Tuổi Niên Hoa

Chương 8: Bộc phát thú tính : Tôi mê trai !




Nói thật nhé, tôi đã từng gặp qua nhiều bạn nữ ăn mặc theo kiểu tomboy rồi, và tôi cũng thích như thế. Chỉ cần nghĩ đến mái tóc ngắn cá tính, áo phông, quần Jeans rách nghệ thuật kèm theo những hoa tai hình thù này nọ là tôi đã thích mê rồi! Thú thật, nếu mẹ tôi không ngăn cản thì tôi đã theo style này từ đời nào. Nhưng hôm nay khi gặp ả, hình tượng tomboy thần thánh của mấy chị gái trong lòng tôi bị sụp đổ một cách dã man...!Nếu cái này cũng gọi là ăn mặc...Thảm họa a!!!

Tóc nhuộm một tổ hợp màu những màu, cắt kiểu khó coi? Lỗ tai đeo cả chục khuyên hình đầu lâu xương chéo. Áo quần rách lỗ chỗ, trên áo còn in những dòng chữ hết sức nhảm nhí, dung tục. Phong cách gì vậy trời!? Tomboy á! Dành cho mấy con du côn thì có!

- Ai vậy hai đứa? - Tôi và Thanh hỏi hai nhỏ Phương và Phong sau một hồi chen chúc được vô đám đông.

- Tụi mày là ai? - Ả nhướng mày, hỏi chúng tôi một cách xấc láo. Ê! Tụi tao đang muốn biết mày là ai đây con kia!

- Quen không mà hỏi thăm ân cần vậy thím? - Tôi đáp lại.

- Không liên quan thì biến nhé!

- Tao nghĩ là liên quan đó con kia! - Mặt Phong điềm nhiên như không trả lời, còn Phương mặt nhăn nhó khó chịu.

Gì vậy nè? Tụi tôi có hiểu mô tê ất giáp gì đâu mà liên quan với không liên quan!

- Á à! - Ả reo lên một tiếng trào phúng - Con nhỏ có ba làm luật sư đó hả? Con nhỏ muốn cùng tụi mày hợp sức đấu tao đó hả?

- Ờ, tôi nè, muốn nói gì không? - Tôi xiết chặt tay lại thành nắm đấm, á a, tôi biết con này là ai rồi, cô bạn đầu gấu đầu mèo Trường T.S.G đây mà! "" Trông mặt mà bắt hình dong "", câu này không sai nhé!

- Tao nghĩ mày biết tao là ai rồi! Ờ, tao nè! Tao không muốn nói nhiều.....

- Có gì gặp nhau tại tòa đi rồi nói gì thì nói, sự viếng thăm của mày làm ảnh hưởng tới chuyện riêng của tụi tao rồi, Thắm Bò à!

- Chuyện riêng!? Bạn Phong à, chuyện bao đồng cũng là chuyện riêng hả? Giúp đỡ bà đó có giúp gì cho mày đâu nè? Tại bả láo với tao trước...

Thu Phương gầm lên:

- Tao còn tưởng vụ gì ly kỳ, ai dè mày biết rồi. Vậy cũng tốt, chứng tỏ năng lực đánh hơi của giống nòi mày đã được di truyền cho mày!

- Chó, mày nói sao...- Ả giơ tay lên, tay ả bị Thanh nhanh tay chụp lấy...

- Bình tĩnh đi cưng!

- Thôi, vụ gì khó quá cho qua nha! Tụi tao đi à...Nhanh về còn ngủ..Oáp! Mấy bạn trường Niên Hoa tránh ra giùm mình! - Phong che miệng, ngáp một cái rõ to.

Chúng tôi quay lưng bỏ đi. Cố chen khỏi dòng người đông đúc đang xì xào bàn tán...Nhưng...

- F***, Phong, mày chống tao hả? Mày nghĩ mày là ai, tao kêu ba tao xử mấy cái công ty con của ba mày là chết đói nha con!

- Cho mày đó, nhắm quản lý được thì lấy mẹ luôn đi...- Phong hờ hững buông một câu...Không thèm nhìn lại một cái, quay gót đi thẳng.

Chúng tôi trèo lên chiếc xe hơi bóng lộn của Phong, để mặt sau lưng lời chửi rủa của con điên kia. Yên vị "" cá mòi "" trên xe xong, Thanh hỏi nó:

- Sao nó biết mà kiếm tới mày vậy?

Phong nhún nhún vai. Phương trả lời hộ nó:

- Ai mà biết nó đánh hơi nhanh vậy. Tụi tao vừa tới trước cổng trường tụi mày thì thấy nó chạy tới, chiếc xe đúng dị hợm! Thì ra nó bám tụi tao sát nút!

- Vậy..Nó nói gì với tụi mày vậy? - Thanh hỏi, đó cũng là điều tôi đang tò mò.

- Ừm..Nó kêu tụi mình biết điều thì đừng đả động tới vụ này nữa, rồi có món hời nó sẽ cho mình. Nghe mà mang nhục! Nó tưởng tao không đủ tiền xài hả? Lấy tờ năm trăm ngàn đổi ra một ngàn tờ năm trăm đồng, đủ nướng chết nó...!

Phụt! Hahahahaha, chúng tôi ôm bụng cười vang, giọng cười kinh khủng khiếp của bộ tứ chúng tôi hợp lại tạo thành một thứ âm thanh man rợ. Chú Hai tài xế nhà Phong giật cả mình..

- Tới rồi Cô Hai - Chú Hai thông báo khi xe chúng tôi đỗ trước cổng bệnh viện.

Phong dặn dò đôi câu với Chú Hai:

- Chú đợi tụi con xíu....Hừm, nếu ba mẹ con có điện hỏi thì nói con đi học thêm, vậy thôi!

Chúng tôi xuống xe rồi bước vô bệnh viện thăm cô Nhiên, cô giáo tội nghiệp....

2.

Nếu sau này khi lớn tuổi rồi, tôi có lú lẫn đến đâu đi chăng nữa, thì tôi sẽ vẫn mãi không quên cuộc gặp gỡ hôm nay.

Nói quá lên cho khung cảnh thêm phần long trọng, chứ tận đáy lòng, nếu lỡ như có quên đi, thì cuộc gặp gỡ này vẫn là cuộc gặp gỡ ý nghĩa và tôi tự hào vì đã từng trải qua nó!

Cô giáo, chúng em xin lỗi, vì đã không giúp đỡ cô sớm hơn!

Cô giáo, thế hệ học sinh chúng em xin lỗi cô, vì đã có những đứa ngỗ nghịch làm hại cô, khiến cô tổn thương thể chất và tinh thần!

Cô giáo, xã hội xin lỗi cô, vì vẫn còn một số người thờ ơ trước hoàn cảnh của cô!

Khi tôi nhìn Cô Nhiên lần đầu tiên, đập vào mắt tôi là hình ảnh một người phụ nữ cỡ 25 tuổi, khuôn mặt gầy gầy, đôi mắt hoe đỏ còn đẫm những giọt nước mắt. Cô mặc quần áo bệnh nhân, chân phải bị bó bột, khắp mặt và tay là những vết bầm tím. Chúng ra tay nặng quá! Trời ơi!

Cô nhìn thấy chúng tôi, nhoẻn miệng nở một nụ cười buồn buồn. Con Phong không kiềm được nước mắt, cô ôm nó vào lòng, vuốt vuốt.

Cô ăn cháo Thu Phương mang tới. Cô ít nói đến chuyện của cô, cô nói rằng đã kể hết sự việc cho ba tôi nghe hết rồi. Nhưng những lời cô nói hôm đó, khiến chúng tôi thấm thía làm sao!

"" Cô không trách nó, cô chỉ buồn khi người ra tay đánh cô lại chính là học trò của mình, là đứa mà mình hết lòng tin yêu giảng dạy! Nó hành xử như vậy, chứng tỏ cách giáo dục học trò của cô có vấn đề chăng? Hóa ra, cô là một giáo viên thất bại! ""

"" Cảm ơn mấy em đã quan tâm, giúp đỡ cô, thú thật, lúc sáng, cô hơi thất thố với luật sư Quân, cô sợ đó là ông luật sư của nhà bên đó đến để hòa giải. Họ hứa cho cô nhiều tiền lắm, nhưng họ kêu cô câm miệng và dọn đi khỏi cái xứ này! Nhưng, họ đâu biết rằng, là danh dự. chỉ cần danh dự thôi. Lời xin lỗi họ cũng không chịu mở miệnG. Cô buồn lắm. Nhưng khi gặp riêng luật sư, cô biết mình thật may mắn! Luật sư Quân cho cô nhiều lời khuyên, ông ấy an ủi tinh thần cô rất nhiều. Ông ấy khen ngợi cô vì cô có một học trò tốt như Phong! Mà đúng vậy thật! ""

Phong đỏ cả mặt khi nghe lời khen của cô!

Chúng tôi ngồi nói chuyện với cô tới hơn 2 giờ, nhận thấy đã hơi trễ nên xin phép cô ra về. Vừa bước ra cửa, tôi lại hết cả hồn!

- Sao.....Sao ám hoài vậy?! - Tôi lắp bắp hỏi.

Nếu hỏi tôi đang hoảng hốt lo sợ vì ai. Tôi xin trả lời "" Còn ai trồng khoai đất này? "" Tú Minh. Hắn ám tôi. Mẹ kiếp. Hắn ở bệnh viện làm gì?

Hắn còn mặc đồng phục học sinh, khoác cặp sách. Tay phải một túi trái cây, tay trái một bọc quần áo!

- Thăm bệnh! - Hắn trả lời

- Ai vậy Minh? - Phong huých khuỷu tay tôi, mặt nhỏ hiện lên hai chữ "" Tò mò ""

- Hi, Tú Minh! - Thanh nhanh nhảu - Bạn mới lớp tao đó! Đẹp trai không?

- Da ngăm, trai vậy mới gọi là đẹp - Phong huýt sáo hú to!

Thôi đi hai má ơi, có biết thế nào là mang nhục không? Con Phong không biết thì thôi, còn Thanh, Thanh ơi là Thanh, mày biết rõ hắn đối xử sao với tao mà! Buồn hết sức!

- Ơ..chào - Phương nhẹ nhàng chào hỏi

Đó, như Phương vậy dễ thương không?!

Không khí có chút lúng túng. Tú Minh gật đầu chào lại hai nhỏ, mặt hắn vẫn như cũ.

- Á, có trai - Bồng dưng Thanh reo lên và điên cuồng chỉ chỉ, tôi nhìn theo hướng ngón tay nhỏ

Một anh chàng cỡ đôi mươi, dáng cao cao, khuôn mặt nghiêm nghị đang đi dọc hành lang về hướng này.

WOW!!! đẹp muốn hơn Tú Minh nữa! Tuy rằng anh ăn mặc giản dị, thế nhưng vẫn đẹp!

Tôi và Thanh há hốc mồm nhìn anh chàng. Cơ hồ nước miếng sắp chảy ra khỏi miệng tới nơi. Bỏ ngoài tai tiếng "" Xì "" của Phong và tiếng "" Suỵt "" của Phương.

Tú Minh nhướng mày, trề môi nhìn chúng tôi! Kệ! Anh ấy đến rồi!

Anh ấy, anh ấy...Chìa tay ra cho chúng tôi:

- Anh là Đẳng, em trai cô Nhiên, cảm ơn nhóm các em đã giúp đỡ! - Anh nhoẻn miệng cười. Nụ cười tỏa nắng!

Hí hí, không những là trai đẹp, mà còn là trai đẹp quen biết a!!~

Tôi lâng lâng như bay, Thanh lúc này...cũng thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.