(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Quán ăn sáng không đông lắm, khu này toàn dân lao động vất vả, nếu không phải bất đắc dĩ, chẳng ai muốn ném tiền mồ hôi nước mắt vào quán ăn sáng.
Tìm một cái bàn cạnh tường, Tống Thành Nam để cậu nhóc ngồi bên trong, còn mình ngồi ngoài gọi một bát sữa đậu nành và hai cái bánh quẩy.
Sữa đậu nành đặc sánh thơm ngon, bánh quẩy vừa vớt ra khỏi chảo dầu thơm phức giòn tan khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ục, bụng cậu nhóc réo lên một tiếng rõ to.
Tống Thành Nam đang nhai bánh quẩy liếc nhìn sang, trên khuôn mặt non nớt của cậu nhóc không hề có vẻ ngại ngùng hay xấu hổ, ngược lại treo lên ba phần hung dữ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, ăn của anh đi!" Cậu quay đầu vùi mặt vào khuỷu tay, chỉ lộ ra chóp tai đỏ ửng.
Tống Thành Nam gọi thêm một phần ăn sáng, liếc nhìn cái cổ gầy guộc nổi cả gân xanh của cậu nhóc, lại gọi thêm hai cái bánh rán.
"Tuổi này cậu đói nhanh lắm, nào, ăn thêm đi." Tống Thành Nam đẩy phần ăn sáng thơm phức về phía cậu nhóc, thấy cậu không động đậy, liền khích tướng, "Đừng có lề mề ngại ngùng như con gái nữa."
"Ngại ngùng? Hai chữ này viết thế nào?" Cậu nhóc khịt mũi, một tay cầm lấy cái bánh quẩy nhét vào miệng, chậm rãi nói, "Tôi không có tiền."
"Ăn đi, lắm lời." Trong mắt Tống Thành Nam, cậu nhóc chỉ là một con sói nhỏ hung hăng. Anh tiện tay che đi ánh mắt khiêu khích của cậu, bất ngờ cảm thấy hàng mi mềm mại dài mảnh trong lòng bàn tay run rẩy vài cái, khiến người ta ngứa ngáy.
Cửa quán ăn sáng lại được đẩy ra, gió lạnh ùa vào trước, tiếp đến là ba cậu thiếu niên.
Bên ngoài áo khoác phao dày cộm là chiếc khăn quàng đỏ, rõ ràng là học sinh trường Tiểu học Tân Phát gần đó.
Tống Thành Nam ngạc nhiên phát hiện cậu nhóc vừa nãy còn xù lông nhím, từ khi mấy cậu thiếu niên bước vào lại im re, cúi đầu im lặng ăn đồ trong bát.
Cậu nhóc ít khi nào im lặng như vậy, Tống Thành Nam thấy lạ liền để ý đến ba cậu thiếu niên kia.
Mấy cậu thiếu niên rõ ràng cũng phát hiện ra cậu nhóc, sau khi gọi đồ ăn sáng xong thì túm tụm lại thì thầm to nhỏ, ánh mắt không mấy thiện cảm liếc về phía góc này.
Cậu nhóc vẫn thản nhiên, nhưng Tống Thành Nam lại bất mãn "chậc" một tiếng. Anh cúi đầu ăn càng lúc càng nhanh, uống một hơi hết sữa đậu nành, đặt mạnh bát sứ xuống bàn.
Tiếng "cạch" khiến căn phòng nhỏ yên lặng trong giây lát, ba cậu thiếu niên nhìn sắc mặt âm trầm của người đàn ông, bực bội im miệng.
Hai mươi phút sau, Tống Thành Nam vén tấm rèm cửa bông của một nhà tắm lên. Anh kéo cậu nhóc phía sau, giục cậu nhanh lên.
Cậu nhóc chậm rãi bước vào, nhìn quanh bốn phía, bỗng ngạc nhiên cười: "Chú Tống, định mời tôi đi mát-xa à?"
"Nhảm nhí," Người đàn ông vỗ vào chiếc mũ lông chó, "Xin cho cậu nghỉ học buổi sáng, chiều hãy đến trường, tắm rửa trước đã."
Cậu nhóc cụp mắt không đáp, chỉ hàng mi lại run lên.
Tống Thành Nam vừa dứt lời, ông chủ nhà tắm đã ra đón, thấy khách lạ liền nở nụ cười niềm nở.
Nụ cười còn chưa kịp nở rộ, ông chủ đã nhìn thấy cậu nhóc đi theo vị khách lạ.
Ngay lập tức, nụ cười tắt ngúm.
"Tần Kiến, mày đến đây làm gì?" Ông chủ trừng mắt, giọng điệu khó chịu.
"Chúng tôi đến tắm." Tống Thành Nam chặn lại câu hỏi, trả lời.
Cậu nhóc nheo mắt như sói con, nói thêm một câu: "Chẳng lẽ đây không phải chỗ tắm cho người sao?" Cậu cố tình nhấn mạnh chữ "người", giọng điệu mỉa mai rõ ràng.
"Nói năng cho cẩn thận."
Đầu sói con bị gõ một cái, cậu trợn mắt hung dữ nhìn Tống Thành Nam.
Dạy dỗ cậu nhóc xong, anh lại nhẹ nhàng lặp lại với ông chủ nhà tắm: "Ông chủ, chúng tôi đến tắm."
Ông chủ mím môi, vẻ mặt không mấy tình nguyện: "Nó cũng tắm à? Con khỉ bẩn thỉu này sẽ làm bẩn nước của tôi mất."
Cậu nhóc hừ một tiếng, cười nhẹ chế nhạo: "Ai mà không dính chút bùn đất mới đến chỗ này chứ, ông tưởng đây là Hoa Thanh Trì, chỉ phục vụ Dương Quý Phi à?"
"Im miệng!" Chưa đợi ông chủ nổi giận, Tống Thành Nam đã kéo mũ của cậu nhóc xuống, vành mũ rộng che khuất gần hết khuôn mặt cậu, đồng thời che đi biểu cảm muốn ăn đòn.
"Ông chủ, mở cửa đón khách, đâu thể đuổi khách ra ngoài chứ." Tống Thành Nam cười cười, lấy ra 20 tệ đặt lên quầy.
"Thôi được, tắm nhanh rồi ra, cậu nhớ trông chừng con khỉ đó, đừng để nó tè bậy vào bể của tôi đấy."
cậu nhóc đẩy mũ lên nhìn số tiền, tặc lưỡi, liếc xéo Tống Thành Nam: "Bảo mát-xa mà sao lại thành tắm? "Người đàn ông thấy hơi đau đầu, không nói một lời liền đá con sói nhỏ vào cánh cửa treo rèm "Nam".Đây là lần tắm mệt nhất của Tống Thành Nam. Tắm rửa cho con khỉ bẩn mất hết sức lực của anh, còn tốn sức hơn cả tập trận.Nhưng con khỉ không những không biết ơn mà còn giữ nguyên vẻ mặt chán ghét, chỉ khi nhìn thấy cơ bụng tám múi săn chắc của Tống Thành Nam, cậu mới giả vờ vô tình chọc chọc, như thể không quan tâm hỏi: "Anh tập cơ bụng kiểu gì vậy?"Tống Thành Nam đang kỳ lưng cho cậu, nghe vậy liền nhìn thân hình gầy gò như que củi của cậu: "Đợi nhóc lớn thành đàn ông rồi hãy hỏi."
Hai người nói chuyện không hợp nhau, người lớn thì than phiền sao mình lại thành bảo mẫu, người nhỏ thì thầm nghĩ mình có điểm nào không giống đàn ông. Một lớn một nhỏ mỗi người một nỗi niềm, không nói thêm gì nữa.
Hai tiếng sau, cậu nhóc mặc chiếc áo phao quá khổ của Tống Thành Nam ngồi trong phòng nghỉ của nhà tắm nam, bên trong quần áo trống trơn.
Quần áo của cậu được chủ nhiệm cộng đồng mang sang tiệm giặt là bên cạnh, nghe nói cũng phải nói khéo lắm chủ tiệm mới miễn cưỡng đồng ý cho vào máy giặt.
Buổi sáng không có khách, trong phòng nghỉ chỉ có mình cậu nhóc. Cậu ngồi khoanh chân uống trà, ánh mắt tham lam dán vào cái tivi treo tường.
"Ông chủ, có phim hoạt hình không?" Cậu ngẩng cổ lên gọi to.
Cửa phòng nghỉ được đẩy ra, người bước vào là Tống Thành Nam.
Cậu nhóc bỗng thấy hơi ngại, hắng giọng, lẩm bẩm: "Vừa nãy có một đứa nhỏ muốn xem phim hoạt hình, bây giờ... nó đi rồi."
Tống Thành Nam biết tỏng nhưng không nói, đặt quần áo bên cạnh cậu nhóc: "Mặc vào đi, lát nữa chúng ta đến trường."
Đồ lót, áo len, áo khoác phao đều đã được giặt sạch sấy khô, lộ ra màu sắc ban đầu. Cậu nhóc từ từ đưa tay cầm lấy chiếc áo len màu trắng sữa còn hơi ấm, những ngón tay nứt nẻ đỏ ửng mân mê họa tiết chữ V trên áo. Trong thoáng chốc, đôi mắt dịu dàng trong bức ảnh như đang ở bên cạnh, mỉm cười nói: "Đan áo len rộng một chút, Tiểu Kiến có thể mặc thêm vài năm."
Cậu nhóc cụp mắt, vẻ mặt trầm tĩnh khiến Tống Thành Nam phải nhìn thêm vài lần. Cậu thiếu niên vừa lột xác như chiếc áo len mềm mại trong tay anh, lộ ra bản chất thật.
Vì chưa trưởng thành, khuôn mặt cậu có phần thanh tú, làn da trắng trẻo, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi cong lên. Vì thường xuyên mím môi nên không nhìn thấy viền môi tròn trịa, giờ đây được hơi nước hun nóng, màu môi càng thêm tươi tắn, toát lên vẻ rạng rỡ của tuổi trẻ.
Chỉ là đôi mắt kia lại không hài hoà lắm. Mày dao mắt kiếm, đuôi mắt hơi xếch lên, quyến rũ hơn mắt phượng, sắc bén hơn mắt xếch, nhưng không giấu được vẻ u ám và hung dữ tràn ra, lấn át vẻ thiếu niên, khiến cả người trông ảm đạm.
"Anh nghe thấy bọn nó nói gì rồi đúng không?" Cậu nhóc liếc mắt nhìn Tống Thành Nam, "Cho nên mới dẫn tôi đi tắm."
Tống Thành Nam hơi do dự, cân nhắc xem nên nói thế nào cho khéo. Đám thiếu niên trong quán ăn sáng không hề che giấu sự khinh thường và miệt thị dành cho Tần Kiến, "bẩn thỉu hôi hám" là lời chửi mắng nhẹ nhất mà chúng nó.
Tống Thành Nam vừa tìm được từ ngữ thích hợp định nói ra thì bị tiếng cười khẽ của cậu nhóc cắt ngang: "Anh Tống, không ngờ anh lại tốt bụng đến vậy, vậy sao không mua cho tôi bộ quần áo mới luôn đi? Như vậy càng giống Lôi Phong*."
*Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Tống Thành Nam nuốt xuống những lời đã đến bên miệng, thầm chửi thề một tiếng. Anh bình tĩnh lấy cuốn sổ tay mang theo bên mình ra, đây là thói quen hình thành sau ba năm anh làm cán bộ hướng dẫn trong quân đội.
Cạch, đầu bút bi bật ra, Tống Thành Nam vừa viết vừa nói: "Tắm 8 tệ, khăn và xà bông 5 tệ, giặt quần áo 30 tệ, bữa sáng coi như tôi mời cậu. Tổng cộng 43 tệ, sau này cậu phải trả tôi."
Nghe vậy, cậu nhóc nheo đôi mắt xếch đang cháy lửa giận âm ỉ, nghiến răng nói: "Họ Tống kia, anh lừa tôi à? Tôi nói cho anh biết tôi không có tiền!"
"Tôi không phải họ Lôi nữa à?" Tống Thành Nam xé tờ giấy mỏng ra, "Lừa cậu? Nói thế nào nhỉ? Tôi ghi toàn là giá niêm yết, thua xa cái giá cậu đưa cho tôi hôm đó. Bây giờ không có tiền trả cũng được, tôi có thể đợi đến khi cậu trưởng thành."
Cậu nhóc luôn mang vẻ mặt u ám cuối cùng cũng bộc lộ sự tức giận của tuổi trẻ, bực tức nói: "Tôi sẽ không trả cho anh đâu!"
Tống Thành Nam cũng không dây dưa, xoay người bước ra ngoài, quay lưng về phía cậu, vẫy tờ giấy trong tay lên: "Vậy sau này tôi sẽ đến đòi nợ vợ cậu, xem cậu có mất mặt không."
Một chữ "vợ" đã thành công khiến con thú nhỏ im bặt, đúng là cái tuổi sắp biết yêu đương, dễ xấu hổ nhất.
"Họ Tống kia,... Anh cứ đợi đấy." Con thú nhỏ đỏ mặt nói.
—----
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");