Tướng Công Khờ Của Nương Tử Đẹp

Chương 7: Đại náo tửu lâu Phú Hào




Đám người từ từ tản đi, sắc mặt Tô Tĩnh Nhã cũng từ từ đen lại: "Nói một chút đi, đã có chuyện gì xảy ra?" Thật sự không phát hiện ra, hai người này còn có can đảm như vậy, cũng không thèm nhìn xem đối phương là ai, lại dám đi vào miệng hùm kia, đúng là không muốn sống, dù muốn tìm cái chết, cũng đừng kéo nàng theo chứ.

Trụ Tử đẩy Đại Đầu một cái, ý muốn để hắn trả lời vấn đề của cô nương, Đại Đầu lắc đầu một cái, cô nương đang nổi nóng, hắn cũng không có can đảm mà đi vuốt râu cọp vào lúc này.

"Thật ra thì. . . . . . chuyện này, không phải chủ ý của chúng ta." Trụ Tử thấy Đại Đầu bất động, đành mở miệng giải thích

"Tiếp tục." Lời này Tô Tĩnh Nhã tin, nếu hai người này có can đảm cũng sẽ không đến bây giờ mới động.

"Thật ra là thằng ngốc đó. . . . . ."

"Ta đã về rồi!" Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến nay, mới nói đến Nhị Khờ, liền nghe thấy tiếng của hắn, d.d.le0quy0don quay đầu nhìn lại, cái tên đầu sỏ gây chuyện đang tươi cười đứng bên cạnh cửa.

Thấy Lý Dục, Trụ Tử với Đại Đầu giống như gặp phải kẻ thù giết cha, khuôn mặt dữ tợn hung dữ nhìn hắn: "Tên yêu tinh hại người kia, đều do ngươi làm hại." Ra cái chủ ý cùi bắp gì chứ, tự bên xấu mình, còn làm hại cô nương bị người ra tìm phiền toái như vậy.

Trụ Tử cầm cây chổi ở góc tường lên, Đại Đầu giơ cái ghế ngồi ở bên cạnh lên.

Tô Tĩnh Nhã không ngăn cản, lẳng lặng ở một bên nhìn, nàng cũng tò mò, rốt cuộc sự việc như thế nào.

"Đừng nóng giận, đừng nóng giận, các ngươi đừng như vậy, không phải ta cố ý nhét các ngươi vào nơi đó mà." Lý Dục liên tục khoát tay, sợ hãi lui về phía sau, cây chổi thì không sao nhưng ghế ngồi thì có thể nguy hiểm đến tính mạng đó, hắn đuối lý nên hoàn toàn quên mất mình biết võ công, hai người trước mặt này vốn không phải đối thủ của hắn.

Trụ Tử, Đại Đầu cũng không muốn nghe hắn giải thích, có phải là cố ý hay không đã không quan trọng nữa rồi, dù sao chuyện cũng là hắn mang đến, hắn phải là người chịu trách nhiệm gánh hậu quả, lúc gặp chuyện không may thì ngươi núp vào, thì lửa giận sau đó ngươi phải tới tắt thôi.

"Cái đó. . . . . . thật ra ta cũng có làm vài việc . . . . . ." Hắn bị dồn đến góc tường, không có đường lui.

Trụ Tử giơ cây chổi lên, thấy sắp rơi xuống mình.

"Các ngươi nhìn đi, nhìn tửu lâu đối diện. . . . . ."

Ở tửu lâu Như Ý không chiếm được cái gì tốt, Lâm Khải Thái không cam lòng trở lại tửu lâu Phú Hào, mới vừa vào tiệm, thì thấy cửa sau có một con gà bay ra ngoài, chính xác rơi đúng vào trên đầu Lâm Khải Thái, phịch mấy cái, sau khi làm rối loạn tóc hắn kêu cục tác bay đi.

Lâm Khải Thái nổi giận: "Gà ở đâu ra vậy, bắt nó cho ta."

Được ra lệnh, tiểu nhị với đầu bếp chạy về phía con gà kia, có thể là do ngây ngô trong lồng tre quá lâu, sau khi ra ngoài thì không bao giờ muốn trở về nữa, con gà kia lại dũng mãnh khác thường, bay thật cao, nhiều người bổ nhào ngăn cản như vậy cũng không bắt được nó, ngược lại bị ghế, bàn trong đại sảnh làm cho ngã trật chân, từng người một ngã xuống đất, nhất thời trong lúc đó, tửu lâu Phú Hào thành chiến trường bắt gà.

Một người làm cuống quít chạy ra, kêu to: "Lão bản, không xong, phòng bếp đã xảy ra chuyện rồi."

"Gào to cái gì!" Lâm Khải Thái không hỏi phòng bếp đã xảy ra chuyện gì, thực tế hắn cũng không cần biết nhiều như vậy, những khách nhân đều ở đầy ngoài cửa chờ ăn cơm, bọn tiểu nhị đang bắt gà trong đại sảnh, cái này gọi là sự tình: sạch đến mức làm trò cười cho người ta.

"Vương đầu bếp đâu? Mau gọi hắn ra ngoài bắt gà!" Lâm Khải Thái kêu lên, đầu bếp bản lãnh lớn, đối phó gà chắc có thể mạnh hơn bọn tiểu nhị ngu xuẩn kia.

"Vương đầu bếp đang bắt vịt ở bên trong." Người làm nói.

"Cái gì?"

"Không biết tại sao lồng vịt lại bị mở ra." Người làm giải thích nói.

"Triệu Đại đâu?"

"Đang bắt cá trạch ở bên trong."

"Chậu cá trạch cũng bị đổ rồi hả ?" Mặt Lâm Khải Thái càng đen hơn.

"Lý Nhị đâu?"

"Đang bắt lươn ạ."

"Lưu Tam đâu?"

"Đang bắt rắn."

"Lý Tam đâu?"

"Lão bản, ta ở chỗ này!" Lý Tam đuổi theo thỏ đuổi đến đại sảnh thì bị đâm vào ghế ngồi trật chân ngã, nằm trên mặt đất đáp lời Lâm Khải Thái!

Trong tửu lâu Phú Hào, gà bay vịt chạy thỏ nhảy, rắn ngao du lươn với cá trạch thì nháo, chanchan,l0q0d cực kì náo nhiệt.

Bốn người đứng ở tửu lâu Như Ý trợn to mắt, rốt cuộc tửu lâu Phú Hào ở đoàn tuồng nào vậy?

"Là ta" Lý Dục cười nói: "Lúc các ngươi bị bắt, ta thừa dịp mở tất cả lồng tre chứa đồ sống ra."

Thì ra là như vậy: "Không phải đã nói, ngươi đi thu hút người ta, chúng ta làm sự nghiệp phá hoại sao?" Trụ Tử không hiểu hỏi.

"Cái đó. . . . . . các ngươi cũng bị phát hiện, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua chứ?" Lý Dục lúng túng nói.

Trụ Tử nghĩ, cũng đúng, nhìn tửu lâu Phú Hào nhiệt nhiệt nháo nháo, lửa nóng trong lòng Trụ Tử cũng tiêu bớt: "Nhìn ngươi làm chuyện khiến chúng ta thoải mái như vậy, chúng ta cũng không so đo với ngươi." Tên vênh váo hung hăng Lâm Khải Thái trái nhảy phải nhảy đuổi gà, bộ dạng kia thật là chơi quá tốt, quá hả giận.

Nghe đối thoại của hai người, Tô Tĩnh Nhã quay đầu nhìn kỹ một nam nhân khờ trước mặt lần nữa: dáng vẻ là hơi khờ chút, nhưng đầu cũng không phải là ngốc.

Tửu lâu Phú Hào ầm ĩ bao lâu, thì bốn người đứng trước cửa tiệm nhìn bấy lâu, thật là quá đẹp mắt rồi.

Đối diện không dễ dàng mới yên tĩnh trở lại thì tửu lâu Như Ý lại náo nhiệt, đã lâu không có vào thăm tửu lâu Như Ý ngồi, một người khách vừa vào cửa vừa mắng: "Này không biết họ đã nấu cái gì nữa, sườn xào chua ngọt thì cực kì mặn, cá nấu cải chua lại ngọt, dưa chuột dấm chua lại như than củi vậy. . . . . ."

Nghe lời này Tô Tĩnh Nhã nhìn về phía Lý Dục, Lý Dục gật đầu một cái, nhếch miệng cười một tiếng: "Ta chỉ làm gia vị của bọn họ hơi nhúc nhích một tí mà thôi." Vẻ mặt cực kì thật thà vô tội.

Tô Tĩnh Nhã nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được vội bật cười, hơi nhúc nhích? Động tĩnh như vậy, chỉ là hơi nhúc nhích thôi sao?

Thấy Tô Tĩnh Nhã cười, Lý Dục cho rằng nàng không tin lời mình nói: "Ta không lừa ngươi, chỉ bỗng nhúc nhích nhãn của chúng mà thôi, thật đó."

"Tin, ta tin." Nói xong cười lớn, người này quá buồn cười rồi, rõ ràng là mình làm - chuyện tốt, lại lộ ra vẻ mặt cực kì vô tội.

Lý Dục cũng đi theo toét miệng ra: "Lúc ấy không có bột phấn, nếu có một chút thì khẳng định đặc sắc hơn rồi. . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.