(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Tống Thành Nam xin nghỉ phép dài ngày, định về quê một chuyến.
Trước khi về quê, anh đã gặp Cung Đình Đình, xác định mối quan hệ của hai người.
Cô gái mặc chiếc áo len màu hồng cam, bĩu môi đỏ mọng làm nũng: "Lần hẹn trước anh đã cho em leo cây. Ôi trời, biết là anh đi cứu người, nhưng em nghe nói anh bị thương, mấy lần muốn đến thăm anh đều bị anh từ chối."
"Xin lỗi." Tống Thành Nam nhỏ giọng xin lỗi.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai toát lên vẻ phong độ không hợp với thị trấn nhỏ, cô gái thậm chí còn chưa nghe rõ anh nói gì đã chọn cách tha thứ.
Lúc chia tay, cô gái e lệ ngả vào lòng người đàn ông, hơi thở phả vào tai anh như hoa lan: "Thật sự không cần em ra ga tiễn anh sao?"
Tống Thành Nam cảm thấy cơ bắp toàn thân mình cứng đờ, như trở lại thời kỳ diễn tập chiến đấu, luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, sẵn sàng bóp cò.
"Không cần đâu." Anh hơi lùi lại, "Trời lạnh, đừng mất công, một tuần nữa anh sẽ quay lại."
Cô gái uốn éo người, gật đầu làm nũng: "Vậy nhớ gọi điện cho em nhé, ây da, anh đúng là, mới yêu nhau đã đi xa."
"Xin lỗi." Đây hình như là câu nói Tống Thành Nam nói nhiều nhất với cô gái.
Cô gái thở dài một cách yêu kiều, rồi ba bước ngoái đầu lại một lần, lưu luyến rời đi.
Hình như hơi õng ẹo quá, Tống Thành Nam nhớ lại lời nhận xét của Tần Kiến. Thật ra ban đầu anh chỉ định tìm hiểu thôi, không định xác định mối quan hệ nhanh như vậy. Nhưng xảy ra chuyện của Tần Kiến, mấy ngày nay cô gái lại hay đưa đẩy, nên vừa rồi khi cô gái nửa đùa nửa thật thăm dò, Tống Thành Nam đã nghĩ đến chuyện "cai sữa tâm lý".
Liệu làm vậy Tần Kiến có thể nhận ra hiện thực, trở lại bình thường không? Từ đó cũng sẽ dứt bỏ suy nghĩ không đứng đắn với mình? Khi mấy chữ cuối cùng lướt qua đầu, Tống Thành Nam cảm thấy run rẩy khó hiểu, rất giống cảm giác khi anh lần đầu tiên nhìn thấy tượng điêu khắc cơ thể người phương Tây lúc còn trẻ. Đối mặt với một tác phẩm nghệ thuật trần trụi và xuất sắc, rõ ràng biết rằng không nên, nhưng lại luôn muốn lén nhìn.
"Vậy từ giờ anh là bạn trai của em rồi nhé?" Cô gái vừa vẽ vòng tròn trên ly vừa nhẹ nhàng nói đùa.
Tống Thành Nam im lặng một lúc, tự kiểm điểm lại bản thân, thấy mình có thể trở thành một người bạn trai hợp cách rồi mới gật đầu.
Tống Thành Nam về quê, một ngôi làng khá hẻo lánh. Thời gian dường như không mang lại nhiều thay đổi cho mảnh đất này, nhưng lại khiến mẹ anh già đi trông thấy.
Mẹ Tống đã biết chuyện Tống Thành Nam chuyển ngành, bà nhìn bức ảnh đen trắng trên tường, thở dài: "Đi thắp cho ba con nén nhang đi."
Ngày hôm sau khi Thẩm Bình xuất giá, ba Tống phải nhập viện. Năm vạn tiền sính lễ đổi lấy vài tờ giấy khám bệnh, nhưng không giữ được mạng sống của ba Tống.
Sau ca phẫu thuật, ba Tống chỉ sống thêm được ba tháng rồi qua đời, lúc này lại truyền đến tin Thẩm Bình đã mang thai bị chồng đánh đến sảy thai vì chuyện nhỏ nhặt.
Mẹ Tống khóc suốt ba ngày, khóc cho ba Tống, khóc cho Thẩm Bình, cũng khóc cho chính mình. Tống Thành Nam 14 tuổi ngồi dưới gốc cây cổ thụ đầu làng suốt một ngày một đêm. Đây từng là nơi Thẩm Bình thường xuyên lui tới, ánh mắt xa xăm, nhìn về phía con đường làng. Người khác hỏi cô đang nhìn gì cô cũng không nói, hỏi cô đang đợi ai cô cũng không trả lời. Chỉ có Tống Thành Nam biết, Thẩm Bình đang đợi bà nội của cô, người ăn xin già đã hứa sẽ chữa khỏi bệnh rồi đến đoàn tụ với cô.
Dù Tống Thành Nam có nói thế nào, mẹ Tống cũng không đồng ý đi cùng anh. Bà nói khó rời xa quê hương, bà nói ba con ở đây, mẹ không đi đâu cả.
Cuối cùng, Tống Thành Nam bất lực quay trở lại một mình, tạm biệt người mẹ già yếu, tạm biệt bức ảnh đen trắng trên tường, tạm biệt gốc cây cổ thụ cong queo đã che bóng mát cho bao thế hệ ở đầu làng.
Đi được nửa đường, Tống Thành Nam mới bật điện thoại, mấy ngày nay anh luôn tắt máy. Ngôi làng nghèo khó, người mẹ già yếu khiến anh cảm thấy xót xa, chỉ muốn chuyên tâm ở bên cạnh mẹ.
Sau âm thanh thông báo bật máy là hàng loạt âm thanh tin nhắn mới, màn hình đầy những chấm đỏ cho thấy không ai có thể thoát khỏi sự ràng buộc của cuộc sống thường tình.
Lướt từ trên xuống dưới, bỏ qua những tin nhắn "khủng bố" của Cung Đình Đình và tin nhắn công việc của cơ quan cộng đồng, không có tin nhắn nào của Tần Kiến.
Ảnh đại diện của thiếu niên nằm ở cuối danh sách tin nhắn, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng lại ở lúc hẹn anh đến quán bar.
Rõ ràng có rất nhiều việc phải xử lý, nhưng Tống Thành Nam lại nhấn vào ảnh đại diện của thiếu niên.
Đó là bức ảnh những giọt mưa rơi xuống mặt hồ tạo thành gợn sóng. Tống Thành Nam nhớ rất rõ hôm đó anh và Tần Kiến chạy xe máy điện về nhà, giữa đường gặp mưa lớn, hai người dùng áo che đầu chạy vội vào một cái chòi nghỉ chân đổ nát. Chòi nghỉ chân nằm cạnh hồ nước, nước trong hồ vẩn đục. Mưa lúc đầu rất to, sau đó nhỏ dần, nhỏ đến mức có thể đội mưa chạy về nhà. Nhưng anh và Tần Kiến đều không nhúc nhích, anh ngồi trên ghế đá, Tần Kiến ngồi trên mặt bàn đá bị mẻ một góc. Hai người nhìn trời âm u, nhìn những giọt mưa rơi xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng màu xám đục.
Không có chút thẩm mỹ nào.
"Tôi đọc cho anh nghe một bài thơ, anh cho tôi hút một hơi thuốc được không?" Tần Kiến nhìn mặt hồ hỏi.
Tống Thành Nam nhìn điếu thuốc trên tay, rồi lại nhìn thiếu niên 16 tuổi khi đó, gật đầu không chút do dự: "Đọc đi, đừng đọc mấy bài khó hiểu đấy."
Mây xám xịtKhông thể nào gột rửa đượcChúng tôi mở ôCứ thế tô đen cả bầu trời
Trong màn đêm lững lờ trôiCó hai cặp sao trờiDường như chẳng có quỹ đạoChỉ thấy lúc xa lúc gần...
Đọc xong bài thơ, Tần Kiến cúi người xuống, đôi mắt xếch nhìn Tống Thành Nam. Anh đưa tay ra, cậu hút một hơi thuốc từ tay anh, ho khan vài tiếng rồi mới hỏi: "Hiểu không?"
"Không hiểu." Tống Thành Nam cười, "Lừa tôi cho hút thuốc."
Tần Kiến cũng cười, rồi dùng chiếc điện thoại cũ chụp một bức ảnh.
"Thẩm mỹ kiểu gì vậy, thế này cũng chụp." Giọng nói lười biếng của người đàn ông vang lên giữa màn mưa bụi.
"Anh tưởng em chụp cảnh à?" Thiếu niên vẫn toát lên vẻ đẹp trai ngông cuồng dưới bầu trời u ám, "Em đang ghi lại khoảnh khắc này, ghi lại... chúng ta."
Tống Thành Nam nhìn bức ảnh hồi lâu rồi mới thoát ra, mấy ngày nay anh thường xuyên nghĩ đến Tần Kiến, nhiều hơn trước đây. Nghĩ về quá khứ của hai người, nghĩ về từng ánh mắt, từng câu nói của Tần Kiến. Bây giờ nghĩ lại, tình cảm của thiếu niên đã len lỏi vào năm tháng dài đằng đẵng, hòa quyện vào cuộc sống hàng ngày, sự kìm nén và cẩn thận đó khiến Tống Thành Nam cảm thấy chua xót.
Lướt lên trên, Tống Thành Nam chú ý đến một tin nhắn, là giáo viên chủ nhiệm của Tần Kiến gửi đến, hẹn anh khi nào rảnh thì đến trường một chuyến. Tin nhắn đầu tiên được gửi ba ngày trước, hai tiếng trước lại gửi thêm một tin nhắn với nội dung tương tự.
Người đàn ông nhíu mày, anh nhìn đồng hồ, tính toán thời gian, rồi mở tin nhắn của Cung Đình Đình xem qua nhanh chóng. Ngón tay lướt trên bàn phím, anh để lại một câu ngắn gọn: "Tối nay không được, nhà có việc."
—-------
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");