Đưa đầu qua cửa sổ nhìn xuống dưới, phòng bếp phía dưới có một đám người vây thành vòng, hai người kia bị phát hiện rồi sao?
Từ cầu thang, xuống tầng dưới cùng, mọi người ở đây đều vì chuyện tình ở hậu viện mà khẩn chương, nên không có ai phát hiện hắn cả người bẩn thỉu đang từ trong phòng khách xuống.
Theo dòng người đi đến hậu viện, đã nghe thấy tiếng kêu của Lâm Khải Thái: "Ngươi được đấy Tô lão đầu tửu lâu Như Ý, không có bản lãnh so đo với tửu lâu Phú Hào của chúng ta nên làm loại chiêu hạ lưu này. . . . . ."
Xem ra thật sự bị phát hiện, Lý Dục thầm mặc niệm vì hai người trong lòng, hai kẻ ngu này, không biết làm cái gì, d.d.le~quy~don sao lại bị người ta phát hiện chứ? Ánh mắt lướt qua, đột nhiên phát hiện phòng bếp trống rỗng, bên trong không có người nào.
Nhìn phòng bếp trống rỗng, trong lòng chợt nảy ra một kế.
Thừa dịp không có ai chú ý, chạy vào phòng bếp, sau khi quan sát một cái, liền động thủ.
Đầu tiên là đổi nhãn muối và đường cho nhau, sau đó đổ sạch giấm trắng, thay bằng nước giếng, đổi giấm chua thành nước tương, rồi đổi bột ngũ vị hương thành hạt tiêu, cuối cùng đổ một chén nước vào bên trong bình dầu, vỗ tay bốp, đại công cáo thành, lúc đi ra khỏi phòng bếp, bất ngờ phát hiện trong góc cạnh cửa để mấy lồng tre, bên trong có gà, vịt, thỏ, bên cạnh còn có mấy chậu nước, bên trong chứa cá trạch, lươn còn có mấy con rắn hoa, đang đạp nước nhìn vẫn còn tươi, tay Lý Dục lại không quản được rồi. . . . . .
Thật ra thì Đại Đầu và Trụ Tử không có làm cái gì cả, Lý Dục vừa đi, Trụ Tử muốn đi phá hư, nhưng hắn không nghĩ ra biện pháp nào có thể thực hiện được, Đại Đầu thì bị thủ pháp của đầu bếp trong phòng bếp hấp dẫn, đang cực kì hăng hái nhìn thì bị một đầu bếp đang cầm thứ gì đó đến cửa sổ phát hiện, đầu bếp quát to một tiếng, làm hai người ngoài cửa sổ giật mình.
Hai người vừa thấy mình bị phát hiện, sợ hãi nghĩ đến tìm đường chạy trốn, đến góc tường, nhưng làm thế nào cũng không qua được bức tường kia, đúng lúc đang sốt ruột, chỉ thấy từ trong phòng bếp có một đầu bếp cầm cái muỗng mang theo một đầu bếp to lớn đuổi đến, chốc lát sau Lâm Khải Thái cũng nghe thấy tiếng chạy tới.
Nhận ra hai người, Lâm Khải Thái nổi lên ý định, cố ý vu tội cho tửu lâu Như Ý, còn kích động đến khách nhân, cuối cùng còn áp giải hai người, mang theo khách nhân cùng đi tửu lâu Như Ý, định hoàn toàn bôi xấu danh tiếng của tửu lâu Như Ý.
Lúc Lý Dục đi ra khỏi phòng bếp, Lâm Khải Thái đã áp giải hai người Đại Đầu, Trụ Tử đi đến tửu lâu Như Ý, Lý Dục đi sau cùng đội ngũ, cũng ra khỏi tửu lâu Phú Hào.
Trong tửu lâu Như Ý, Tô Tĩnh Nhã nổi giận, từ nửa năm trước, tửu lâu Như Ý cũng không buôn bán cái gì, có thể duy trì được đến nay là hoàn toàn dựa vào bằng hữu của cha mình cùng với láng giềng chiếu cố, phần lớn bằng hữu của cha ở ngoài thành, kiếm sống trong thành, bình thường bọn họ đều sớm tối ăn cơm ở nhà, buổi trưa về nhà thì quá xa nên đến tiệm ăn một bữa, những hàng xóm láng giềng có hoa màu gì trong nhà đều gọi cha đi giúp đỡ, vì cho đến bây giờ tửu lâu Như Ý đều cực kì thân thiết với mọi người, bình thường buổi sáng đều không có gì để buôn bán, nên hai người làm đều ăn qua điểm tâm, thời điểm buổi trưa mới bắt đầu đi làm việc.
Nhưng hôm nay, khách nhân ngay lập tức sẽ tới, nhưng lại không thấy bóng dáng của hai người làm đâu, người ngày hôm qua thu vào trong tiệm để làm việc cũng không thấy.
Chờ rất lâu, không dễ dàng gì mới nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, còn tưởng là hai người đến, lúc đến cửa nhìn, lại nhìn thấy đối thủ bản thân sống chết đối đầu, Lâm Khải Thái của tửu lâu Phú Hào mang theo vài tiểu nhị vắt khăn lông trên vai với vài đầu bếp đeo tạp dề, đùng đùng tức giận đi đến tửu lâu của mình.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Tô Tĩnh Nhã buồn bực.
Gặp được Tô Tĩnh Nhã, Lâm Khải Thái nâng cao giọng lên: "Ta nói này nha đầu Tô gia, ngươi cũng quá không hiền hậu rồi, hai nhà chúng ta ai làm buôn bán của người ấy, cho đến bây giờ đều là nước sông không chạm nước giếng, hiện tại, ngươi cho người đến tửu lâu Phú Hào của ta quấy rối, mục đích của ngươi là gì?" Vung tay lên, người phía sau đẩy Đại đầu và Trụ Tử tới trước mặt nàng.
Thấy được hai người, Tô Tĩnh Nhã đầy lửa trong bụng, không đến để làm việc còn chưa tính, còn chạy tới trong nhà người ta, đáng giận hơn còn để cho người ta bắt quả tang, hai kẻ ngu này định làm gì chứ? Không có việc gì làm thì đi tìm phiền toái sao?
Nhìn vẻ mặt đầy lửa giận của Tô Tĩnh Nhã, Đại Đầu và Trụ Tử đuối lý cúi đầu.
"Mọi người đều nói Tô lão bản tửu lâu Như Ý tuổi trẻ tài cao, khi còn nhỏ tuổi đã dựng lên tửu lâu Như Ý, nhưng không nghĩ đến thì ra cũng chỉ dựng lên như vậy thôi . . . . . ." Lâm Khải Thái mang dáng vẻ đáng tiếc, gật gù đắc ý nói.
Tô lão cha trong phòng bếp nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, vừa nhìn thấy cục diện, con gái của mình bị người ta khi dễ, cầm một cái ghế ngồi tiến lên, lại bị Tô Tĩnh Nhã ngăn cản, không phải là nàng không tin tưởng bản lĩnh của cha, nhưng sau lưng tên họ Lâm này còn có nhiều người như vậy, nếu thật sự động thủ, danh tiếng của tửu lâu Như Ý sẽ bị phá hủy.
Trụ Tử vừa nghe thấy Lâm Khải Thái làm ô nhục lão bản của mình như vậy, lập tức nóng lên nói: "Họ Lâm kia, người vào nhà các ngươi là hai chúng ta, ngươi tức giận thì nói về phía chúng ra, làm khó cô nương của chúng ra làm gì, chúng ta không trộm không giành, chỉ là vào hậu viện nhà các ngươi nhìn một chút, ngươi phải gây sự đến như vậy sao hả?"
"Ai u, còn có thể bảo vệ chủ như thế, ta không tin hai người các ngươi không có ai chỉ điểm mà cũng dám vào tửu lâu Phú Hào của chúng ta." Lâm Khải Thái nói, bất kể như thế nào, chanchan.lêquýđôn hắn đều muốn tiêu trừ tửu lâu Như Ý.
Một câu nói của Trụ Tử, cũng làm cho Tô Tĩnh Nhã nghe ra manh mối: "Ta nói này Lâm lão bản, chúng ta mở cửa tửu lâu chính là để đón khách, chẳng lẽ cửa nhà các ngươi không được vào sao?"
"Đúng là tửu lâu Phú Hào mở cửa đón khách, mà ta nghênh đón khách ở khắp nơi đến, không phải giống như các ngươi làm ra chuyện tiểu nhân xâm nhập bất hợp pháp này." Lâm Khải Thái khinh miệt nói.
"Tiểu nhân? Lâm lão bản đang nói người nào vậy? Người làm trong tiệm của chúng ta có giết người nhà ngươi rồi phóng hỏa sao, ngươi lại còn vu oan cho bọn họ là tiểu nhân." Tô Tĩnh Nhã vì người làm của mình mà phân giải, Trụ Tử Đại Đầu không phải là người xấu gì, cái này nàng rất rõ ràng.
"Bọn họ không giết người phóng hỏa, nhưng bọn hắn dám trộm bí truyền của đầu bếp ta mời về làm." Lâm Khải Thái giá họa nói.
"Chúng ta không có. . . . . ." Trụ Tử, Đại Đầu cùng kêu lên nói.
"Ngươi nói bọn họ trộm bí truyền của các ngươi, vậy thì chứng cớ đâu? Ngươi không thể chỉ nói mà không làm, nói cái gì thì chính là cái đó chứ?" Tô Tĩnh Nhã nói, nàng không tin hai người này sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Bọn họ nằm trong phòng bếp của chúng ta nhìn lén là điều tất cả mọi người đều thấy, còn nói là ta hãm hại bọn họ không?" Lâm Khải Thái nói.
Tô Tĩnh Nhã cười lạnh nói: "Ta nói này Lâm lão bản, ngươi có chuẩn bị cho đầu bếp của ngươi phòng bếp riêng không?"
"Không có, ngươi hỏi cái này làm gì?" Lâm Khải Thái không hiểu.
"Nếu không có, vậy thì mời ngươi bắt tất cả tiểu nhị, tất cả đầu bếp, còn có toàn bộ người từng đi qua phòng bếp của ngươi lại, cùng đưa đến trong nha môn với người của ta đi, vì bọn họ đều nhìn qua đầu bếp của các ngươi làm món ăn rồi, đều là ăn trộm trộm bí truyền cả." Tô Tĩnh Nhã hả hê nói, nếu thực sự liếc mắt nhìn cũng coi như trộm bí truyền, thì cái bí truyền này cũng quá không đáng giá rồi.
"Ngươi. . . . . ." Lâm Khải Thái chỉ vào Tô Tĩnh Nhã nói không ra lời.
"Mọi người cho cái lý đi, nếu ở xa xa liếc mắt nhìn cũng bị coi là ăn trộm bí truyền, vậy bí truyền này có là bí truyền sao?" Tô Tĩnh Nhã nói với người xem náo nhiệt: "Hai người làm nhà ta cũng chỉ tò mò vào xem tửu lâu Phú Hào, chỉ ở xa xa liếc mắt nhìn thì Lâm lão bản cứ gây sự như vậy, có phải không nói đạo lý rồi hay không?"
Người xem náo nhiệt nghe lời nói của Tô Tĩnh Nhã, quả nhiên bàn luận xôn xao, Lý Dục núp ở trong đám người cũng lộ ra ánh mắt tán dương, không tệ, cô gái này không chỉ mồm mép lanh lợi, xử sự tỉnh táo, lại còn tỉ mỉ, giỏi về chỗ phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề, chỉ có mấy tuổi nho nhỏ đã làm được trình độ này, thật không dễ dàng
Chuyện tình cứ phát sinh theo hướng đảo ngược như vậy, hai người làm bị Tô Tĩnh Nhã nói thành tò mò đi nhìn lén
"Lâm lão bản, hai người làm không hiểu chuyện của ta đã gây phiền toái cho ngươi, Tĩnh Nhã xin lỗi ngươi, tửu lâu Phú Hào buôn bán có thể phát đạt như vậy, chứng minh Lâm lão bản ngươi có năng lực đặc biệt, năng lực này chỉ sợ không phải hai người làm nhỏ bé của ta liếc mắt nhìn là có thể học được, ngươi thấy có đúng hay không?" Thấy hảo tựu thu (*), Tô Tĩnh Nhã lại xin lỗi với Lâm Khải Thái trước mặt nhiều người như vậy.
(*) chuyển biến tốt liền thu liễm lại.
Lâm Khải Thái cũng không ngờ đến sẽ có kết quả như vậy, người ta đã nói xin lỗi, mình còn có thể như thế nào, cũng không thể còn không chịu bỏ qua, trong lòng cực kì không phục, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể thừa nhận năng lực của mình bị hai mắt của người ta nhìn là có thể học được, hắn không còn lời nào để nói, chỉ đành phẩy tay áo bỏ đi.