(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Khi Tống Thành Nam đến trường, tiết học buổi tối đã bắt đầu.
Trên đường đến văn phòng giáo viên, anh cố tình đi vòng qua lớp học của Tần Kiến.
Tần Kiến thường ngồi ở hàng cuối cùng, trước đây là vì không được yêu thích, bây giờ là vì chiều cao. Chắc là tiết toán, trên bảng đen vẽ đủ loại đường cong, Tống Thành Nam nhìn vào trong qua cửa sổ sau lớp, ánh mắt lướt qua một vòng không thấy thiếu niên.
Chỗ ngồi cuối cùng cạnh cửa sổ trống không, trên lưng ghế treo một bộ đồng phục học sinh, màu xanh trắng, trên cổ tay áo có một chú gấu Pooh màu nâu.
Chú gấu Pooh được cắt ra từ bộ đồ ngủ cũ của Tống Thành Nam, khâu vào cổ tay áo để che đi một lỗ thủng do tàn thuốc lá.
Đó là "kiệt tác" của vài tháng trước. Một buổi sáng, Tống Thành Nam chở Tần Kiến đi học. Tần Kiến một tay ôm eo Tống Thành Nam, một tay cầm cuốn từ điển bỏ túi học từ vựng. Đầu cậu tựa vào lưng người đàn ông, ngăn cách mọi ồn ào náo nhiệt bên ngoài, dường như nơi trú ẩn nhỏ bé này chính là cả thế giới của cậu.
Tống Thành Nam thì khác, dù đang lái xe cũng có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi. Anh mỉm cười đáp lại những lời chào hỏi thân thiện, bị động tham gia vào những câu chuyện xã giao.
Dừng xe chờ đèn đỏ, có người bên cạnh nhân lúc này đưa cho anh một điếu thuốc, kèm theo chiếc bật lửa phát ra tia lửa màu xanh lam. Tống Thành Nam bất lực đành phải cúi người châm lửa, ngậm thuốc nói lí nhí: "Hút vài hơi rồi tắt, lái xe không an toàn."
Chỉ trong chốc lát, tàn thuốc rơi xuống làm cháy một lỗ trên tay áo đồng phục của Tần Kiến. Vết cháy đen xì trông rất xấu, như một cô gái xinh đẹp lại có nốt ruồi to tướng.
Tống Thành Nam rất áy náy, nhưng Tần Kiến lại không để ý. Tay nghề của cậu bình thường, nhưng khâu vá đơn giản thì vẫn ổn. Cậu lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ cũ của Tống Thành Nam, chính là bộ cùng kiểu dáng nhưng khác màu với bộ của Tần Kiến. Vì Tần Kiến cao lên, bộ đồ ngủ không còn vừa nữa nên cậu lại mua thêm hai bộ gần như giống hệt, mỗi người một bộ. Còn bộ đồ ngủ hình gấu Pooh trẻ con đáng yêu này bị Tần Kiến cất vào tủ.
Cắt chú gấu Pooh trên ngực áo ra, khâu từng mũi kim lên cổ tay áo, Tần Kiến cảm thấy rất hài lòng. Ngày nào cậu cũng mặc đồng phục học sinh lượn lờ trước mặt Tống Thành Nam. Nhìn gương mặt trẻ trung của thiếu niên, Tống Thành Nam càng ngày càng thấy cậu giống một con công đang xòe đuôi.
Bây giờ chú gấu Pooh vẫn nằm yên vị trên tay áo, nhưng Tống Thành Nam lại khó tìm lại được niềm vui giản dị khi hai người nương tựa vào nhau như lúc trước. Thu hồi ánh mắt, anh bước vào phòng giáo viên khối 12.
"Tần Kiến là học sinh khiến tôi yên tâm nhất." Thầy giáo đã hói đầu đẩy thước kẻ và êke trên bàn sang một bên, dọn chỗ rót cho Tống Thành Nam một cốc nước nóng, "Học giỏi, không gây chuyện, không chơi game, không yêu đương, tuy hơi ít nói, nhưng chín chắn hiểu chuyện, chưa bao giờ gây phiền phức cho tôi."
"Thế nhưng một em học sinh như vậy, mấy hôm trước lại gây ra chuyện lớn!" Thầy giáo vừa tức giận vừa lo lắng vừa gõ bàn mấy cái, "Chủ nhiệm Tống, Tần Kiến cũng không có phụ huynh đàng hoàng, lần này mời cậu đến là để bàn bạc xem nên xử lý chuyện này thế nào?"
Tống Thành Nam giật mình, đẩy cốc nước nóng sang một bên, nhíu mày hỏi: "Tần Kiến làm sao vậy?"
"Làm sao à?!" Thầy giáo vỗ hai tay, mấy sợi tóc thưa thớt trên đầu cũng rung lên theo, "Tần Kiến đánh bạn, đánh rất nặng, gãy sống mũi! Rụng bốn cái răng cửa! Hình như còn bị chấn động não, bây giờ vẫn đang nằm viện! Phụ huynh của học sinh bị đánh không chịu bỏ qua, nhất quyết yêu cầu nhà trường đuổi học Tần Kiến! Nếu Tần Kiến bị đuổi học thật, hai~, một học sinh giỏi như vậy chẳng phải bị hủy hoại sao?!"
"Tại sao Tần Kiến lại đánh người?" Tống Thành Nam đi thẳng vào vấn đề.
"Bây giờ tôi cũng không biết! Hỏi thì em ấy không nói! Chỉ ném lại một câu để nhà trường tự xử lý rồi biến mất! Tần Kiến không chịu nói thật, nhà trường muốn giúp cũng không giúp được!" Thầy giáo sốt ruột gãi đầu gãi tai, "Thằng bé Tần Kiến này bình thường trông rất hiền lành, ai ngờ ra tay lại tàn nhẫn như vậy. Nếu chỉ là đánh nhau nhỏ nhặt giữa các học sinh thì nhà trường cũng sẽ bỏ qua. Sắp thi đại học rồi, hơn nữa thành tích của Tần Kiến lại tốt như thế, nhà trường còn đang trông cậy vào em ấy để nở mày nở mặt, nhưng bây giờ tình huống lại thế này. Học sinh bị đánh phải nhập viện, phụ huynh ngày nào cũng đến làm ầm ĩ, nhà trường phải có một câu trả lời."
"Chủ nhiệm Tống, cậu nói chuyện được với Tần Kiến, cậu khuyên em ấy nói ra sự thật đi, chỉ cần em ấy nói ra sự thật, nhà trường nhất định sẽ xử lý công bằng!" Thầy giáo kích động đến mức mấy sợi tóc cũng nhảy múa.
Tống Thành Nam lấy điện thoại ra, tìm thấy ảnh đại diện của Tần Kiến trong danh bạ, anh trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "Chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ đưa Tần Kiến đến trường nói rõ mọi chuyện."
Thầy giáo mừng rỡ gật đầu lia lịa, nhưng ngay sau đó lại thu lại nụ cười, lộ ra vẻ phiền muộn.
"Ngoài chuyện này ra, còn một chuyện nữa." Thầy giáo lấy ra một tờ bài kiểm tra từ xấp bài bên cạnh đặt lên bàn, "Cậu xem bài kiểm tra của Tần Kiến này, nửa đầu làm đúng hết, nửa sau không làm câu nào! Tôi hỏi tại sao, em ấy không nói một lời, hỏi nhiều thì chỉ ném lại ba chữ 'bị phân tâm'! Cậu nói xem bây giờ là lúc nào rồi, còn hơn ba tháng nữa là thi đại học, em ấy lại bị phân tâm! Mà còn bị phân tâm trong bài kiểm tra thử nữa chứ!"
Chữ viết của Tần Kiến rõ ràng phóng khoáng, bây giờ bị một con số 62 màu đỏ tươi che phủ lên trên, trông thật lạc lõng.
Thầy giáo suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Chủ nhiệm Tống, Tần Kiến có phải gặp chuyện gì không? Hoàn cảnh gia đình của em ấy tôi cũng biết chút ít, có phải người cha bị liệt của em ấy lại gây chuyện gì không? Cho nên em ấy mới nóng nảy, không tập trung học hành, ra tay đánh người? Sau khi Tần Kiến xảy ra chuyện, mấy nam sinh thân thiết với em ấy có nói với tôi, dạo này em ấy ăn rất ít, còn..." Thầy giáo kéo ghế lại gần Tống Thành Nam, nhỏ giọng nói, "Còn khóc nữa, nửa đêm đứng một mình ở hành lang khóc, bị học sinh đi vệ sinh nhìn thấy."
"Khóc ư?" Tống Thành Nam đột nhiên ngẩng đầu nhìn thầy giáo, tờ bài kiểm tra trong tay bị anh nắm chặt đến mức kêu sột soạt.
Thầy giáo gật đầu, thở dài: "Học hành bao nhiêu năm, chỉ còn một bước nữa là đến đích, lại xảy ra chuyện này, hai~..."
Tống Thành Nam im lặng một lúc, vuốt phẳng tờ bài kiểm tra đặt lên bàn, trầm giọng nói: "Tần Kiến đánh người nhất định là có lý do, chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ khuyên bảo. Cũng mong nhà trường xử lý công bằng, không thiên vị bất kỳ bên nào."
"Đương nhiên rồi." Thầy giáo đáp.
—----
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");