Tuổi Niên Hoa

Chương 1: Bất đắc dĩ mới gặp nhau




Tôi mơ......Một giấc mơ kì lạ...Tôi mặc váy dài chấm đất màu thiên thanh, bước chân trần trên một nền rêu ẩm ướt....Khung cảnh xung quanh gây cho tôi bao cảm xúc kì lạ,.....Tôi ngỡ như mình đang hóa thân vào nhân vật Alice đang lạc đến xứ thần tiên,...Ôi ~

Ánh Mặt Trời rực rỡ rọi vào mái tóc tôi, khuôn mặt tôi.Không quá chói chang, vô cùng ấm áp và thoải mái lạ kỳ!!!

Dòng sông tím hiền hòa lơ lững trôi.Những cánh hoa màu đỏ tí tung bay trong gió, đỏ thẫm!

Những hàng Dương Liễu mướt xanh còn tồn đọng những giọt sương hiền hòa......Trông kìa!!những cánh bướm đủ màu sắc, những đóa hoa muôn màu, muôn vẻ thi nhau khoe sắc dưới ánh Bình Minh!! Đẹp quá! Tuyệt quá!

Tôi chực thốt lên câu cảm thán cho ánh Bình Minh mỹ lệ ngay hiện tại, thì bỗng một giọng hét chói tai đập vào tai tôi, vào mặt tôi!

- Trời ơi là trời! Con gái con lứa ! Ngủ cho hăng! Muốn nghỉ học luôn hả gì?

Các dây thần kinh của tôi căng cứng, tôi dụi dụi mắt, hồi lâu mới từ trong mơ màng tỉnh lại...Tôi suýt chút bật ngửa vì hoảng khi đập vào mắt tôi lúc này là khủng bố của mẹ hiền. Mẹ hiền hai mắt trắng trợn trừng tôi, thiếu điều hai con mắt sắp lọt ra khỏi hai hốc mắt. Mẹ hét:

- Mày còn định ngủ tới bao giờ? Không muốn học nữa hả???

Học!? Tôi ngây ra, rồi lập tức cuống lên nhìn đồng hồ. Má ơi!!! 6h20 phút sáng!!!

- Á!!! Không!!! Con sắp trễ xe rồi!!!

Tôi nhảy xuống giường, bay vào toa lét, dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân, mặt vội bộ đồng phục rồi bay xuống nhà.'' Mẹ Hiền Dấu Yêu '' của tôi đã xuống bếp tự lúc nào, bà đang cầm một ổ bánh mì ốp trên tay, tiếp tục '' bản hùng ca muôn thưở '' tra tấn tôi:

- Có ai như mày không hả??? Khai giảng một tuần rồi vẫn tiếp diễn tình trạng thức trễ!!!

Bà vừa chỉ trích thói hư tật xấu của tôi vừa dùng một tay bóp họng, một tay nhét ổ bánh mì ốp la vào miệng tôi....

Thật ác độc, tôi ú ớ vừa nhai vừa trả lời mẹ:

- Á! ạ on iết ồi, ại ái ồng ồ áo ức.......nhoàm nhoàm....ứ ộ!

( dạ con biết rồi, tại cái đồng hồ báo thức chứ bộ)

- Đổ thừa, tại mày ham chơi thức đem xem phim, chống chế hả mạy.Tao trân trọng báo tin cho mày, mày còn 7 phút để kịp lên xe buýt. Không thôi trễ ráng chịu!!!

- Á....ôi on i a ẹ...nhoàm....ực....

( thôi con đi nha mẹ)

Tôi uống vội cốc nước cho đỡ nghẹn, xốc cặp lên vai rồi bay ra khỏi nhà, bỏ lại sau lưng tiếng thở dài ngao ngán của mẹ......

....................

6 giờ 30 phút tại Đường Y. Thành Phố A

Hơ Hơ xin chào các bạn và vô cùng xin lỗi vì giờ tôi mới giới thiệu bản thân với các bạn......Tôi tên Bùi Ngọc Minh ( người trong nhà và lũ bạn thân hay gọi tôi là Ỉ[email protected]@), 15 tuổi, là một nữ sinh khả ái của lớp lớp 9a2, Trung Học Niên Hoa....Hiện tại tôi đang dùng tốc độ của một con Linh Dương để chạy trên đường....Má ơi!!! Tôi thề có trời, tất cả mọi người trong vòng bán kính 100m xung quanh tôi hiện tại đang há hốc mồm nhìn tôi chạy giống như đang nhìn một loài sinh vật lạ sổng ổ.Và tôi cũng xin thề rằng, nếu như lớp nhựa dưới chân tôi được thay thế bằng một lớp gương thì tôi sẽ chết giấc khi nhìn thấy bộ dạng của chính mình hiện tại. Tóc tôi rối bù, quần áo xốc xếch, mắt vẫn còn đang mơ màng và miệng tôi đang dùng hết sức bình sinh hét to:

- Đợi con với, Bác tài ơi!!!!

( Tất nhiên là tôi không biết dung nhan mình lúc này ra sao, nên tôi thây kệ mọi người, la làng như một con điên. ừ! Mà điên thiệt!!)

Chiếc xe buýt màu cam trắng đang từ từ lăn bánh, từ từ rời xa cuộc đời tôi. Không!!!! Tôi hận không thể lắp cánh vào tay để bay lên xe lúc này....Tôi tiếp tục hét to trong hy vọng:

- Bác tài ới ơi!!!!

Tôi tăng tốc độ, may mắn thay đã chạy kịp tới xe, tôi đang định đập mạnh vào cửa ra vào thì chiếc xe tự động mở ra. Một bàn tay nắm lấy tay tôi, kéo lên xe.Anh lơ xe nhìn tôi, cười trìu mến:

- Lần này là lần thứ mấy rồi nhỉ? Lại thức khuya à?

Tôi thở hồng hộc, vỗ vỗ ngực:

- Cảm ơn anh, hề hề,phim hay quá mà!

Tôi đang luyện một bộ phim mang tên '' Yêu Không Biên Giới ''. Tôi đã dành một mùa hè để xem nó và bây giờ tôi đang chờ để xem những tập kết thúc. Bộ phim rất hấp dẫn và lôi cuốn, nam chính quá hoàn hảo!

- Thôi cô nương, ngủ sớm cho khỏe, em cứ vậy thì còn đi học trễ dài dài.

Tôi cười cầu tài với anh lơ xe vui tính rồi lật đật tìm chỗ ngồi. Xe không đông lắm, vài người bán đồ ăn vặt ban khuya đang vật vờ ngủ hòng lấy lại sức sau buổi mưu sinh thâu đêm, vài chú già mặc sơ mi cầm tờ báo buổi sáng.... Tôi thích đi học bằng xe buýt vì tôi muốn nhìn những buổi sáng yên ả như vậy, được ngắm nhìn dòng xe đang tấp nập hối hả, với lại trường học của tôi khá xa nhà, đi bộ phải mất cả tiếng nên từ khi lên cấp hai tôi chuyển sang đi xe buýt, mất 15 phút, vừa khỏe, vừa vui vừa tiện lợi!! Thường thì những năm học trước tôi không hay trễ xe buýt vì tuyến đường này chỉ có 1 chuyến xe chạy vào lúc 6h35 phút sáng, nếu bị trễ, tôi đành phải lội bộ đi học vì rất khó bắt taxi tại khu này.

Tôi lựa ghế ngồi ở dãy cuối cùng, tôi hay ngồi gần cửa sổ để ngắm cảnh nhưng hôm nay nó đã bị chiếm bởi một người nào đó. Anh ta đeo kính đen, đeo khẩu trang, mặt quần jeans và khoác áo khoác dài tay. Trời ơi! Cứ như Ninja không bằng!! Tôi ngồi xuống ghế thì nhận thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào ngực tôi. Biến thái!!!. Tôi nhe răng cười cảnh giác:

- Hihi,anh gì ơi, anh nhìn ngực tôi hoài là có ý gì?

'' Ninja biến thái ''hết nhìn ngực tôi rồi chuyển sang nhìn vào mặt tôi chăm chăm, rồi như không có gì lơ đễnh ngó ra cửa sổ....

Thằng khùng! Tôi chẳng buồn quan tâm hắn làm gì nữa, lấy vội hộp gương nhỏ trong cặp để sửa sang bản thân. Mẹ kiếp!! Tôi muốn đập luôn tấm gương khi diện kiến dung nhan mình lúc này, chỉ dùng 2 từ '' thê thảm '' để hình dung. Quái ác hơn, răng cửa của tôi đang dính một dị vật, chính xác hơn là miếng hành lá do lúc nãy vừa ăn bữa sáng đau thương của mẹ già. Tôi muốn đập đầu tự vẫn cho rồi. Chắc tên này không dám nhìn tôi đây mà!!! Thây kệ!! Dù sao cũng chỉ gặp nhau chốc lát.Tôi vội tân trang bản thân thành hình tượng nữ sinh khả ái. Thì hắn ta lại quay sang tôi:

- Này! Gặp lại sau!!!

Gặp lại! Tôi còn ước không gặp lại anh trong cuộc đời này. Qúa mất hình tượng a ~. Nhưng phải công nhận một điều giọng của tên này hay thật. Trầm thấp mà ấm áp, như dòng suối chảy qua tim.....Oái, tôi nghĩ nhiều quá rồi.

Tôi nhận ra đã đến nơi. Ôi!! Ngôi nhà thứ hai của những năm cấp 2 khốn khó, tôi xuống xe, nhảy chân sáo vào trường mà không hề biết rằng có một đôi mắt đang nhìn tôi chăm chú sau cặp kính đen...

------------------------------------------

P /S: CÔ NỮ SINH '' THẬT KHẢ ÁI!!! ''


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.