(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đám người vội vàng tiến lên, vạn phần thành khẩn hành đại lễ với Lâm Hiên
"Đế phu uy vũ cái thế, cứu tế thiên hạ, quả là thương sinh chỉ phú, thiên địa chỉ phúc!"
Lâm Hiên nhìn đám người khẽ gật đầu.
Mắt nhìn sắc trời đã tối, chuyến đi Vô Lượng Thiên này thu hoạch tương đối khá, hẳn cũng không muốn ở lại, dẫn theo các tiểu bảo bối trở về Bắc Huyền Thiên.
Hơn mười vạn người cùng nhau nhìn bóng lưng hãn biến mất.
Cúi đầu nhìn thấy sóng nước phun trào trên mặt biển, cảm giác như là dư uy của hẳn, kéo dài không thôi.
....
Bắc Huyền Thiên, hơn năm vạn dặm bên ngoài biên cảnh tây nam.
Đông Hoàng Tử U dẫn theo Phùng Lăng Phí, Quản Đồng và ba mươi vị chủ phó tướng áp hộ pháp Phi Long Bang Lý Mãnh đến chỗ này.
Ngẩng đầu nhìn lại, phía trước là một hẻm núi lớn.
Hai bên hẻm núi núi non trùng điệp, rừng cây um tùm.
Sơn phong liên miên chập trùng, uốn lượn mỹ lệ, bao la hùng vĩ.
Lý Mãnh cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười như có như không, tiếp theo ngẩng đầu nói:
"Nữ Đế bệ hạ, dọc theo hẻm núi này đi thẳng thì có thể tiến vào lãnh địa Phi Long Bang chúng ta."
Đông Hoàng Tử U vẻ mặt bình tĩnh, quan sát địa hình, phát hiện hẻm núi này như là một cái đường hãm thật dài.
Nếu như Phi Long Bang giấu ở trong hạp cốc, như vậy chỉ có một con đường đi vào.
Thế là nàng từ tốn nói: “Tiến lên."
"Rõ!"
Ba mươi đại chủ phó tướng lập tức đi theo Đông Hoàng Tử U tiến lên.
Cách miệng hẻm núi nửa dặm, Quản Đồng hành lễ nói:
"Bệ hạ, thần xem nơi đây cực kỷ thích hợp mai phục kì binh, lại cách Phí Long Bang không xa, bên rong vô cùng có khả năng có mai phục”
"Không băng để cho chúng thần đi vào thăm dò trước một phen, nếu như không có nguy hiểm thì đi vào cũng không muộn."
Bọn người Phùng Lãng Phi nghe vậy đều yên lặng gật đầu.
Đông Hoàng Tử U quan sát sắc mặt tất cả mọi người, khẽ vuốt cảm, lộ ra vẻ hài lòng.
Kỳ thật từ vừa mới bắt đầu nàng đã nhìn ra hẻm núi này không giống bình thường.
Chỉ là nàng đang chờ bọn người Quản Đồng, Phùng Lăng Phi đưa ra đề nghị.
Hiện tại xem ra những người này đều không phụ mình hi vọng, tính cảnh giác tương đối cao.
Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng khoát tay, ra hiệu các nàng đi vào.
Lý Mãnh thấy thế, không khỏi cúi đầu cười lạnh một tiếng.
Hắn suy đoán, chắc chắn là Đông Hoàng Tử U đã nhận ra nguy hiểm mới cho ba mươi vị chủ phó tương tiến vào hẻm núi thăm dò.
"Đông Hoàng Tử U, ngươi không hổ là nhất đại Nữ Đế tính cảnh giác rất cao."
“Đáng tiếc, chỉ cần sau khi thủ hạ của ngươi đi vào thì không thể đi ra nữa!
"Ta muốn xem xem, đối mặt tình huống ba mươi thủ hạ này hi sinh vô ích, ngươi có thể nhịn không xông đi vào hay không?”
Nghĩ đến những tồn tại đáng sợ trong hạp cốc, trong lòng Lý Mãnh nhất thời nở hoa.
Hân thấy cho dù nói thế nào thì thủ hạ Đông Hoàng Tử U đã tiến vào hẻm núi.
Chuyến này, Đông Hoàng Tử U nhất định phải ăn thiệt thôi lớn.
Còn nếu Đông Hoàng Tử U nhịn không được vọt vào hẻm núi, như vậy chắc chắn nàng sẽ bị thương nặng.
Cứ như vậy, Lý Mãnh hẳn tuyệt đối sẽ trở thành đại công thần Phi Long Bang.
Coi như Đông Hoàng Tử U phát hiện bị lừa giết hắn, đối với hắn thì một mạng đổi ba mươi mạng cũng không tính thua thiệt!
Lúc này, mấy người Phùng Lăng Phi đã đi vào hẻm núi.
Cảm nhận được bầu không khí xung quanh cực kỳ quỷ dị, ba mươi người ngừng lại, cảnh giác nhìn bốn phía.
Sưu sưu!
Bỗng nhiên hai bên hẻm núi lục quang đại tác.
Phạm vi vạn dặm đều bị một loại lục sắc quang đoàn hình tròn lấp đầy.
Những lục sắc quang đoàn này một trái một phải từ hai bên phóng tới.
Bọn người Phùng Lăng Phi cấn thận khẽ ngửi, yết hầu lập tức chua chua kém chút phun ra.
Những lục sắc quang đoàn này chẳng những lôi điện lượn lờ, mùi cực kỳ hôi, làm cho người ta buồn nôn.
Quản Đồng nhíu lông mày một cái: “Tất cả mọi người đề phòng, phân hai bên trái phải ngăn cản những quang đoàn này tiến công!
Phùng Lăng Phi lập tức lấy ra Thất Huyền Long Thương, cương khí quanh thân như nước thủy triều:
“Chủ soái, ta ngăn cản bên trái!”
Quản Đồng khẽ gật đầu, sau đó nàng và Phùng Lăng Phi một trái một phải, riêng phần mình dẫn theo mười bốn tướng lĩnh ngăn cản lục sắc quang đoàn bay vụt mà đến.
Đông Hoàng Tử U thấy thế có chút lắc đầu.
Lý Mãnh thấy được nàng lắc đầu, trong lòng không khỏi cường hỉ: “Chắc chắn là Đông Hoàng Tử U phát hiện tình huống không diệu, nàng hối hận để những tướng lãnh này tiến vào!"
Bành bành bành bành ~
Lúc này trong hạp cốc, lục quang sụp đổ, vô số thiểm điện tanh hôi nổ tung trước mặt mấy người Phùng Lăng Phi, Quản Đồng.
Mặc dù mấy người Phùng Lăng Phi dốc hết toàn lực ngăn cản, nhưng mười hơi qua đi, các nàng phát hiện tình huống hoàn toàn khác mình tưởng tượng.
Những lục sắc quang đoàn này còn hung mãnh hơn thủy triều, chẳng những càng bản càng nhanh, hơn nữa số lượng càng ngày càng nhiều.
Các nàng cảm thấy, cho dù bên mình lại tăng thêm gấp mười nhân số đều khó mà ngăn cản những quang đoàn này công kích.
Chớ nói chỉ là xuyên qua đại hạp cốc, tiến vào lãnh địa Phi Long Bang!
Bành!
Một đạo lục quang nổ tung.
Trên cổ tay Quản Đồng bị một đạo thiểm điện đánh trúng, lập tức toát ra một đạo lục quang tanh hôi
Quản Đồng cúi đầu xem xét, không khỏi con ngươi co rụt lại, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ,
Nàng nhìn thấy cổ tay của mình đã bị thiêu đốt ra một cái hang nhỏ màu đen.
Phải biết đây là dưới tình huống nàng có hộ thể cương khí.
Có thể nghĩ, nếu linh khí hao hết, chắc chắn những lục sắc quang đoàn này có thể thiêu hủy thân thể của nàng trong nháy mắt!
Mà mấy người Phùng Lăng Phi cũng nhanh chóng cảm nhận được tuyệt vọng và sợ hãi.
Làm một đời nữ Thương Thánh, Phùng Lăng Phi thực lực tuy mạnh nhưng bây giờ bị dìm ngập trong hải dương lục sắc quang đoàn, khí lực của nàng sẽ có thời điểm hao hết.
Một khi xuất hiện tình huống mỏi mệt, vậy thì sẽ bị những lục sắc quang đoàn này miểu sát bất cứ lúc nào!
Nghĩ đến đây, Phùng Lăng Phi vội hỏi: "Chủ soái, các ngươi có biện pháp toàn thân trở ra?"
Đến lúc này, muốn đi vào chỗ sâu trong hẻm núi đã là chuyện không thể nào.
Có thể lui ra ngoài trước đã là may mắn!
Đồng thời âm thầm may mắn, may mắn không cho Đông Hoàng Tử U vào trước.
Nếu để cho Nữ Đế bệ hạ tao ngộ nguy hiểm, các nàng muôn lần chết không thế đền tội
Ngay khi mấy người Phùng Lăng Phi, Quản Đồng lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng
"Làm tướng lĩnh, các ngươi đánh trận như vậy sao?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");