Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt

Chương 19: Cậu là con trai cơ mà?




Thích một người rốt cuộc là cảm giác gì? Đối với cậu có lẽ là một vạn lần tim đập nhanh, cũng là một vạn lần cúi đầu thở dài..

Thật sự mà nói thì hai đứa "dốt" học chung với nhau thì chả khác nào càng "dốt hơn". Học chung với nhau được vài hôm, có mấy bài khó cả hai đều bó tay nên đâm ra việc học chung kiểu này chẳng giúp ích gì cho lắm.

Không được, cứ cái đà này nhỏ chẳng thi vào đại học nổi mất. Lần này nhỏ phải quyết tâm mới được, không chơi bời gì hết.

Sau bao ngày ôn luyện cắm đầu vào học.. giờ là lúc Thanh hồi hộp chờ điểm nhất.. Bài khó lần này nhỏ cũng làm được, chắc chắn điểm phải cao. Kết quả, đúng như mong đợi nhưng điểm của nhỏ cũng không phải cao nhất lớp, chỉ xếp thứ hai. Lại vẫn là con người đáng ghét kia cao nhất - Long.

Do bài cuối nhỏ làm thiếu vài ý nên không được đủ điểm vậy nên tổng cả bài chỉ được 9. Còn Long, càng nghĩ Thanh càng thấy cậu ta khủng thật, cái gì cũng giỏi, nhìn thì cứ ung dung như vậy nhưng lần nào cũng đứng nhất.. Đột nhiên cái máu hiếu thắng trong người nhỏ lại nổi lên, nhỏ nghĩ, mình phải cố gắng hơn nữa để cậu ta nếm thử mùi vị "không nhất" mới được..

* * *

Đến tiết thể dục, thầy giáo lại bắt chạy 1000m ai nghe cũng muốn nản. Nhưng chạy thì vẫn phải chạy thôi.. Vân Du không hiểu sao hôm nay chẳng nói câu nào, rất nghiêm túc, một mình chạy nhanh về phía trước.

Đám người chạy phía sau cứ mãi nhìn theo Du.. cho đến khi.. Trong lúc không để ý, Vân Du chạy sượt qua thanh rào bên cạnh khiến.. khiến quần bị rách toạc một đường dài từ phần trên đầu gối xuống gần mắt cá chân. Nhưng có vẻ như Du vẫn chẳng hề để ý hay mảy may gì, vẫn chạy tiếp.. Không biết Du đang gặp phải chuyện gì.

Nam Thanh tính vào lớp sẽ tâm sự hỏi han với Du xem sao, sao Du của hôm nay lại như người mất hồn vậy. Nhưng vừa vào lớp thì thấy mọi người đều đang cười rộ lên vì thứ gì đó.. đến bây giờ nhỏ mới biết là quần Vân Du bị rách.

Trông Vân Du thảm lắm, chạy một mạch ra ngoài luôn. Thanh Duy thấy thế liền theo sau.. Nhỏ ngơ ngác đứng nhìn sau đó trở về chỗ.

* * *

Vân Du cứ chạy mãi, chạy mãi, cô định chạy ra nhà vệ sinh nữ. Nhưng có điều, người mà cô thích nhất, thích từ rất lâu rồi.. chính là anh chàng thanh mai trúc mã đó.. đang học ngay tại khu kề bên khu WC nữ. Du phải làm sao đây? Để anh Thành nhìn thấy bộ dạng này của mình thì chắc Du khóc hết nước mắt mất.

Điều không hay đã xảy ra, Đức Thành - lớp 12A1 đang chơi bóng rổ ngay ở dưới sân. Anh ta chợt nhìn qua cũng đã thấy Vân Du. Khẽ gọi:

"Vân Du!"

Cô nhìn về phía Thành thì đỏ mặt tía tai, cái điều không mong đợi đã đến. Tay Du vẫn nắm chắc ống quần, miệng gượng gượng cười. Trời đất chứng dám Du đang nhục đến độ muốn chết.

Đức Thành nhìn Vân Du một lát.. nhìn cái điệu bộ của cô.. rồi nhìn xuống dưới mới phát hiện ra.. thì ra quần cô bị rách.. Anh quay ra với lấy chiếc áo khoác của mình. Đi đến chỗ Vân Du, anh hơi cúi người xuống, buộc thắt chiếc áo lại che đi phần quần bị rách của Vân Du.

Lúc này, Thanh Duy cũng vừa mới kiếm được một chiếc quần, cậu định đưa cho Vân Du thay. Thế nhưng khi quay ra, Duy đã thấy hết cảnh tượng trước mắt mình. Là Duy đã đến quá muộn rồi? Từ đằng xa, cậu nhìn thấy vẻ mặt của Du.. cô đã vui hơn hẳn, không còn cái vẻ mặt thất thần lúc sáng nữa. Thanh Duy nhìn theo bóng lưng cô gái ấy.. Thích một người rốt cuộc là cảm giác gì? Đối với cậu có lẽ là một vạn lần tim đập nhanh, cũng là một vạn lần cúi đầu thở dài..

* * *

"Vân Du! Cậu có trong đó không?" Duy gõ gõ cửa WC nữ.

Cô cảm thấy quá xấu hổ vì lúc ở trong lớp bị mọi người cười nhạo. Lần đầu tiên trong đời Du lại xấu hổ như vậy, dù anh Thành nhìn thấy hết cảnh tượng đó nhưng may mắn thay anh ấy lại buộc áo vào người giúp cô che đi đoạn quần bị rách. Cảm xúc hiện tại của Vân Du là một thứ hỗn độn, vui cũng không, buồn cũng không. Nghe thấy tiếng gọi, Du ngẩng lên:

"Ai đó?"

"Thanh Duy!"

Cái tên này.. Lúc nào cũng bám theo cô.. Nhưng đây là phòng vệ sinh nữ mà? Du liền đứng dậy mở cửa.

"Duy.. sao cậu lại ở đây? Cậu là con trai cơ mà?"

"Đây là một chiếc quần thể thao mình vừa lấy được, cậu thay vào rồi lên lớp đi. Cầm lấy. Mình đi đây." Duy nói xong cũng cứ thế mà đi luôn, để lại Du ngẩn người ở đó..

Vân Du ôm chiếc quần vào người với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Đó là Thanh Duy mà cô quen biết sao? Bình thường cậu ta đâu có kiểu ngầu ngầu vậy.. Cậu ta có vẻ yếu đuối, tính cách trẻ con vậy mà cũng có lúc "ga lăng" như vậy sao? Một lúc sau Du phì cười, không hiểu sao cô chợt cảm thấy ấm ấm trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.