Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt

Chương 8: Tôi.. Không thể!




Nam Thanh rảo bước đi ra phòng rửa tay. Bước vào trong, căn phòng này khá rộng nhưng hơi tối, lượng ánh sáng vô cùng ít.. Chứng sợ bóng tối của nhỏ lại phát tác, hơi ngần ngại nhưng Thanh vẫn cố bước vào trong, căn phòng lúc này không có lấy một người. Tiếng nước chảy róc rách róc rách, cùng lúc đó cánh cửa nhà vệ sinh như bị ai đó đóng vào nên cũng từ từ khép lại rồi chốt cái phịch. Thanh đang vo vo chiếc khăn thì chợt sựng lại, tắt vòi nước, nhỏ bắt đầu cảm thấy sự kì lạ. Chút ánh sáng nhỏ nhoi đó, giờ cửa bị đóng lại nên chỉ còn là bóng tối, thật sự rất tối. Cô cảm thấy đầu óc choáng váng và hoảng loạn ngày một tăng. Nhỏ ngồi phịch xuống, cố gắng ổn định tinh thần nhưng dường như chỉ là vô ích. Đúng vậy, nhân cách còn lại của nhỏ xuất hiện! Nếu như ở nhân cách kia thì nhỏ sẽ cố gắng gọi người giúp, còn nhân cách này thì không, nhỏ không thể mở miệng nổi, tất cả chỉ là sự im lặng. Mồ hôi trên trán cứ túa dần ra, toàn cơ thể nóng ran, nhỏ vẫn cố đứng dậy nhưng có vẻ như chẳng làm được gì hơn.

Nam Thanh bước đi loạng choạng, chứng sợ bóng tối khiến mắt nhỏ nhắm rít chặt. Ôi không, lần này nguy rồi! Chân nhỏ trượt mạnh xuống sàn, đầu đập vào góc nhọn ở bồn rửa tay. Giờ thì Thanh chỉ biết ngồi dựa đầu vào tường chờ có người đến..

* * *Trên lớp học---- ---

"Các cậu thấy Nam Thanh đâu không? Cậu ấy đi đâu khá lâu rồi mà chưa về." Vân Du quay xuống phía sau, nhìn chằm chằm vào lũ bạn ngồi góc đó chờ phản ứng.

"Có khi nào cậu ấy bị làm sao rồi không?" Thanh Duy ngồi bàn bên cạnh Du quay sang.

Minh Hạo ngồi sau Duy nghe xong cũng hơi lo lo, gương mặt cậu ta bắt đầu căng ra, được một lát Hạo đứng phắc dậy đi ra khỏi lớp.

"Ey, đi tìm Thanh hả, đi chung luôn đi." Vừa nói Vân Du vừa bước ra theo Hạo. Thanh Duy cũng bám theo Du.

Còn Uy Long, cậu ấy ngồi phía dưới cũng đã nghe hết mọi chuyện, gương mặt vẫn rất lạnh. Trông rất bình tĩnh, cậu ta mở chiếc laptop lên tai vẫn đeo tai nghe như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đôi bàn tay như múa trên bàn phím, đồng tử dãn rộng. Mọi ngóc ngách trong trường đều hiện mồn một trên màn hình, nhưng mọi nơi đều không có cô gái ấy. Vậy Thanh rốt cuộc đi đâu, sắp vào lớp rồi.. Long căng thẳng hơn.. Cậu bắt đầu xem camera trước đó.. thì thấy Thanh đi vào phòng rửa tay nhưng bên ngoài là mấy cô gái miệng cười khoái chí chốt cửa lại.. Long gập laptop lại, tháo tai nghe ra rồi chạy thật nhanh ra ngoài..

* * *

Mở chốt cửa phòng rửa tay, cảnh trước mắt Long lúc này là một cô gái dựa lưng vào tường, gương mặt đãm mồ hôi, hơi thở hổn hển, trên đầu còn dính máu.. Thấy bộ dạng của cô, Uy Long hết sức kinh ngạc.. vì sao Thanh vừa chuyển đến Trung học Lập Trương đã có người chơi xấu nhưng.. chỉ ở trong đây làm sao bộ dạng nhỏ lại thành ra như thế này..

Nam Thanh nghe tiếng động quay lại nhìn về phía cánh cửa, Uy Long đang từ từ bước vào.. Cô khẽ nhắm mắt lại cố gắng tự bản thân mình đứng lên khi toàn cơ thể đau nhức.

"Cậu.. sao.. vậy?" Long nhìn thẳng vào gương mặt cô gái trước mắt.

Nam Thanh không trả lời, đầu óc vẫn choáng váng, trên trán còn rớm máu vẫn bước đi. Được vài bước, dường như chút ánh sáng nhỏ nhoi khi Long mở cửa cũng không khiến nhỏ khá hơn, nhỏ ngã phịch xuống đất..

"Rốt cuộc cậu bị làm sao? Bị kẹt ở đây lâu như vậy cậu không biết lấy điện thoại ra gọi cho mọi người giúp sao?" Long nói với vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Tôi.. không thể!" Nhỏ nhàn nhạt đáp.

Uy Long ngồi xuống, bàn tay đưa lên trán Nam Thanh. Thật sự rất nóng, cậu quay đầu nhìn mọi thứ xung quanh căn phòng, cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng cái cậu chú ý là lượng ánh sáng quá ít. Trong đầu cậu chợt nảy ra một ý nghĩ: Chứng sợ bóng tối! Nhưng vẫn chưa thể chắc chắn, việc bây giờ là cứu cô gái ấy đã, trông nhỏ như sắp chết đến nơi rồi.

"Lên lưng, tôi cõng!" Long quay lưng lại kéo kéo tay Nam Thanh.

Hình như nhỏ đã ngất lịm đi rồi. Không nhiều lời nữa, Uy Long quay lưng lại nhìn vào khuôn mặt của nhỏ rồi dùng một lực mạnh bế Thanh, rồi chạy một mạch xuống phòng y tế..

* * *Phòng y tế---- ------

Đầu Thanh vẫn nóng, có vẻ như lâu rồi nhỏ mới "trải nghiệm" cái cảm giác ở trong bóng tối lâu như vậy. Nhỏ nhắm rì đôi mắt lại mà mơ màng mê sản. Uy Long chống cằm, nhìn cô gái trước mắt mình.. Đúng là cô gái kì lạ, chết đến nơi còn không mở miệng kêu cứu, có lúc thì ngốc nghếch khờ khệch hết sức. Nghĩ đi nghĩ lại, Long nhàm chán đứng lên.. Bỗng, một bàn tay đưa lên nắm lấy tay cậu, đôi mắt Nam Thanh hơi hé lên trong cơn mê sản.

"Đừng đi" Nhỏ khẽ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.