(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Chớp mắt đã vào đông, cảnh vật tiêu điều.Ở thành phố nhỏ Tân Thành phương Bắc này, mùa xuân có thể đến lặng lẽ, nhưng mùa đông thì phải ồn ào rầm rộ.
Hôm nay một chiếc lá vàng báo hiệu mùa thu, ngày mai sương tuyết đã phủ kín cành. Những điều đặc biệt này lại khiến mùa đông khắc nghiệt trở nên hết sức nhiệt tình.
Chiếc áo phao mới mua của Tần Kiến hơi rộng, dài lượt thượt đến tận mắt cá chân. Cậu quen mua quần áo rộng hơn hai cỡ, như vậy có thể mặc được vài năm.
Lúc nhảy xuống xe buýt, suýt nữa thì bị dẫm vào vạt áo vấp ngã. Vừa đứng vững, Tần Kiến đã thấy Phương Phi đang ngồi xổm dưới bảng chờ xe buýt.
Thật ra mùa đông người ta mặc đồ dày, mũ khăn quấn kín mít, không dễ nhận ra lắm. Chỉ là cái mũ len có quả bông trắng của Phương Phi quá nổi bật, ngồi xổm ở đó trông như một con cáo nhỏ xù lông bỏ nhà đi bụi.
Tần Kiến không chút nhẹ nhàng đá vào mông cáo nhỏ. Phương Phi đang cuộn tròn như quả bóng giật nảy mình suýt ngã. Tần Kiến nghĩ nếu mặt đường không bằng phẳng, chắc cậu ta sẽ lăn lông lốc xuống đường luôn, thế thì... cũng khá là tiện.
"Tìm tôi có việc gì?" Tần Kiến túm quả bông trên mũ Phương Phi, kéo cậu ta đứng dậy, "Không thể chờ thêm một phút một giây nào sao, trời rét căm căm thế này mà cứ phải ngồi đây chờ tôi?"
"Tôi thất tình rồi~" Phương Phi mũi đỏ ửng, không biết là do lạnh hay do diễn sâu quá đà, cậu ta túm lấy cánh tay Tần Kiến, khóc lóc thảm thiết, "Làm sao bây giờ lão Tần, tôi đau khổ quá!"
Tần Kiến không chút thương xót gỡ tay cậu ta ra, dậm mạnh đôi chân đã tê cứng: "Vào quán nói, lạnh chết đi được."
Kỳ nghỉ đông của Tần Kiến chỉ có 20 ngày, vừa nghỉ là cậu đi làm không ngừng nghỉ. Hiện giờ cậu dạy kèm cho mấy đứa nhỏ ban ngày, buổi tối thì làm phục vụ ở quán bar duy nhất tại Tân Phát.
Quán bar mặt tiền không lớn, đèn neon uốn lượn thành hai chữ "Trần Nhưỡng"*. Tần Kiến từng nghĩ ông chủ quán này chắc không có học, tên quán bar chẳng khác gì quảng cáo khuyến mãi dán trên cửa sổ tiệm tạp hóa, khiến cậu mới đi làm được ba ngày đã phải đuổi vô số ông chú bà thím xách xô nhựa đến mua rượu.
*Trần Nhưỡng (陈酿): rượu lâu năm.
Quán bar khai trương năm ngoái, nghe nói có một thời gian rất náo nhiệt. Đồ hiếm thì quý, đủ loại thành phần "long trời lở đất" ở vùng Tân Phát tụ tập ở đây quậy tưng bừng mấy tháng trời. Thế nhưng, tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nhất là ở cái đất cơ cực này.
Khởi đầu rầm rộ, kết thúc ảm đạm, chính là tình trạng hiện tại của "Trần Nương".
Tần Kiến dùng chìa khóa mở cửa quán bar, vừa vào trong đã lao thẳng đến chỗ lò sưởi. Cậu cởi găng tay, áp hai bàn tay lên tấm sưởi để hơ nóng, lật qua lật lại để giảm bớt cơn ngứa ngáy của chứng nứt nẻ da tay tái phát.
Phương Phi vẫn còn khóc lóc, miệng méo xệch nhưng tay đã cởi áo khoác, bắt đầu dọn dẹp quán. Quán bar mở cửa đến tận rạng sáng, việc dọn dẹp vệ sinh đều để đến hôm sau mới làm, lúc này khắp nơi bừa bộn, đang chờ được dọn dẹp.
Chứng nứt nẻ da tay của Tần Kiến năm nào sang đông cũng tái phát, Tống Thành Nam đã nghĩ ra đủ mọi bài thuốc dân gian mà vẫn không chữa khỏi. Một người thì tai không chịu được gió, một người thì tay không chịu được lạnh, đúng là đôi bạn cùng cảnh ngộ.
Nghĩ đến Tống Thành Nam, Tần Kiến lại bắt đầu thấy bức bối trong lòng. Dạo này cậu và Tống Thành Nam càng ngày càng ít gặp nhau, cho dù gặp cũng chẳng nói được mấy câu. Tần Kiến giữ im lặng, Tống Thành Nam thì ấp úng, cuối cùng cả hai đều không nói gì, bầu không khí trở nên ngượng ngùng kỳ quặc.
Tần Kiến có lần từng nghe lén Tống Thành Nam nói chuyện với người khác, trùng hợp lại nhắc đến mình. Nửa thân người anh khuất sau kệ hàng, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, làn khói mỏng manh không thể bay lên giữa nơi ồn ào náo nhiệt, cũng giống như giọng nói bất lực của anh.
"Đang tuổi dậy thì, có chuyện gì chắc đi tâm sự với bạn bè rồi. Người cùng trang lứa dễ nói chuyện hơn, không giống chúng ta, tư tưởng cũ kỹ không theo kịp thời đại, dĩ nhiên bị bọn trẻ con ghét bỏ."
Lò sưởi của quán bar nối với đường ống mới lắp, nhiệt độ quá cao, Tần Kiến quên lật tay bị bỏng. Cậu rụt tay lại rồi thu hồi suy nghĩ, sắc mặt còn tệ hơn cả thời tiết bên ngoài.
Cầm cây chổi lên, Tần Kiến quét mấy chai rượu nằm vương vãi ở trong góc ra, giọng điệu đều đều hỏi: "Cậu làm sao thế? Bao giờ thì yêu đương, sao lại thất tình rồi?"
"Cậu đang nói chuyện với tôi hay là đang nói chuyện với chai rượu?" Phương Phi hít hít mũi, lẩm bẩm không hài lòng.
Tần Kiến thở dài, duỗi thẳng người quay đầu lại, hất hàm về phía Phương Phi đang tủi thân đỏ bừng mặt mũi: "Cậu nói đi."
Tần Kiến lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, Phương Phi không thể đòi hỏi nhiều hơn. Cậu ta ngồi phịch xuống chiếc ghế cao ở quầy bar bắt đầu than thở: "Tôi thầm mến người đó đã lâu rồi, định đợi lớn hơn chút nữa sẽ tỏ tình, không ngờ người đó... người đó... lại thích người khác."
Màn kịch yêu đương rồi oán trách này Tần Kiến đã nghe Lưu Tường kể không ít, cứ như trò trẻ con, hôm nay còn sống chết vì tình, ngày mai đã cười toe toét chỉ vì cô bé cho mượn cục gôm.
Tần Kiến đảo mắt, giọng điệu thờ ơ: "Vậy thì cậu thích người khác đi, tìm người tốt hơn người đó."
"Nhưng tình cảm tôi bỏ ra thì sao, hơn nữa người đó thích ai không thích, lại đi thích..." Phương Phi gục mặt xuống quầy bar, rống lên, "Tần Kiến, cho tôi ly rượu mạnh, hôm nay tôi phải say một trận để tưởng nhớ mối tình chóng vánh của tôi."
Tần Kiến không để ý, coi như gió thoảng bên tai, cậu tiếp tục dọn dẹp quán bar, mặc kệ thằng nhóc kia làm ầm ĩ.
"Tần Kiến, cậu vô tình, cậu lạnh lùng, cậu căn bản không biết tôi bị tổn thương nặng nề đến mức nào!"
"Thôi được rồi," Đối mặt với lời buộc tội của Phương Phi, Tần Kiến tự kiểm điểm lại mình. Cậu đặt cây chổi xuống, đi đến quầy bar rót cho thằng nhóc si tình một ly cocktail gần như không có cồn.
Quán bar vắng khách, đương nhiên không kiếm được bao nhiêu tiền, vì vậy dưới sự bóc lột của tư bản, Tần Kiến gần như phải làm tất cả mọi việc ở đây. May mà khách hàng ở vùng Tân Phát này dễ dụ, nếu không với trình độ pha chế chỉ xem được hai video hướng dẫn rồi triển luôn như Tần Kiến thì cũng chỉ có ma mới uống được.
Cậu đẩy ly cocktail màu mè sặc sỡ đến trước mặt Phương Phi: "Nói đi, thích ai rồi?"
Phương Phi rút ống hút từ trong ly ra, cẩn thận nhấp một ngụm lớp màu đầu tiên: "Thích... một người."
Một người! Tần Kiến cảm thấy cứ tiếp tục thế này chắc mình sẽ bạc đầu sớm, cậu bắt đầu dọn dẹp quầy bar, giọng điệu nhàn nhạt lộ rõ sự bất mãn: "Không phải người cũng chẳng sao, Tiểu Rác Rưởi như cậu thích cái gì cũng không có gì lạ."
Tần Kiến chỉ khi nào cực kỳ bực mình mới gọi Phương Phi là "Tiểu Rác Rưởi". Biệt danh này bắt nguồn từ hồi tiểu học, khi đó Phương Phi bị bắt nạt khóc lóc gọi điện cho Tần Kiến, cậu mặt mày hung dữ xách gậy đi cứu, đến nơi lại thấy Phương Phi đang dọn dẹp, quét rác cho người ta.
Đó là một đoạn ký ức mà đến giờ Tần Kiến vẫn không muốn nhớ lại, một tên "ác bá" bắt nạt người ta còn chưa kịp bỗng dưng ấp úng ngại ngùng.
Tần Kiến tức điên người, lúc đó ném lại một câu "rác rưởi" rồi bỏ đi. Phương Phi cuống quýt nhảy dựng lên nhưng lại không dám chọc giận "ác bá", đang nước mắt lưng tròng thì tên ác bá lại quát "Còn không mau đi theo!".
Nhớ lại quá khứ không mấy vẻ vang của mình, Phương Phi mếu máo, trong lòng càng thêm u uất. Cậu ta rút ống hút ra, bưng ly lên uống ừng ực hai ngụm, khi đặt ly xuống bàn thì hét lên: "Tôi thích con người! Là đàn ông! Là Tần Ba!"
Căn phòng bán hầm im phăng phắc, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tần Kiến cảm thấy tay cầm khăn lau của mình hơi run, cậu nắm chặt tay, thấp giọng hỏi lại đầy do dự: "Cậu nói gì?"
"Tôi thích con trai," Phương Phi buông xuôi, "thích Tần Ba."
Tần Kiến quay người rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ tu cạn.
"Giật mình hả?" Phương Phi liếc nhìn Tần Kiến, "Không hiểu à?"
Không biết tại sao, đối mặt với lời thú nhận của Phương Phi, Tần Kiến cảm thấy bí mật không dám phơi bày ra ánh sáng của mình như bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ. Tim cậu đập nhanh, chân hơi mềm nhũn, phải tìm cái ghế ngồi xuống.
"Tôi... không có giật mình." Tần Kiến nhỏ giọng nói, "Chỉ hơi ngạc nhiên là cậu thích... con trai."
"12 tuổi tôi đã phát hiện mình không giống những thằng con trai khác." Phương Phi lại hút một ngụm cocktail, "Bọn nó thích lẽo đẽo theo sau con gái, còn tôi lại thích ngắm tay con trai."
Nói xong, cậu ta liếc nhìn Tần Kiến đang lặng lẽ co từng ngón tay lại, hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng kén chọn lắm đấy, nhìn bàn tay đầy sẹo của cậu, tôi chả thèm."
"Cậu thích Tần Ba?" Tần Kiến nghe ra được sự khó tin trong giọng nói của mình. Cậu nhớ lại bàn tay của Tần Ba, cân đối thon dài, lướt trên bàn phím linh hoạt uyển chuyển, quả thực là cực phẩm.
Nghe thấy tên Tần Ba, Phương Phi hơi cúi đầu, lẩm bẩm nói : "Tôi thầm mến anh ấy đã lâu rồi, nhưng anh ấy lại... thích người khác."
Tần Kiến nhíu mày, trong ký ức của cậu, Tần Ba và Phương Phi không hề hòa thuận.
"Anh Ba lúc nào cũng sai vặt cậu, còn ghét cậu đến chỗ anh ấy học bài. Anh ấy thấy cậu là đau đầu, sao cậu lại... thích anh ấy?"
"Tình yêu nào có lý lẽ?" Phương Phi đáng thương gục mặt xuống quầy bar, "Nhưng anh ấy cũng khen tôi dọn dẹp sạch sẽ, thỉnh thoảng còn chỉ tôi chơi game, chơi bida. Khi người khác chê tôi gà mờ, anh ấy cũng che chở cho tôi. Thật ra anh ấy rất tốt, loại người tốt bụng lại nghĩa khí, không có ham muốn gì cũng chẳng có phiền não gì. Tôi rất ngưỡng mộ anh ấy có thể sống vui vẻ mỗi ngày."
Tần Kiến nhướng mày, nghĩ kỹ lại thì Tần Ba đúng là người như vậy.
Lưỡi và răng đánh nhau mấy lần, Tần Kiến mới ngập ngừng mở miệng: "Cậu thích đàn ông, mà anh ấy lại không thích, cho dù anh ấy không thích người khác cũng sẽ không thích cậu đâu."
Lời này của Tần Kiến mang theo sự oán trách, mang theo sự cam chịu trong lòng. Cậu thậm chí mong Phương Phi có thể cùng mình chán nản, cùng nhau an ủi vết thương lòng sâu sắc.
Nhưng mà, Phương Phi lại nói: "Anh ấy thích đấy. Cho dù anh ấy không thích đàn ông thì sao? Tôi có thể theo đuổi anh ấy mà. Tình cảm không phân biệt đúng sai, theo đuổi người ta đâu có phạm pháp. Nếu anh ấy cảm nhận được tấm lòng của tôi, chấp nhận tình cảm của tôi thì tất nhiên là vẹn cả đôi đường. Còn nếu anh ấy thực sự không thể chấp nhận đàn ông thì tôi cũng coi như đã yêu hết mình một lần, còn hơn là giấu kín tình cảm mà không dám tiến tới, để người tôi yêu cả đời cũng không biết tình cảm của tôi."
Câu nói này có thể đánh thức người trong mộng hay không thì không biết, nhưng lại tìm được lối thoát cho nỗi u uất bấy lâu nay trong lòng Tần Kiến. Đúng vậy, dù yêu nam hay nữ, tình cảm của mình đâu có sai, cũng đâu có dơ bẩn như chuột chạy qua đường. Nó trong sáng, thuần khiết, là tình cảm chân thành nhất, là tấm lòng thành kính nhất của mình, không ai có quyền phán xét. Tống Thành Nam hay chính bản thân mình, đều không được.
"Lão Tần, nghĩ gì thế? Ngẩn ngơ ra đó, quan tâm đến tôi đang bị tổn thương một chút có được không?" Phương Phi lắc lắc bàn tay trước mặt Tần Kiến, "Tôi thực sự... rất đáng thương."
Tần Kiến tâm trạng rối bời, nhưng vẫn thuận theo câu chuyện hỏi tiếp: "Tần Ba có người trong lòng rồi? Là ai?"
"Là ai..." Phương Phi đau khổ và hoảng loạn thấy rõ, cậu ta ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, "Là... ba tôi."
.......
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");