(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Có một có hai, thì sẽ có ba có bốn. Tần Kiến không còn giới hạn, gần như đêm nào cũng đến trộm hương.
Kỳ thi đại học sắp đến, Tống Thành Nam không muốn Tần Kiến phiền não nên đành phải nhịn. Anh cũng từng nghĩ đến việc âm thầm phản kháng, khóa cửa? Nhà cũ cửa nát chỉ có một cái lỗ. Không ngủ? Tống Thành Nam cầm sách nhiều nhất chỉ cầm cự được đến 9 giờ 15 phút. Đổi tư thế ngủ? Mẹ kiếp, hôn lên tai còn kích thích hơn!
Người đàn ông chịu đựng sự bức bối này, ban ngày đương nhiên không có sắc mặt tốt, lúc nấu cơm còn muốn cho thêm một nắm muối. Nhưng thằng nhóc kia lại đắc ý, luôn vây quanh anh ân cần chu đáo, bị mắng bị la cũng không nói gì, nhìn sắc mặt anh rồi lại sán đến.
Nếu một người lạnh lùng đề phòng với cả thế giới, chỉ riêng với mình là khác. Nếu sự đối xử đặc biệt vô lý và không kiêng dè đó chỉ dành cho mình. Thiết nghĩ dù là ai cũng sẽ cảm động. Ngay cả Tống Thành Nam cũng nảy sinh chút cảm động và đắc ý.
Hôm nay, Phương Phi và Lưu Tường đã lên lớp 10 đến tòa nhà phía tây tìm Tần Kiến.
"Lão Tần, khụ khụ khụ~" Phương Phi hít một hơi thuốc, ho gần ba phút, khuôn mặt non nớt, xinh trai không hợp với điếu thuốc trong miệng, "Mấy hôm trước cậu đánh tên đại ca lớp 12 à?"
Ở góc hành lang vắng vẻ, Tần Kiến ngồi trên bậc thang dẫn lên sân thượng, trả lời một câu không liên quan: "Cậu học hút thuốc từ khi nào vậy?"
Lưu Tường dựa vào lan can, bỏ mì gói vào miệng: "Lúc thất tình, nói từ nay chỉ còn cô đơn và thuốc lá làm bạn."
Tần Kiến lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh, chụp lại hình ảnh cậu nhóc đang ngậm thuốc, vẻ mặt đau khổ. Sau đó đứng dậy, giật điếu thuốc trong miệng cậu ta ném xuống đất, dùng chân dập tắt: "Còn để tôi thấy cậu hút thuốc nữa, tôi sẽ gửi ảnh này cho giáo viên toán của cậu."
"Cậu!" Phương Phi nhảy dựng lên: "Lão Tần, cậu chưa từng thất tình, đợi đến khi cậu nếm trải nỗi đau của tình yêu, cậu sẽ hiểu tôi."
Tần Kiến trợn trắng mắt, vung tay cướp lấy bao thuốc mới mở trong túi cậu ta.
"Trả lại cho tôi! Ít nhất cũng phải để tôi hút hết bao này chứ. Cậu có hút thuốc đâu, vứt đi thì phí lắm!" Phương Phi nhảy lên cũng không với tới được độ cao Tần Kiến giơ bao thuốc.
"Về dâng cho chủ nhiệm Tống của tôi." Tần Kiến bỏ bao thuốc vào túi, chiếm làm của riêng.
"Chủ nhiệm Tống chủ nhiệm Tống, suốt ngày chủ nhiệm Tống, người không biết còn tưởng cậu thầm thương chủ nhiệm Tống đấy." Phương Phi lầm bầm bất mãn.
Tần Kiến nghẹn lời, bất giác không nói được gì.
Lưu Tường vỗ tay, phủi vụn mì trên quần: "Hai cậu cãi nhau đủ chưa, hôm nay không phải đến hỏi chuyện lão Tần đánh người sao?"
Cậu ta nhìn Tần Kiến: "Nghe nói cậu đánh cho thằng ngu đó một trận đến mức phải nhập viện? Ghê thật đấy!"
"Sao các cậu biết vậy?" Chuyện này nhà trường giấu rất kỹ, vì hai bên đã tự hòa giải nên nhà trường cũng thuận nước đẩy thuyền, không điều tra sâu.
Phương Phi bĩu môi: "Tôi nghe lén được ở văn phòng giáo viên." Gần đây thành tích của cậu ta giảm sút nghiêm trọng, lại thích uống rượu, la cà quán bar, bị giáo viên toán bắt quả tang vài lần, từ đó về sau ngày nào cũng bị lôi đến văn phòng. Thầy giáo dạy toán tan làm lúc nào thì cậu ta mới được về lúc đó, rồi cùng đường về nhà, bị thầy giáo dạy toán cao to lực lưỡng, trông như đầu gấu áp giải về tận nhà.
"Không có gì to tát, nhìn không vừa mắt thôi, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rồi." Tần Kiến cúi đầu trả lời.
"Thằng ngu đó sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa chứ?" Lưu Tường hỏi tiếp.Tần Kiến nhếch mép cười khinh bỉ, cậu đá vào Phương Phi: "Anh Ba và... ba cậu thế nào rồi?"
Cậu vốn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng chuyện này liên quan đến Tần Ba và Phương Phi, hai người là một trong số ít những người mà cậu quan tâm. Hơn nữa mối quan hệ giữa Tần Ba ngốc nghếch và ba của Phương Phi thật sự khó hiểu, khiến Tần Kiến đang có tình cảm thuận lợi "rảnh rỗi sinh tò mò".
"Chậc." Phương Phi ngồi phịch xuống bậc thang, "Ngay cả tôi cũng đã chấp nhận chuyện ba mình là gay, mối tình đầu của tôi lại yêu ba tôi, nhưng hai người họ vẫn chưa giải quyết được! Anh Ba ngày nào cũng như người mất hồn, còn ba tôi... ba tôi vẫn như thường, không hề cho anh Ba một sắc mặt tốt. Ba tôi thật là quá đáng, tại sao ông ấy lại đối xử với mối tình đầu của tôi như vậy?"
Mối quan hệ lộn xộn, phức tạp khiến Tần Kiến đau đầu, để làm rõ mọi chuyện, cậu quay sang hỏi Lưu Tường: "Dạo này cậu thế nào?"
"Tôi á? Tôi khỏe lắm!" Mập Ú cười toe toét, lộ ra hai cái răng cửa to tướng, "Nữ thần của tôi hôm qua mượn tôi một tờ giấy nháp, giấy của cô ấy vừa hết, tôi cảm thấy chúng tôi có triển vọng. Tôi đã nghĩ ra tên cho con của chúng tôi rồi, đặt là Lưu Nhất Mã! Tôi họ Lưu, nữ thần của tôi họ Mã, con của chúng tôi nhất mã đương tiên*, hay quá! Chậc, sao tôi lại tài giỏi thế nhỉ?"
*Nhất mã đương tiên: một ngựa dẫn đầu, trong câu "một ngựa dẫn đầu, muôn ngựa lao theo".
Mẹ kiếp. Tần Kiến quay đầu nhìn hoàng hôn, lúc này cậu vô cùng mong muốn thời gian quay trở lại, để cậu có thể trở về thôn Đông Thủy, bóp chết chính mình ngay lúc nhận hai thằng ngu này làm bạn.
......
Điện thoại rung lên một tiếng, âm thanh nhỏ bé bị át đi bởi giọng nói oang oang của thầy giáo vật lý. Tần Kiến đặt bút xuống, liếc nhìn vào trong ngăn bàn, một biểu tượng phong bì nhỏ xuất hiện ở góc trên bên trái màn hình đen trắng đơn điệu. Cậu ngẩng đầu nhìn thầy giáo, đưa tay bật sáng màn hình.
Là tin nhắn của Tống Thành Nam, anh chưa bao giờ làm phiền cậu trong giờ học, nếu có thì chắc chắn là chuyện gấp.
"Tần Kiến, anh đi làng Tiểu Lý một chuyến, có thể phải ở lại hai ngày, em tự chăm sóc mình nhé."
Tần Kiến đọc xong mấy chữ ngắn ngủi, liếc nhìn thời gian, 7 giờ 40 tối.
Trời đã tối, chuyến xe cuối cùng đi làng Tiểu Lý là 8 giờ, bây giờ nếu từ nhà trọ đến bến xe, thời gian chắc chắn rất gấp gáp. Dù vậy, Tống Thành Nam cũng không chọn đi vào ngày mai, xem ra hôm nay nhất định có việc gấp phải đi.
Tần Kiến nhớ lại dáng vẻ yếu đuối của Thẩm Bình và bộ mặt vô lại của nhà chồng cô, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi giơ tay lên, cắt ngang lời giảng không ngừng của thầy giáo.
Vội vàng chạy đến bến xe, rốt cuộc Tống Thành Nam cũng bắt kịp chuyến xe cuối cùng. Hành khách chuyến tối không nhiều, anh lên xe tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Hơi thở còn chưa kịp đều thì bên cạnh đã có người ngồi xuống, như cố tình va vào vai anh.
Quay đầu lại, Tống Thành Nam ngạc nhiên: "Tần Kiến? Sao lại là em?" Anh nhìn tấm biển trên kính chắn gió của xe buýt, đó là tuyến Tân Phát - thôn Đông Thủy.
"Sao em lại đến đây? Không đi học nữa à?" Bầu trời tối đen khiến kính xe như một tấm gương, khuôn mặt Tống Thành Nam phản chiếu trên đó trông rất khó chịu.
Tần Kiến kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, khoanh tay, thái độ cứng đầu: "Học mệt rồi, thầy cho tụi em ra ngoài thư giãn."
Tống Thành Nam làm sao tin được lời nói dối của cậu: "Xuống xe ở trạm tiếp theo, về nhà thư giãn đi."
"Lắm lời." Thiếu niên nhắm mắt lại, thái độ rõ ràng không hợp tác.
Tống Thành Nam tặc lưỡi: "Kiến đại gia, em lo lắng cái gì, còn có chuyện mà anh không giải quyết được sao?"
Tần Kiến thấy được sơ hở, hé mắt hỏi: "Thật sự gặp rắc rối rồi à?"
Xe đã bắt đầu chạy, thằng nhóc bên cạnh lại không dễ lừa, Tống Thành Nam bất lực thở dài: "Đúng là có chút rắc rối, mẹ chồng của Thẩm Bình đã giấu Trụ Tử đi."
......
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");