gì, khó lắm mới gặp được một người hợp ý, chỉ mong đại nhân đừng rũ bỏ tâm ý của đệ ấy.”

Ánh mắt Lương Khánh Đức sáng rực, khiến gương mặt nàng nóng bừng bừng. Điểm tâm trong tay ‘bịch’ một tiếng rớt xuống bàn, bốn chữ đó không ngừng vang vọng trong tai nàng:

Một người hợp ý, một người hợp ý, một người hợp ý…………..

“Lâm, Lâm phu nhân………….Ngài hẳn là có hiểu lầm gì đó rồi chăng?” Nàng hoảng loạn bật dậy, suýt nữa thì hất đổ mâm điểm tâm trên bàn xuống đất.

Lương Khánh Đức thấy nàng hốt hoảng như thế, nhịn không được che miệng cười, “Ngày trước lúc biết Ngạn Thuần có ý với ta, ta cũng bối rối như vậy đấy, sau này nghĩ lại, chính bởi vì đối với chàng cũng có tâm tư đó nên mới tay chân luống cuống.”

“……………….” Văn Tố hóa đá trong gió, tức là nói nàng đối với Nhiếp chính vương cũng có tình ý?

Đúng lúc này có người gõ cửa, Triệu Toàn cuối cùng đã rũ bỏ hình tượng bánh ú lấy lại tự tin, đứng ngoài cửa khí thế hừng hực nói: “Văn đại nhân, Vương gia mời ngài qua đó.”

Văn Tố nghe thế thoáng ngạc nhiên, không hiểu sao có chút chùn chân, Lương Khánh Đức ở bên cạnh lại bắt đầu che miệng cười khẽ. Nàng trấn định tinh thần, như thể muốn chứng minh mình một chút cũng không có tay chân luống cuống, nhanh chóng bước ra cửa…

Tiêu Tranh hiện giờ đang ở bờ sông, trên người còn đặc biệt mặc triều phục nghiêm trang, huyền y theo gió tung bay phấp phới, hoa văn hình kim long thêu chìm khí thế bừng bừng, khiến gương mặt vốn không giận mà uy của hắn càng được phụ trợ, trở nên uy nghiêm lẫm liệt.

Hắn đứng trên con đê vừa dài vừa cao, bên dưới là quan viên quỳ đầy đất, áo mỏng tán loạn, vô cùng nhếch nhác.

Xung quanh là đông nghẹt bách tính vây xem, nghe nói mấy quan viên này tham ô khoản tiền cứu trợ lũ lụt, lập tức dân tình phẫn nộ, tiếng mắng chửi liên tiếp không ngừng, hận không thể nhai xương nuốt thịt.

Lúc Văn Tố tức tốc chạy tới chính là tình cảnh như vậy.

Triệu Toàn che chắn cho nàng vất vả len qua đám người để đến dưới bờ đê, Lâm Tuyên và Tề Giản cũng sóng vai đứng ở đấy, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm trọng.

Văn Tố quay đầu liếc nhìn những quan viên kia, không còn bộ dạng làm mưa làm gió trước đây nữa, chỉ còn lại ăn năn tự trách cùng bi bi thương thương, vì tiền bạc lúc chết cũng không mang theo được tới kiếp sau kia, tội gì phải thế?

Bên cạnh chợt có bóng râm phủ xuống, nàng ngước lên, trông thấy Nhiếp chính vương đi xuống vài bước, đưa tay ra cho nàng, “Lên đây.”

Ngón tay khẽ run rẩy, bên tai dường như lại vọng đến lời nói của Lương Khánh Đức, trống ngực thoáng cái cũng bắt đầu trở nên kích động.

“Văn khanh?”

Văn Tố hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đưa tay cho hắn, để hắn đỡ mình bước lên đê, từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới.

Vì lưng quay về phía Trường Giang, nên một tay Tiêu Tranh dìu hông nàng, che chở cho nàng không ngã xuống, thấp giọng nói: “Con đê vạn lý bị hủy bởi tổ kiến, nếu không có nàng, những kẻ này cũng sẽ không dễ dàng nhận tội, cho nên bổn vương cảm thấy nhất định phải để nàng nhìn thấy cảnh này, Văn khanh, cảm giác được thành quả của mình chứ?”

Ánh mắt Văn Tố quét qua bên dưới, dần dần trở nên nghiêm nghị, “Lời Vương gia nói rất phải, hạ quan vốn là tình cờ làm quan, nhưng có được ngày hôm nay, thật sự một chút cũng không hối hận hành động yết bảng trước đây.”

Dân chúng bên dưới thoạt đầu còn đang chửi mắng tham quan, hiện giờ không khỏi bị hai hình bóng phía trên thu hút ánh mắt, dần dần trở nên tĩnh lặng.

Cũng không phải vì vẻ bề ngoài, nữ tử áo trắng yếu ớt ấy đón gió, dù đứng bên cạnh Nhiếp chính vương nhưng cũng chưa từng bị áp đảo, giống như mặt trời vừa rạng, ấm áp dịu dàng nhưng lại khó che giấu được khí thế ngút trời.

Nghe nói nhiều năm sau, nơi này hãy còn bách tính nhớ lại sự việc ấy, dường như không thể nào miêu tả hết ý về vị nữ tử truyền kỳ đã lưu lại cùng lịch sử của Đại Lương quốc, lúc ấy sóng vai đứng cùng Nhiếp chính vương, quét sạch ô trọc như thế nào.

Mà hiện thời, Tiêu Tranh chỉ khe khẽ mỉm cười với gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, sau đó xoay người, mặt hướng về phía Trường Giang, chăm chăm nhìn vào gò đất cao có thể thấp thoáng trông thấy ở bờ đối diện.

Văn Tố cũng xoay người theo, nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, “Vương gia đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn Giang Nam.” Hắn nhấc tay chỉ về phía đối diện, âm thanh văng vẳng: “Văn khanh, hãy chờ nhé, bổn vương nhất định sẽ quét sạch phản tặc, hoàn thành tâm nguyện về cố hương của nàng.”

Văn Tố mấp máy môi, nhìn sườn mặt tinh xảo của hắn nhưng không thốt lên được nửa chữ.

Trước đây không lâu nàng từng cùng Lưu Kha đứng nơi này, hắn ngâm một bài nhớ về Giang Nam, hôm nay đứng đây cùng Nhiếp chính vương, nhưng hắn lại cho nàng một lời hứa hẹn.

Nàng chưa bao giờ nói mình muốn quay về, nhưng dường như ngài ấy cái gì cũng biết.

Văn Tố rũ mắt, sóng nước xa xăm, nàng chợt bật cười, ấy vậy mà nhịn không được đem Lưu Kha và Nhiếp chính vương ra so sánh, quả đúng là hồ đồ rồi.

Tiêu Tranh quay đầu liếc nhìn nàng một cái, “Văn khanh, nàng có từng nghĩ, nàng kỳ thật rất thích hợp với quan trường.”

Văn Tố thoáng sửng sốt.

“So với giúp chồng dạy con, nàng càng thích hợp bày mưu tính kế.”

Huống chi thân phận của nàng cũng tuyệt đối không dễ dàng cho nàng một cuộc sống bình thường.

Tiêu Tranh quay đầu chăm chú nhìn vào mắt nàng, khẽ mỉm cười, “Còn nhớ nàng từng hỏi bổn vương sau này có sắp xếp gì với nàng không?”

Văn Tố từ trong kinh ngạc chậm rãi gật đầu.

“Bổn vương đã sắp đặt ổn thỏa cho nàng rồi.” Hắn nhếch môi, quang ba trong mắt lưu chuyển, “nhất định so với nàng tự vạch ra còn tốt hơn rất nhiều.”

Hắn cười rạng rỡ, nhưng Văn Tố bất giác lại sợ hãi.

Không hiểu vì sao, đột nhiên cảm thấy gương mặt tươi cười này của Nhiếp chính vương rất âm hiểm………….-_-!!!

*

Trải qua chuyện này, quan viên khu vực xung quanh gần như bị quét sạch, công việc chất đống, nhu cầu cấp bách cần bổ sung quan viên. Tiêu Tranh thừa cơ hội đưa tâm phúc của mình điền vào chỗ trống, nhưng lại điều người có công là Tề Giản điều đi nhậm chức ở Thái Nguyên xa lắc, ít nhiều khiến người khác không phục.

Bản thân Tề Giản đương nhiên cũng thập phần bất mãn,tiếc là không dám nói thẳng, mập mờ không rõ oán trách vài câu với Văn Tố.

Văn Tố hiện giờ đang thu dọn chuẩn bị lộ trình hồi kinh, nghe được tin này lập tức dừng động tác trên tay, sau đó quay đầu cười mắng một câu với hắn đang ở bên cửa: “Ngốc quá, Vô Uyên à, Nhiếp chính vương đây là vì tốt cho ngươi đấy.”

“Gì chứ?” Tề Giản không hiểu.

“Hiện giờ quan viên xung quanh gần như toàn bộ đều bị quét sạch, ngươi ở lại nhất định ngồi lên vị trí tri phủ, cộng thêm mỹ danh trị thủy thành công, quan viên sau này đương nhiên sẽ coi ngươi thành người có đại công, lễ kính có thừa, nịnh bợ có dư, thử hỏi như vậy sẽ biến ngươi thành người thế nào?” Văn Tố thả hành trang trong tay xuống, đi tới cửa ra vẻ thâm trầm vỗ vai hắn, “Vô Uyên à, ngươi còn trẻ lắm….”

Tề Giản thần ra, kế đó bừng tỉnh, xoay người liền rời đi, “Thế ta phải nhanh chóng tới cảm tạ Nhiếp chính vương mới phải.”

Văn Tố nhìn theo bóng lưng tức tốc rời đi của hắn mà ngẩn người, còn chưa hoàn hồn thì đã thấy có người vỗ tay đi vào cửa viện, “Vừa rồi ở ngoài cửa nghe được cao kiến của Văn đại nhân, quả nhiên tâm tư thấu suốt.”

Trông thấy là bóng áo nâu quen thuộc kia đến gần, Văn Tố ho khan một tiếng, “Lâm tiên sinh quả thật chê cười ta rồi, kỳ thực ta toàn là lừa gạt an ủi hắn thôi.”

Lâm Tuyên cười gật đầu, “Tại hạ cũng cho là như vậy.”

Ể, ngài cũng thật chả cho mặt mũi gì cả. →_→

“Văn đại nhân thu dọn xong rồi?” Đến bên cửa, nhìn thấy hành trang trên bàn, Lâm Tuyên cười hỏi Văn Tố.

“Đúng vậy, gần đủ rồi.” Văn Tố ngượng ngùng cười cười, nhấc tay làm động tác vái chào với hắn, “Thu hoạch lớn nhất của chuyến đi Giang Bắc lần này chính là gặp được tiên sinh, tài năng của tiên sinh sớm đã được nghe, gia phụ lại càng sùng bái vô cùng, hiện giờ cũng xem như không tiếc nuối.”

“Haha……………” Lâm Tuyên sảng khoái cười lớn, “Hôm nay tại hạ đến đây chính vì có liên quan đến lệnh tôn.”

“Hửm? Tiên sinh thật sự từng gặp gia phụ?”

“Đương nhiên.” Lâm Tuyên từ trong tay áo lấy ra một quyển sách đưa cho nàng, “Là tại hạ nhớ nhầm, người họ Văn đó quả thực tên Kim Trì, đây là thư tịch lúc đó ông ấy đã tặng cho tại hạ, hiện giờ xem như vật hoàn cố chủ.”

Văn Tố ngạc nhiên nhận lấy, là một quyển thư tịch bình bình thường thường, ngay cả một cái tên cũng không có, lật trang bìa, chỉ ký một cái tên: Văn Tử Khâm.

“Đây là………..” Văn Tố nghi hoặc nhìn Lâm Tuyên.

“Đại nhân không cần hoài nghi, đây đích thực là đồ của lệnh tôn, vị Văn Tử Khâm này ắt hẳn là người tộc Văn thị hoặc là tổ tiên, chỉ đáng tiếc quyển sách này chỉ viết được một nửa thì ngừng. Lệnh tôn nói quyển sách này đã giữ gìn rất lâu, trước đây tặng cho tại hạ cũng là có duyên, hiện giờ xem ra, kỳ thực càng thích hợp với đại nhân ngài hơn.”

“Thì ra là vậy……….” Văn Tố cung cung kính kính cất kỹ quyển sách, quay qua khom lưng cúi đầu với hắn, “Đa tạ tiên sinh.”

Lâm Tuyên gật đầu, cười không nói.

Ngày lên đường được định vào ba ngày sau, Văn Tố cũng chưa từng hỏi qua kết cục của những tham quan kia, Nhiếp chính vương nếu như đã nói có thể đi, vậy chính là mọi việc đều xử lý ổn thỏa.

Hôm xuất phát ấy, bách tính thành Thái Châu và thành trấn lân cận gần như toàn bộ đều đưa tiễn, trùng trùng điệp điệp theo đến tận cổng thành.

Không quá mức nhiệt tình giữ lại, trái lại khung cảnh rất yên tĩnh, mãi đến khi Tiêu Tranh vén rèm nhìn ra bên ngoài, chúng bách tính mới ồ ạt quỳ xuống, hô vang thiên tuế.

Tiêu Tranh vừa định đưa tay ngăn lại thì Văn Tố ở cạnh đã nhẹ nhàng mỉm cười, thấp giọng ngăn hắn: “Vương gia, ngài để vậy đi.”

Đối với chúng bách tính chất phác mà nói, đây là phương thức duy nhất có thể biểu đạt lòng cảm kích.

Tiêu Tranh không cố chấp nữa, thản nhiên đón nhận, đang định buông rèm thì chợt trông thấy Lương Khánh Đức ôm đứa trẻ cùng Lâm Tuyên đứng ở ở phía đối diện xa xa nhìn về phía hắn.

Lần ly biệt này, cũng không biết năm nào mới gặp lại.

Hắn lại liếc nhìn đứa trẻ đó, gật đầu với Lâm Tuyên, mặc dù trước đây có nhiều oán trách, nhưng hiện giờ tạm thời tin tưởng hắn có thể chăm sóc tốt hoàng tỷ thôi.

Văn Tố thấy tình cảnh như vậy trong lòng cũng có chút buồn, vừa định lên tiếng an ủi Nhiếp chính vương thì trông thấy Lâm Tuyên đột nhiên chỉnh sửa vạt áo, nhấc tay làm động tác vái chào với nàng.

Cái vái chào này không giống với lễ tiết bình thường, mà giống như đối với một tôn giả đức cao trọng vọng nào đó, cực kỳ nghiêm nghị trịnh trọng.

“Đây…………..” Nàng kinh ngạc không thôi, vội vàng định thả rèm xuống xe, nhưng bị Tiêu Tranh bên cạnh giữ lại, “Văn khanh, nàng cũng để vậy đi.”

Văn Tố ngẩn ra, hắn đã nhẹ nhàng buông rèm, nói với Triệu Toàn bên ngoài: “Hồi kinh thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.