Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 11: Chương 11. Không cần biết là vấn đề gì thì cha đều giải quyết giúp ngươi!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");  

 Trên đường đi vào lâm viên khắc hoa, bốn đứa bé líu ríu nói không ngừng. 

 Cũng giống như hướng dẫn viên du lịch, tranh nhau giới thiệu những thứ thú vị ở bên trong lâm viên cho Lâm Hiên. 

 Nhìn thấy các cô con gái có hiếu với mình như thế, trong lòng Lâm Hiên vui đến nở hoa. 

 "Các bảo bối đừng có gấp, chờ lát nữa cha sẽ lần lượt đi chơi với các con." 

 Đối mặt với sự nhiệt tình của bọn nhỏ, Lâm Hiên lên tiếng đồng ý. 

 Mà nhìn thấy Lâm Hiên đồng ý, trên mặt bốn tiểu nha đầu đều nở một nụ cười vui vẻ. 

 Du ngoạn nửa ngày. 

 Lâm Hiên dẫn các nàng đi vào trong sân chơi ở trung ương lâm viên. 

 Nơi này đã có mấy thành viên gia tộc hoàng thất dẫn còn cái đến đây du ngoạn. 

 Nghe nói Lâm Hiên chính là cha đẻ của bốn tiểu công chúa, đám thành viên hoàng gia này đều vẻ mặt cung kính. 

 Có thể trở thành nam nhân của Nữ Đế, chắc chắn không phải là người bình thường. 

 Hơn nữa Huyền Băng Nữ Đế cường thế như vậy, chính là đệ nhất cường giả Bắc Huyền Thiên. 

 Nạn nhân của nàng, đương nhiên là phải cố gắng lấy lòng một phen. 

 Sau khi bắt chuyện với những thành viên hoàng gia này xong, Lâm Hiên tìm một chỗ nghỉ ngơi. 

 Mấy người Tuyền Châu và một đám tiểu bằng hữu thành viên hoàng thất chơi với nhau ở trong sân chơi cách đó không xa. 

 Lâm Hiên cũng vui vì được rảnh rỗi, dù có thể nghỉ ngơi vừa có thể hưởng thụ cảnh đẹp ở trong lâm viên. 

 Không bao lâu, một con diều tinh mỹ rơi xuống trước mặt Lâm Hiên. 

 Lâm Hiên đưa tay đi nhặt, một bàn tay nhỏ trắng noãn chạm vào tay của hắn. 

 Khi cánh tay nhỏ bé đó chạm đến tay của hắn thì nhanh chóng rút lại giống như là bị điện giật. 

 Ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một gương mặt nhỏ mỹ lệ chừng mười sáu mười bảy tuổi, đang mở to đôi mắt đen láy nhìn hắn. 

 "Con diều này là của ngươi đúng không?" Lâm Hiên cầm lấy con diều. 

 "Ừm." Mỹ thiếu nữ Mộ Ấu Khanh đỏ mặt gật gật đầu. 

 "Cho ngươi." Lâm Hiên đưa con diều cho Mộ Ấu Khanh. 

 "Cảm ơn." Mộ Ấu Khanh nở một nụ cười tươi như hoa: "Công tử, ta thường xuyên đến đây chơi nhưng sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi vậy?" 

 Dáng vẻ đẹp trai của Lâm Hiên lập tức gây ấn tượng mạnh đối với nàng. 

 Nhìn thấy Lâm Hiên một thân một mình, Mộ Ấu Khanh không nhịn được muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn. 

 Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Đây là lần đầu tiên ta tới đây." 

 "Nếu như đều là người của hoàng tộc, vậy xin phép được làm quen, ta tên là Mộ Ấu Khanh." Mộ Ấu Khanh ánh mắt lóng lánh. 

 "Ta tên là Lâm Hiên." Lâm Hiên cười cười. 

 "Đã nhớ." Mộ Ấu Khanh cũng không có suy nghĩ nhiều. 

 Dù sao Đông Hoàng nhất tộc có rất nhiều họ hàng xa ngoại thích, trong đó cũng có gia tộc họ Lâm. 

 Lúc này, một nữ tử tuổi hơi lớn hơn một chút từ bên cạnh đi tới, nhìn Mộ Ấu Khanh cười nói: 

 "Ấu Khanh, ngươi trò chuyện với đế phu rất ăn ý." 

 "Đế phu!" Mộ Ấu Khanh há to cái miệng nhỏ: "Vậy ngươi chính là biểu tỷ phu!" 

 Nàng đưa đôi mắt to nhìn tới nhìn lui trên người Lâm Hiên. 

 Không hổ là nam nhân được Nữ Đế biểu tỷ coi trọng, đúng là rất có sức hấp dẫn. 

 Nữ tử tuổi hơi lớn hơn một chút giải thích: "Đế phu, Ấu Khanh là biểu muội bà con xa của Nữ Đế, cho nên tính ra thì ngươi chính là biểu tỷ phu của nàng." 

 "Thì ra là thế." Lâm Hiên mỉm cười. 

 "Biểu tỷ phu, tiệc trà xã giao sắp diễn ra, người cũng đi đi!" Mộ Ấu Khanh nhiệt tình không giảm. 

 "Trong bữa tiệc trà xã giao này có rất nhiều thanh niên tài tuấn trong hoàng tộc." 

 "Biểu tỷ phu, nhìn ngươi khí chất nho nhã chắc chắn kiến thức bất phàm." 

 "Đến lúc đó ngươi hãy giao lưu trao đổi với mọi người, như vậy có được hay không?" 

 Sau đó, Mộ Ấu Khanh kể sơ cho Lâm Hiên biết về tiệc trà xã giao. 

 Tổng kết lại chính là một nam thanh niên tốt trong hoàng thất tập hợp lại với nhau cùng nhau uống trà và nói chuyện phiếm. 

 Nội dung nói chuyện chính là chuyện thiên nam địa bắc, nhân văn địa lý. 

 Thông qua giao lưu trong buổi tiệc trà xã giao này thì những người trẻ tuổi ở trong hoàng tộc có thể làm quen và hiểu rõ lẫn nhau hơn. 

 Sau khi móc nối tình cảm đồng thời cũng đánh cơ sở tốt đẹp cho sự phát triển trong tương lai của hoàng tộc. 

 Dựa theo cách nói của Mộ Ấu Khanh thì mười năm trước tiệc trà xã giao đã bị bãi bỏ. 

 Về sau, sau khi Nữ Đế Đông Hoàng Tử U đăng cơ thì mới mở lại một lần nữa. 

 Bởi vậy có thể thấy được Đông Hoàng Tử U là một người rất có tư duy và kiến thức. 

 Nhìn thấy Mộ Ấu Khanh thành ý khẩn thiết như thế, Lâm Hiên cảm thấy dù sao cũng đã tới đây chơi rồi dẫn bọn nhỏ đi đến đó chơi một chút cũng không sao. 

 "Cứ quyết định như vậy đi, tối nay ta sẽ đến tìm ngươi." Mộ Ấu Khanh cầm con diều vui vẻ rời khỏi đây. 

 "Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu. 

 Vừa muốn ngồi xuống lần nữa thì nghe được một giọng nói non nớt từ trước mặt vọng lại. 

 "Cha, không xong!" 

 Đại nữ nhi Tuyền Châu vội vàng chạy tới. 

 Ôm nàng vào trong ngực, Lâm Hiên lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy, bảo bối?" 

 Tuyền Châu quay người chỉ hướng nơi xa nói ra: "Tuyền Ấu đang đánh nhau với người ta." 

 "Thật sao? Cha đi xem một chút." Lâm Hiên nghĩ thầm Tuyền Ấu là một tiểu ma đầu, khó tránh khỏi sẽ sinh ra ma sát với tiểu bằng hữu. 

 Mặc dù tất cả những người đi đến đây chơi đều là người trong hoàng tộc. 

 Nhưng mà hoàng tộc khổng lồ như thế nào. 

 Lúc này, đã có mấy người lớn tụ tập ở chỗ sân chơi. 

 Trong đó người có tư lịch già nhất chính là người có cùng họ với Đông Hoàng Tử U, Đông Hoàng Đức Nghiệp. 

 Cũng dựa vào điểm này cho nên Đông Hoàng Đức Nghiệp có được địa vị khá cao trong đám hoàng tộc. 

 Mà nhìn qua, nam hài tử đang đánh nhau với Tuyền Ấu chính là con trai của Đông Hoàng Đức Nghiệp.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.