Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Chương 68: Cai Nghiện




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy

Lại trở mình một lần nữa, tiếng giường kẽo kẹt vang lên, Tống Thành Nam bật điện thoại, 2 giờ 43 phút sáng.

Dù sao cũng không ngủ được, anh dứt khoát ngồi dậy, mặc đại một chiếc áo hoodie, mò mẫm tìm một điếu thuốc ở vị trí quen thuộc ngậm vào miệng.

Phòng ngủ nhỏ hẹp, chỉ đi hai bước là Tống Thành Nam đã đứng trước cửa sổ.

Anh vai rộng lưng dày, dáng người cao lớn. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, phủ lên người anh một tầng sáng nhạt. Dưới cửa sổ là bàn học, trước đây Tần Kiến thường xuyên ngồi học ở đây đến tận khuya. Từng có lúc, cậu nhóc luôn nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn, chỉ khi nhắc đến việc học mới lộ ra vẻ mặt vừa khao khát vừa cô đơn.

Tống Thành Nam nghĩ đến Tần Kiến lúc đó, làn khói thuốc cay nồng cũng mang theo một chút ngọt ngào. Cậu nhóc lúc đó thật đáng yêu, hỉ nộ ái ố đều thể hiện rõ trên mặt, không giống bây giờ, trong lòng chất chứa bao nhiêu suy nghĩ khiến người ta phiền muộn.

Anh bật đèn bàn, ánh sáng bao phủ lên ánh trăng mờ ảo. Trên bàn học có mấy cuốn sách được xếp ngay ngắn, còn có mấy tờ bài tập chi chít chữ. Đó là những bài tập Tần Kiến đã làm trong dịp Tết, cậu dường như coi đó là một cách để thư giãn.

Tần Kiến thực sự rất khác so với những đứa nhỏ cùng tuổi. Cậu không kiêu ngạo, không háo thắng, cũng không nổi loạn, không bốc đồng. Ngoài việc học ra thì không thấy có sở thích gì đặc biệt, chi tiêu hàng ngày đều do tự mình làm thêm kiếm được, thỉnh thoảng còn gửi tiền tiêu vặt cho Hiểu Hiểu ở miền Nam.

Nói những lời lạnh lùng nhất, nhưng lại làm những việc ấm áp nhất, đó chính là Tần Kiến.

Tống Thành Nam gạt tàn thuốc, cổ tay vô tình chạm vào mặt bàn phát ra tiếng động. Trên cổ tay rắn chắc của người đàn ông đeo một cái đồng hồ, vẻ ngoài dày dặn màu đen kết hợp với thiết kế kim loại hiện đại, không hiểu sao lại rất hợp với Tống Thành Nam.

Cái đồng hồ là quà Tần Kiến tặng Tống Thành Nam nhân dịp năm mới. Thương hiệu bình dân, giá khoảng một ngàn tệ, có lẽ Tần Kiến đã dùng hết số tiền tiết kiệm của mình để mua.

Tống Thành Nam vẫn còn nhớ khi mở hộp quà, kim giờ và kim phút dừng lại ở vị trí 5:20. Lúc đó anh không để ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy đó là sự cố tình của thiếu niên.

Nghĩ đến đây, Tống Thành Nam không khỏi nhớ đến nụ hôn đó.

Điếu thuốc trong miệng bị lưỡi đẩy từ bên này sang bên kia, Tống Thành Nam cảm thấy môi mình nóng ran. Thật ra đó cũng không hẳn là một nụ hôn, chỉ là môi chạm môi mà thôi. Anh vẫn còn nhớ khi Tần Kiến áp sát lại, trong đầu anh đã nghĩ: Quả nhiên là thật.

Tình cảm của Tần Kiến không phải không có dấu hiệu, chỉ là anh cố tình phớt lờ mà thôi. Như lần say rượu đó, đúng là anh say rất nặng, nhưng cũng không đến mức mất hết ý thức. Anh biết có người bên cạnh, nghe thấy tiếng thì thầm gần như lẩm bẩm của người kia, cũng nhớ rõ nụ hôn bất ngờ đó.

Nụ hôn đêm ấy từ ngại ngùng đến cuồng nhiệt, từ vụng về đến mãnh liệt, quả thật làm cho người ta sung sướng. Tống Thành Nam mơ màng tận hưởng, chìm đắm, cho đến khi cảm thấy đau nhói, kỹ năng của "binh vương" khiến anh ngay cả khi say rượu cũng có thể phản ứng ngay lập tức, lật người lại, tay bóp cổ người kia.

Mở mí mắt nặng trĩu ra, dưới ánh đèn mờ ảo, anh lại nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết và đau khổ của Tần Kiến. Hoá ra là thằng nhóc này, đầu óc mụ mị, Tống Thành Nam không thể nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra, chỉ khi nhìn thấy thiếu niên mới buông bỏ mọi cảnh giác. Anh buông tay ra, cơ thể nặng nề ngã xuống người Tần Kiến, mơ hồ nhớ đến sự oán trách của mình mấy ngày qua.

"Nhóc con, sao không về nhà?" Anh nhớ đó là câu cuối cùng anh nói trước khi chìm vào giấc ngủ.

Tống Thành Nam có thói quen dậy sớm, đó là thói quen sinh hoạt được hình thành sau tám năm trong quân ngũ. Hôm đó anh không chạy bộ buổi sáng, một là vì say rượu, hai là vì... giấc mộng xuân.

Thiếu niên vẫn chưa tỉnh giấc nằm phía sau, ngay cả khi ngủ cũng nhíu mày. Tống Thành Nam nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng tự thuyết phục mình, đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hỗn loạn và đẹp đẽ, đàn ông trưởng thành chưa vợ ai mà chẳng có vài giấc mộng xuân?

Nhưng bây giờ, Tống Thành Nam không thể tự lừa dối mình nữa. Ba ngày trước, giữa dòng người tấp nập, trong bóng râm ở góc phố, Tần Kiến... đã hôn anh.

Cậu nói: Tống Thành Nam, em thích anh.

"Khốn kiếp!" Tống Thành Nam bực bội vò đầu, thở dài một hơi đầy phiền muộn, "Đây là chuyện quái quỷ gì thế này?"

Lấy chiếc điện thoại cũ ra xem, ba giờ rưỡi sáng, anh gọi điện cho bác sĩ quân y ở đơn vị cũ.

Bác sĩ quân y rõ ràng phẫn nộ: "Tống Thành Nam, cậu không thể gọi điện vào ban ngày à? Không phải chỉ bị một thằng nhóc tỏ tình thôi sao? Hồi ở trong quân đội cậu gặp chuyện này ít lắm à? Chẳng phải cậu chỉ cần dạy dỗ một trận là bọn họ chạy mất dép sao, có cần nửa đêm gọi điện hỏi tôi phải làm sao không? Mẹ kiếp, hôm qua tôi vừa chạy xong mười cây số, cả người mỏi nhừ đây này!"

"Ai bảo bình thường khoa các cậu ít luyện tập, mới chạy mười cây số đã mỏi nhừ rồi? Đúng là đồ vô dụng." Hai người hồi ở trong quân đội quan hệ rất tốt, thuộc kiểu tình bạn cách mạng được xây dựng từ việc chặt chém nhau, "Nói thật, lần này thực sự khó xử lý, không phải đánh một trận, mắng một hồi là xong được."

Tống Thành Nam không xa lạ gì với người đồng tính. Trong quân đội toàn đàn ông, có vài người có xu hướng tính dục khác biệt cũng không có gì lạ. Tám năm trong quân ngũ, Tống Thành Nam nhận được không dưới mười bức thư tình từ người đồng giới, còn có ba bốn người gan dạ chặn đường anh tỏ tình. Nhưng những người này đều bị Tống Thành Nam phớt lờ, hoặc là bị anh gọi đến phòng tập luyện đóng cửa lại dần cho một trận. Tình cảm của người trẻ đến nhanh mà đi cũng nhanh, đối mặt với vị huấn luyện viên lạnh lùng không còn dịu dàng nữa, rất ít người kiên trì tiếp tục. Song cũng có người không chịu bỏ cuộc, từng có một thanh niên rất kiên trì, bị dạy dỗ mấy lần cũng không từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn chịu thua trước sự thờ ơ của Tống Thành Nam. Kiểu như cho dù mình đốt nhà, người ta cũng lười liếc mắt.

"Đánh một trận không được thì đánh hai trận, cậu đâu phải chưa có kinh nghiệm. Hoặc là cứ mặc kệ cậu ta, rồi cậu ta sẽ tự động rút lui thôi." Bác sĩ quân y ngáp dài ở đầu dây bên kia.

Không đánh được, không mắng được, mặc kệ thì lại thấy xót. Tống Thành Nam đã lâu rồi không cảm thấy bất lực như vậy, anh cầm điện thoại, ngã vật xuống giường: "Nói thật với cậu nhé, đó là đứa nhỏ tôi tự tay nuôi lớn."

"Phức cảm Electra, nói đơn giản là tương tự như phức cảm Oedipus*." Bác sĩ quân y cuối cùng cũng nghiêm túc, "Theo như cậu kể, chắc là do thằng nhóc đã trải qua một tuổi thơ bất hạnh, chưa từng được yêu thương, và sự xuất hiện của cậu đã bù đắp cho điều đó. Bởi vì cậu quá mạnh mẽ và luôn bảo vệ nó, trong khi nó đang ở tuổi dậy thì cần một đối tượng để "sùng bái", vì vậy đã nảy sinh phức cảm Electra. Chuyện này rất bình thường, có thể hiểu được."

*Phức cảm Oedipus là một lý thuyết phân tâm học cổ điển do Sigmund Freud phát triển, đề cập đến cảm xúc bị kìm nén của trẻ em đối với ham muốn tình dục đối với cha mẹ khác giới và cảm giác cạnh tranh với cha mẹ cùng giới. Hiện nay, đây là một khái niệm gây tranh cãi trong giới tâm lý học.

Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ tình yêu của một cậu bé dành cho mẹ mình và sự cạnh tranh để được cha chú ý. Sự ghen tị của một cô gái đối với mẹ mình và mong muốn đối với cha mình được gọi là phức cảm Oedipus của phụ nữ, hay phức cảm Electra.

"Đa số những người bị vướng phải phức cảm Electra, khi lớn lên sẽ mỉm cười rồi buông bỏ, sau đó bắt đầu một mối tình thực sự." Bác sĩ quân y nói.

"Vậy bây giờ tôi phải làm sao?" Tống Thành Nam xoa xoa thái dương đau nhức, hỏi.

"Cai nghiện tâm lý." Bác sĩ quân y nói ngắn gọn, "Cậu phải kiên quyết và khéo léo tạm thời xa lánh cậu ấy."

—-----

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.