Tuổi Niên Hoa

Chương 9: Một tuần rồi nhỉ ?!




Có người ví thời gian như con thoi vì nó trôi qua nhanh chóng, không ngừng nghỉ!Trong sự bận rộn của mọi người, vèo một cái, cả tuần náo nhiệt đã trôi qua một cách nhanh chóng!

Thứ bảy, sau dịp chuyện trò với anh Đẳng đẹp trai, tôi mới nhận ra sự đúng đắn của câu "" Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh "". Này nhé, chị thì là giáo viên dạy Toán, em trai lại là học sinh chuyên cần của trường Hoa Thiên - một trong những trường chuyên của Thành Phố A. Đỉnh! Đã đẹp lại còn học giỏi, lại hiếu thảo với chị và mẹ. Trong những ngày Cô Nhiên nằm viện, một tay anh vừa chăm sóc chị gái, vừa đi làm thêm lại vừa đi học! Đỉnh thế là cùng, học sinh lớp 11 chuyên Toán trường điểm đó nha! Nhân tài Thành Phố A. đó nha!

Nhưng...Tại sao người hoàn mỹ như vậy, lại quen trước với Tú Minh chứ?

"" Tôi và Đẳng chơi với nhau từ nhỏ, hồi dưới quê. Đẳng rời thị trấn lên Thành Phố A. mấy năm rồi . Tôi học trễ hai năm, mới chuyển lên không lâu! Được chưa!"" - Tú Minh trả lời tôi khi tôi hỏi hắn, rồi hắn nói thêm...

"" Đẳng nó lo học lắm, không yêu đương linh tinh gì đâu, chớ ảo tưởng!""

Mẹ kiếp, ai mượn nói vế sau chứ! Tôi có phải người gặp ai cũng thích đâu! Tôi chỉ tôn sùng vẻ đẹp trai, vẻ tài giỏi của anh í thôi nhé!

Mặc kệ hắn!!

Chủ nhật thì được nghỉ phải rồi! Thứ hai thì là Quốc Khánh 2/9 cũng được nghỉ. Tôi hết làm việc nhà lại chiến đấu với đống bài tập ác liệt, rãnh rỗi ngồi coi Tv xem mấy bộ phim tài liệu về cuộc đấu tranh Chống Mỹ của đất nước ta. Hay phải biết! Rồi nào thì nhắn tin để góp đá xây Trường Sa! Với ý thức dân tộc mãnh liệt, dồi dào trong tâm tưởng. Tôi và hai đứa em hy sinh mỗi đứa mười sáu nghìn Việt Nam Đồng để nhắn tin! Ôi!! Mình cũng yêu nước mãnh liệt chứ nhỉ?

Thứ ba, thứ tư lại đi học, lại vật vã với đống kiến thức mới. Bước chân vào lớp là nhìn thấy những "" thanh niên nghiêm túc "" hấp tấp, hối hả chép bài, học bài, làm bài tập để khỏi bị phạt. Đứa nào đứa nấy hận không thể có 3 đầu sáu tay 12 con mắt để làm bài tập cho lẹ. Cũng phải thôi, lớp 9 mà, sắp phải đối mặt với kì thi tuyển sinh quan trọng, không đứa nào dám lơ là!

Nhưng trong tình trạng ác liệt này! Tôi vẫn khá thoải mái!

Không phải tôi an phận, không có chí cầu tiến. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng: Tự tạo áp lực cho mình chỉ tổ làm mọi chuyện hỏng theo!! Tâm lý phải thoải mái, ổn định thì thành tích mới tốt!

Nói chung... Tôi vẫn sống vui mỗi ngày!

Nhất là hôm thứ ba trong Phòng Phát Thanh, tôi hả hê thỏa mãn khi nhận ra một điều, Tú Minh hát không tốt như tôi nghĩ...

Tôi thừa nhận, giọng tôi không truyền cảm bằng hắn, nhưng những bài hát có âm bậc cao tôi vẫn hát tốt nha! Không như hắn, hát những bài trầm buồn hoặc ngọt ngào thì hết sảy. Nhưng không với tới những bài cao! Tôi nhớ giọng hát của hắn khi hát thử mấy bài có những âm bậc cao đó cứ như....Như gì nhỉ?....À! Tiếng mèo kêu...!

Hê hê, vừa lòng quá đi mà! ~

Thứ Tư và Thứ Năm khá căng thẳng, phiên tòa về vụ việc của Cô Nhiên đã được mở. Chúng tôi hồi hộp và lo lắng xiết bao. Do đi học nên đứa tôi không dự phiên tòa được, nhưng nghe kể lại kết quả rất khả quan! Trên tòa, ba tôi đã đưa được nhiều bằng chứng có sức thuyết phục có lợi cho Cô Nhiên, chúng tôi nghe đâu ông đã tốn khá nhiều công sức, tiền của để mua lại những bằng chứng đó. Khi tôi tò mò, ba tôi chỉ nở nụ cười thần bí kiểu Mona Lisa. Gặng hỏi mãi, ba cũng chỉ trả lời một câu: "" Rồi mọi chuyện sẽ ổn! Sẽ có phán quyết cuối cùng thôi con! ""

Thứ sáu, chúng tôi hết sức vui mừng khi nhận được thông tin, Cô Nhiên đã thắng kiện trong vụ khởi tố trên.Thắm Bò bị đuổi học, bị ông ba của nó tống vô Trại Cải Tạo Thanh Thiếu Niên để "" học tập "" mấy năm. Bên đó còn phải đứng ra xin lỗi và bồi thường một số tiền kha khá. Há há.Khỏi phải nói Phong phấn khởi như thế nào! Nó hết cười, rồi lại khóc. Cô Nhiên thì rối rít cảm ơn, mắt cô đỏ hoe. Còn anh Đẳng kích động tới nỗi ôm chầm lấy mấy đứa tôi cảm ơn. Anh còn hôn chụt chụt trên má ba tôi tỏ vẻ biết ơn khiến chúng tôi có một trận cười đùa ầm ĩ. Chúng tôi dự định khi Cô Nhiên hoàn toàn khỏe lại sẽ tổ chức buổi tiệc ăn mừng. Vui thât! Sau khó khăn, mọi người càng xích lại gần nhau hơn, trái tim như được kết nối bởi một sức mạnh vô hình! Nhưng giá mà không có Tú Minh thì tôi càng vui hơn.....

- Tú Minh, chậc chậc, là một thanh niên nhiệt tình hết mức. Luôn theo sát, giúp đỡ hết sức trong những lúc ba đi tìm chứng cứ. Khả năng đấm đá cũng khá tốt, thanh niên phải vậy chớ! - Ba tôi luôn mồm khen Tú Minh,cho tới khi tôi phát cáu,....

- Ba, Tú Minh là bạn thân với anh Đẳng mà, giúp đỡ là phải rồi!

- Thì là bạn thân nên mới nói chứ, cũng có nhiều người bạn của Cô Nhiên mang tiếng bạn thân nhưng có giúp đỡ đâu! Bạn thân phải như vậy chứ, thật đáng quý!

Hết nói nổi! Sao ai cũng đứng về phía hắn hết vậy...???

Hôm nay là Thứ Bảy. Nếu tính thứ hai nghỉ học vì lễ, hắn đã học cùng chúng tôi một tuần rồi! Tôi bị ám ảnh một tuần rồi!

Hôm nay tôi phải vô lớp sớm hơn cả tiếng để làm báo tường mới, lẽ đương nhiên, tôi là lớp phó Văn Thể Mỹ! Còn vì sao hắn đi sớm để làm chung với tôi ư!? Vì chữ hắn đẹp!!

Phân công rõ ràng, tôi vẽ, hắn viết. Tổ sáng tác đã chuẩn bị bản thảo xong nên khỏi phải vô sớm, có nghĩa là chỉ có tôi và hắn vào trường lúc 5 giờ rưỡi sáng....!

Cảm giác cùng một người mình không ưa ở riêng một chỗ cô nam quả nữ..Thật...Khó diễn tả...!

Tôi và hắn bày la liệt màu vẽ, giấy vẽ, bút thước lên bàn, bắt tay vào công việc..Haiz... Chán chết đi được.....!

- Sao chú Quân lại giúp Chị Nhiên? - Hắn đột nhiên hỏi tôi.

- Sao không giúp được? - Tôi khó hiểu.

- Thấy có chỗ khó hiểu!

- Chỗ nào? - Tôi nheo nheo mắt, nhìn hắn...Tôi khó hiểu nè, vì câu hỏi của hắn!

Hắn suy nghĩ hồi lâu, rồi nở nụ cười. Nụ cười thật đẹp! Tôi cơ hồ như bị cuốn vào ánh mắt của hắn

- Thôi, khó quá cho qua! - Hắn quay lại tiếp tục vào công việc "" bán chữ "".

Gì vậy trời? Hỏi cho đã rồi quay đi!?

Thôi, không quan tâm....!! Nói chuyện với hắn chỉ tổ hại não!

Tôi với hắn làm xong xuôi thì đã hơn sáu giờ, chắc lũ trẻ sắp vào rồi. Tôi kêu hắn lên canteen tầng trên mua nước, khát muốn chết luôn! Hắn ậm ừ rồi đi thẳng. Đừng hỏi chúng tôi uống nước bằng tiền của ai, tất nhiên là quỹ của lớp rồi!

Hắn đi rồi, tôi ngồi nghịch nghịch điện thoại. Í! Có tin nhắn trên Facebook, là một nick trong danh sách kết bạn của tôi, nhưng hầu như chưa bao giờ trao đổi tin nhắn gì cả...

Tôi mở tin nhắn, là một link dẫn...

Nên mở không ta? Nên mở không ta?

Tò mò chết đi được! Thôi mở đã rồi tính!

Tôi nhấn vào link đó!

Cái gì vậy nè trời.!!?

Tôi hốt hoảng đến nỗi đánh rơi điện thoại. Hên là có miếng bảo vệ nên cái điện thoại không bị bể!

Tôi sững sờ...Trên điện thoại hiện lên một cảnh có rating 18 +..Phim đen!!

Đã nghe trên Facebook có nhiều người dùng nick ảo để lừa gạt, phá rối hoặc truyền virus sang cho máy người khác. Cũng có một số hacker biến thái hack nick của người khác để đưa link phim đồi trụy, phá rối cuộc sống thanh bạch trong sáng của người ta!

Không may! Tôi là nạn nhân của một trong những hacker biến thái! Á!!

"" Cộp..Cộp...."" Tiếng bước chân của Tú Minh ngày càng đến gần. Tôi cuống quýt định lấy lại điện thoại và tắt cái hình ảnh khốn kiếp đó! Nhưng không kịp nữa rồi...!

Tôi chỉ thấy dưới ánh nắng ban sớm, mắt hắn híp lại vẻ nguy hiểm tột độ. Tay nắm chặt bọc nước mới mua. Nhìn chăm chăm vào cái điện thoại hư hỏng đang phát ra những âm thanh ư ử khinh tởm...

Hắn cất giọng khàn khàn:

- Lớp Phó Văn Thể Mỹ lớp ta phải chăng muốn học làm diễn viên?!

Khoảnh khắc ấy, tôi muốn chết đi cho rồi!

Thanh danh một đời của tôi a!! ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.