(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Tần Kiến chuyển từ trường về nhà trọ, lý do giống hệt như lúc chuyển đi, là để thuận tiện cho việc học tập.
Chỉ có điều gần đến kỳ thi, việc học thật sự rất nặng, bữa tối và bữa khuya bây giờ do Tống Thành Nam đảm nhiệm. Người đàn ông một tay kẹp thuốc lá, một tay cầm cái sạn, thân hình cao lớn lấp đầy căn bếp chật hẹp, tay áo sơ mi xắn lên một đoạn để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn. Đôi tay từng cầm súng bây giờ lại nấu nướng, giống như một con thú hoang đã chiến đấu cả ngày, lúc này lại lộ ra vẻ ôn hoà dưới ánh hoàng hôn. Những đường nét lười biếng trong làn hơi nước mờ ảo thể hiện sự gợi cảm của sức mạnh và sự dịu dàng một cách vừa phải.
Tần Kiến thường dựa vào khung cửa bếp nhìn anh, giống như Tống Thành Nam lúc trước. Chỉ là ánh mắt của cậu quá nồng nhiệt, si mê hoặc tham lam, mỗi một ý nghĩ xấu xa đều hiện rõ trên mặt.
Bây giờ Tần Kiến đã mặc kệ, không muốn che giấu ý đồ của mình nữa. Tống Thành Nam tự nhận mình có sức chịu đựng tốt, nhưng cũng thường xuyên bị cậu nhìn đến mức không thoải mái.
"Một là em đi học bài, hai là vào đây nấu ăn, cứ đứng canh bếp như vậy thì điểm sẽ cao à?" Tống Thành Nam gõ tàn thuốc vào bồn rửa bát, không ngẩng đầu lên mà quát.
"Tâm trạng tốt thì điểm sẽ cao." Tiếng ồn ào của máy hút mùi cũng không thể át đi giọng nói trầm ấm, ý tứ của Tần Kiến rất rõ ràng, nhìn chủ nhiệm Tống thì tâm trạng sẽ tốt, tâm trạng tốt thì điểm sẽ cao.
"Nhảm nhí." Tống Thành Nam cảm thấy độ dày của da mặt mình dạo này liên tục bị thử thách, cứ động một tí là mặt lại nóng bừng, "Dọn bát ăn cơm!"
Tuy tay nghề của Tống Thành Nam bình thường, nhưng anh rất chú trọng đến món ăn. Trong cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình lần đầu tiên xuất hiện công thức nấu ăn, tất cả đều là bí quyết gia truyền 20 năm của chị Trương.
Tống Thành Nam vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kinh ngạc của chị Trương lúc đó, chị ta vỗ đùi, trợn tròn mắt: "Chủ nhiệm Tống, anh thật sự coi Tần Kiến như con mà nuôi à? Chồng tôi đối với con trai ruột cũng chưa từng tận tâm như vậy đâu!"
"Nuôi nấng bao nhiêu năm rồi, không thể đến lúc quan trọng lại bỏ bê được." Lúc đó anh thản nhiên trả lời.
Cuốn sổ tay được Tống Thành Nam tiện tay đặt trên bàn ăn, trong lúc ăn cơm đã rơi vào tay Tần Kiến, cậu lật xem nhưng không tìm thấy khoản nợ của mình.
"Cuốn sổ ghi nợ của em anh đã khóa trong tủ rồi, em nghĩ anh sẽ để em dễ dàng phi tang chứng cứ sao?" Giọng nói trêu ngươi vang lên từ phía đối diện. Giữa làn khói nghi ngút của canh bí đao nấu tôm, Tống Thành Nam vừa nhai thức ăn trong miệng vừa cười đắc ý.
Tần Kiến múc mấy con tôm vào bát anh, bình thản trả lời: "Ừ, anh nhất định phải giữ gìn cẩn thận đấy." Cậu ngẩng đầu nhìn anh, "Sau này nhớ đòi vợ~ em~ nhé."
"Khụ khụ khụ~" Ánh mắt sâu xa của Tần Kiến khiến Tống Thành Nam trở tay không kịp, anh vội vàng quay mặt đi, nắm tay che miệng ho nhẹ. Trong lòng anh không khỏi ngạc nhiên, thằng nhóc trước đây chỉ cần nghe một câu nói đùa cũng sẽ xù lông, lộ vẻ lúng túng, từ khi nào lại trở nên mặt dày như vậy?
Thật là sơ suất mà.
"Sao vậy? Em nói sai chỗ nào sao?" Thằng nhóc ranh mãnh vẫn đang tấn công.
Tống Thành Nam "cạnh" một tiếng đặt đũa xuống, cuối cùng cũng nổi giận: "Ăn không nói, ngủ không nói, từ hôm nay bắt đầu thực hiện đi."
......
Mấy ngày nay Tống Thành Nam rất hối hận, trong vòng nửa tháng thay đổi quyết định xoành xoạch, đối xử với chuyện tình cảm một cách cẩu thả như vậy khiến anh cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chủ nhiệm Tống vốn luôn trầm ổn như một con chó già cũng có lúc thấp thỏm bất an, thậm chí còn ra quán net để tra Baidu "trai tồi nên bù đắp tình cảm cho người mà mình gây ra tổn thương thế nào".
Nhưng chưa kịp tìm được thông tin hữu ích trong vô số thông tin thì Tần Kiến đã giúp anh "bù đắp" tất cả.
Đèn neon của quán baả "Trần Nhưỡng" tối đi một chỗ, chữ "Nhưỡng" bị thiếu một nét, thành ra chữ "Cấn", chữ này trong tiếng Đông Bắc nói ra thì hay, nhưng viết ra thì không được đẹp lắm, dùng để miêu tả những người cứng đầu cứng cổ như Tần Kiến.
Tần Kiến leo xuống thang, tháo găng tay ra hiệu cho người trong quán bật đèn. Bật điện lên, quán "Trần Nhưỡng" lại sáng trưng, không thiếu một nét nào.
Cao Trình nhướng mày: "Khi không lại quá nhiệt tình, không gian cũng trộm, nói đi, có chuyện gì?"
Tần Kiến nhếch mép cười, không hề khách sáo với ông chủ cũ của mình: "Tối nay tôi mời, anh phải giảm giá cho tôi, ngoài ra giúp tôi hẹn Sở Diêm Vương đến đây."
......
Cung Đình Đình uốn éo bước vào, đã muộn hơn nửa tiếng so với giờ hẹn của Tần Kiến.
Tần Kiến đứng dậy đón tiếp, nói thật thì sự nhiệt tình này chỉ vì chủ nhiệm Tống.
"Cứ tưởng không mời được chị Đình Đình đến chứ, may mà chị Đình Đình nể mặt." Tần Kiến nhận lấy túi xách và áo khoác của cô gái.
Thiếu niên bình thường luôn lạnh lùng xa cách, bây giờ lại tươi cười, ân cần, chu đáo. Khuôn mặt nhiệt huyết, tràn đầy sức sống khiến Cung Đình Đình phải nhìn thêm vài lần.
Cô ta ngồi xuống ghế sô pha, đảo mắt một vòng, hiểu ra ý đồ của Tần Kiến. Muốn cướp người yêu của Tống Thành Nam sao? Hèn gì hôm đó nhất quyết kéo anh đi.
Cung Đình Đình vuốt lại mái tóc xoăn, đẩy ly rượu Tần Kiến đưa tới ra xa, õng ẹo nói: "Em trai, chị không biết uống rượu, tâm ý của em chị hiểu rồi."
Móng tay cô gái khẽ cào lên cánh tay thiếu niên, bầu không khí mờ ám lan tỏa giữa hai người: "Chị yêu chủ nhiệm Tống tha thiết, một thời gian nữa chị và anh ấy sẽ bàn tới chuyện cưới xin."
Cô ta cười khúc khích: "Em trai à, sao em không sinh ra sớm vài năm, nếu vậy chị nhất định sẽ cho em một cơ hội. Ngoan nào, đừng tốn tâm tư vào chị nữa, học hành cho giỏi mới là việc em nên làm."
Tần Kiến từ từ cụp mắt xuống, giấu cảm xúc vào trong tóc mái. Đúng lúc này, cửa quán bar lại bị đẩy ra, Sở Diêm Vương cao to đẹp trai bước vào. Vừa vào cửa hắn đã nhìn quanh một lượt, phớt lờ Tần Kiến đã mời mình tới uống rượu, ánh mắt dán chặt vào Cao Trình đang tự rót rượu uống một mình ở quầy bar.
Hắn vui vẻ đi qua trêu chọc, nhưng không biết Cao Trình nói gì khiến hắn mặt mày ủ rũ. Nhưng trước mặt Tần Kiến, vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo của Sở Diêm Vương lại hiện lên, hắn ngậm thuốc hỏi: "Tần Tiểu Kiến, cậu mời tôi uống rượu à? Chà, mặt trời mọc đằng tây rồi sao, sao tôi lại thấy bất an thế nhỉ?"
Người đàn ông lấy điện thoại ra: "Hay là tôi gọi cho chủ nhiệm Tống, để anh ấy xem cậu đang giở trò gì nhé."Tần Kiến nghiêng người, lấy tay che lên điện thoại: "Anh Sở à, giới thiệu một chút, đây là chị Đình Đình của em, Cung Đình Đình."
Lúc này, Cung Đình Đình đang vặn eo, lưng thẳng tắp, mái tóc dài buông xuống trước ngực, hàng mi dài và dày chớp chớp dưới ánh đèn mờ ảo.Cô ta đưa bàn tay ngọc ngà ra, e thẹn và dịu dàng: "Chào anh, cứ gọi em là Đình Đình."
Sở Diêm Vương từ nhỏ đã phóng đãng, là khách quen của những chỗ ăn chơi, chỉ cần liếc mắt một cái là đoán được số đo ba vòng của cô gái, nếu không giả tạo thì đúng là một mỹ nhân.
Hắn lấy hai ly rượu, đưa một ly ra, ba phần trêu chọc bảy phần lưu manh, bày ra vẻ mặt đẹp trai nhất của mình: "Nghe nói ở thị trấn chúng ta có một đại mỹ nhân, chỉ là duyên mỏng, chưa từng gặp mặt. Hôm nay có duyên gặp được, quả nhiên là danh bất hư truyền, Đình Đình Đình Đình, dáng người thật yêu kiều yểu điệu."
Cô gái mím môi e thẹn, ngón tay thon dài nhận lấy ly rượu, vừa rồi còn nói mình không biết uống rượu, bây giờ lại uống cạn nửa ly, uống xong dùng khăn giấy lau khóe miệng: "Em cũng đã từng nghe nói về anh Sở, người ta nói mấy năm nay anh làm ăn ngày càng phát đạt, còn tham gia cả dự án ở thành phố nữa."
Sở Diêm Vương thích nghe những lời tâng bốc như vậy, đặc biệt là từ miệng một cô gái xinh đẹp. Hắn xua tay, giả vờ khiêm tốn: "Chỉ là may mắn hơn người khác một chút thôi, hơn nữa Sở Vân anh không có gì, chỉ có nhiều bạn bè thôi. Bạn bè nhiều, đường đi nước bước cũng rộng rãi, mấy năm nay nhờ bạn bè giúp đỡ cũng kiếm được chút tiền, đủ sống qua ngày."
"Anh Sở khiêm tốn quá, anh chính là tấm gương cho thanh niên, nào, em kính anh!" Cô gái liếc mắt đưa tình, ánh mắt quyến rũ nồng nàn như hương rượu.
Tần Kiến âm thầm quan sát hai người, ánh mắt dò xét, quan sát tình hình, tay cũng không ngừng nghỉ, liên tục rót rượu vào ly của hai người, sau đó nhìn chất lỏng màu nâu được rót vào miệng họ từng ly từng ly một.
Vài vòng rượu trôi qua, Sở Diêm Vương và Cung Đình Đình đã dính lấy nhau, như thể vừa gặp đã thân, hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Tần Kiến rút lui trong lặng lẽ, hoàn toàn đứng ngoài cuộc. Cao Trình đang dựa vào quầy bar xem náo nhiệt huých vai thiếu niên, nhếch mép hỏi: "Cậu đang giở trò gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là làm ông tơ bà nguyệt thôi." Tần Kiến nhún vai.
"Không có lợi ích thì cậu sẽ không động tay." Đôi mắt hẹp dài của Cao Trình nheo lại giống như một con mèo vừa được ăn no bụng, "Có liên quan đến chủ nhiệm Tống đúng không? Cô gái đó để ý chủ nhiệm Tống à?"
Tần Kiến liếc nhìn Cao Trình, không nói gì.
"Chậc chậc" Cao Trình chép miệng, "Thằng nhóc ranh ma này, một bụng âm mưu, để tôi xem chủ nhiệm Tống chống đỡ thế nào."
Thiếu niên lười biếng nghiêng người trên quầy bar: "Anh ấy chống đỡ làm gì? Tôi còn chưa đủ tốt với anh ấy sao." Cậu nghiến răng nhìn Sở Diêm Vương đang uống từng ly từng ly một, ngón tay vân vê mấy tờ tiền trong túi, "Phải uống bao nhiêu mới say đây?"
"Không tốn con tép làm sao bắt được con tôm." Cao Trình cười nham hiểm.
"Nếu anh ta uống quá chén thì tôi chỉ có thể ghi nợ."
Cao Trình không để tâm: "Không sao, ghi nợ thì lấy thân trả nợ." Anh ta nhướng mày nhìn thiếu niên đang nhíu mày, "Làm việc đi, thi xong lại đến đây làm việc cho tôi, dùng khuôn mặt này của cậu câu thêm vài khách nữ."
......
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");