(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
"Thế cơm cô ấy nấu có ngon bằng cậu nấu không?" Lưu Tường vừa nhét một miếng kem vào miệng vừa lí nhí hỏi.
Dưới gầm bàn, Phương Phi đá vào chân Mập Ú, nhỏ giọng nói: "Cậu đúng là nói đâu không nói, nói ngay chỗ đau."
Cậu ta nhìn Tần Kiến từ lúc vào quán kem đã luôn cau có, hỏi: "Chị gái chủ nhiệm Tống định ở lại luôn à?"
Dạo này Tần Kiến chỉ uống nước lọc, vì đang "giải nhiệt". Cậu bưng cốc lên uống một ngụm, khi đặt cốc xuống mặt bàn, những gợn sóng lăn tăn cho thấy tâm trạng của cậu lúc này.
"Chăm sóc Trụ Tử, với cả việc đồng áng cũng gần xong rồi, cho nên... ở lại."
Mấy ngày nay, Thẩm Bình quả thật đã ở lại. Một mặt là để chăm sóc Trụ Tử, mặt khác Tống Thành Nam cũng muốn nhân cơ hội này để cô khuây khỏa.
Cuối tuần trước, Tần Kiến về nhà, người phụ nữ còn chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, có rượu có thịt, rất thịnh soạn.
Tần Kiến vẫn còn nhớ lúc cô gắp thức ăn cho Tống Thành Nam hay nói một câu: "Tiểu Nam từ nhỏ đã thích ăn món này, không biết sao lại thấy ngon đến thế, ăn gần ba mươi năm rồi vẫn chưa chán."
Từ đó, đũa của thiếu niên không hề động đến món đậu xào ba chỉ kia nữa, ngay cả phần người phụ nữ nhiệt tình gắp cho cũng bị vùi dưới đáy bát, không thấy ánh mặt trời.
"Đi dạo tiêu cơm không?" Sau bữa ăn, Tống Thành Nam cười hỏi cậu.
"Ăn no quá à?" Cậu nhướng mày, "Tôi thì thấy bình thường, không đi."
Tống Thành Nam ngậm điếu thuốc khẽ cười, xoa đầu thiếu niên: "Đi đi mà, đi dạo với... anh trai một lát."
Ngón chân Tần Kiến cọ cọ xuống đất, rồi ngoan ngoãn đi thay giày.
"Họ ở đó, cậu không thoải mái à?" Vào thu, màn đêm buông xuống rất nhanh ở phương Bắc, ánh đèn lờ mờ càng làm cho màn đêm thêm vắng lặng, bước đi như bước vào một bức tranh cô quạnh.
Bước chân giẫm lên lá rụng, tiếng lá khô gãy vụn vang lên liên tiếp, không biết đã nghe bao nhiêu tiếng, Tần Kiến mới đáp: "Anh thích ăn gì sao chưa bao giờ nói với tôi?"
Tống Thành Nam rõ ràng sững người, câu trả lời khó hiểu này khiến anh hơi bất lực, nhưng sau đó lại dâng lên một niềm vui thầm kín.
Ý thức lãnh thổ và sự chiếm hữu mà Tần Kiến thể hiện khiến anh cảm thấy rất hài lòng, thiếu niên quan tâm đến anh đã trở lại.
"Tôi ăn gì cũng được, hơn nữa cậu nấu gì tôi cũng thích." Tống Thành Nam phủi tàn thuốc, "Dạo này không được ăn cơm em nấu, cũng hơi thèm."
Hàng mi dày rậm của thiếu niên tức thì chớp chớp. Dưới màn đêm, không ai phát hiện ra đôi mắt của cậu đang dần dịu lại.
"Anh ngủ phòng tôi đi, ngủ sofa không thoải mái." Thiếu niên nhìn chấm đỏ sáng rực trong tay Tống Thành Nam, "Người cao lớn như vậy, nửa người nằm ra ngoài, tôi không ở nhà sao anh không ngủ phòng tôi? Không biết anh khách sáo với tôi cái gì nữa?"
Tống Thành Nam dùng tay không cầm thuốc ôm Tần Kiến, vòng tay qua cổ cậu siết nhẹ: "Chẳng phải dạo này Kiến đại gia càng ngày càng thất thường sao, ngài chưa lên tiếng, tôi nào dám tự tiện."
Tần Kiến quay đầu nhìn Tống Thành Nam. Anh dựng cổ áo khoác, mắt cười, những đường nét cứng rắn cũng trở nên dịu dàng, trông thật phong độ và ấm áp.
Gần trong gang tấc, anh ở quá gần cậu, gần đến mức chỉ cần Tần Kiến hơi nghiêng người là có thể hôn trộm anh.
Hôn! Mặt hồ trong lòng thiếu niên bỗng chốc gợn sóng! Cậu cảm thấy mình thật điên rồ, lại nảy sinh ý nghĩ dơ bẩn và điên rồ như vậy!
Mặc kệ sự tự trách móc trong lòng, Tần Kiến vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tống Thành Nam. Không dày không mỏng, nhìn kỹ còn có đường viền môi mờ nhạt, màu môi không đậm nhưng lại mịn màng, đẹp nhất là khi cười mỉm, để lộ sự lười biếng và phóng khoáng mà chủ nhiệm Tống luôn che giấu kỹ.
"Nhìn gì đấy? Mặt tôi có gì à?" Tống Thành Nam sờ sờ khóe miệng, "Hôm nay Kiến đại gia hình như có tâm sự nhỉ? Cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ."
"Vào thu rồi, cũng biết tương tư à?" Người đàn ông dùng vai huých huých thiếu niên, tinh quái hỏi.
Tần Kiến đột nhiên cụp mắt xuống, cậu cảm thấy dái tai nóng bừng, may mà trời tối che giấu sự xấu hổ của thiếu niên.
"Về thôi, lạnh." Thiếu niên gạt tay người đàn ông ra, đi trước một bước.
Điếu thuốc vẫn chưa tàn, Tống Thành Nam nhìn bóng lưng hơi vội vã kia, lại nhíu mày.
Anh nhớ lại hồi mình ở độ tuổi ẩm ương này, có phải cũng thất thường, vui buồn bất chợt như vậy không. Tâm tư của thiếu niên thật khó đoán, anh hít một hơi thuốc thật sâu, vứt tàn thuốc, sải bước đuổi theo bóng lưng kia.
"Nhà cậu và chủ nhiệm Tống cũng không lớn, ở kiểu gì vậy?" Phương Phi cắt ngang dòng hồi tưởng của Tần Kiến.
"Lúc tôi ở nội trú, Tống Thành Nam ngủ phòng tôi, cuối tuần..." Tần Kiến hùng hổ uống thêm một ngụm nước, "Dạo này học hành bận rộn, cuối tuần tôi không về."
Lưu Tường nhai vỏ bánh ốc quế rôm rốp, khiến Tần Kiến đang bực bội càng cau mày hơn. Bỗng nhiên, tiếng động ồn ào dừng lại, Lưu Tường nheo mắt, vươn cổ, cười khẩy như vừa phát hiện ra bí mật gì đó: "Hai người nói xem, chủ nhiệm Tống vừa giúp chị gái trả nợ, lại quan tâm đến chuyện nhà chị gái như vậy, có phải là có ý gì với chị gái không?"
"Ui da, Tiểu Phương Tử, sao cậu lại đá tôi nữa?" Lần này Phương Phi đá hơi mạnh, Mập Ú vội vàng dùng tay xoa, quên mất tay còn dính nước kem đang tan chảy, xoa lên quần trông thật khó coi.
Mắt Phương Phi nháy liên tục, Mập Ú vẫn ngây thơ nói: "Tôi có nói sai gì đâu, cũng không phải chị gái ruột. Trong xóm tôi cũng có người nuôi con dâu từ nhỏ, trước khi kết hôn cũng gọi là anh trai chị gái, kết hôn rồi chẳng phải vẫn gọi là 'anh yêu, em yêu' sao. Ôi trời, mấy người đúng là thiếu hiểu biết."
Tần Kiến thiếu hiểu biết "xoạt" một cái đứng dậy, làm Mập Ú giật mình ợ một cái.
"Tôi có việc, đi trước đây."
Lưu Tường nhìn bóng lưng cứng đờ của Tần Kiến, vẫn không hiểu hỏi Phương Phi: "Tôi nói sai gì à?"
Phương Phi hừ một tiếng, đảo mắt: "Cậu á, đúng là đồ ngốc."
—----
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");