(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Ba tháng sau, vụ án buôn lậu súng quốc tế được phá thành công, tất cả thành viên của băng nhóm tội phạm đều sa lưới. Tống Thành Nam và Tần Kiến đều nhận được huy chương "Công dân tốt" do Cục công an thành phố trao tặng.
Tần Kiến khoanh tay nhìn Tống Thành Nam cẩn thận đặt huy chương lên kệ sách tầng trên cùng, lười biếng nói: "Cục keo kiệt thật, cũng không thưởng thêm chút tiền."
"Nói bậy." Tống Thành Nam quay lại xoa đầu Tần Kiến. Động tác này anh làm rất quen tay, nhưng mấy tháng gần đây bỗng cảm thấy hơi khó vì Tần Kiến đã cao thêm.
Dạo này Tần Kiến lớn nhanh như thổi, quần áo mới mua hồi xuân giờ đã ngắn cũn cỡn, mặc trên người thiếu niên cao gầy trông khá buồn cười.
"Quần áo mùa hè mua cho cậu sao cậu không mặc? Không thích à?"
Tần Kiến trợn trắng mắt: "Anh đừng có đề cao tôi được không? Tôi chê đồ mới hồi nào? Cất đi đấy, bớt lải nhải."
"Cất đi? Định để đến lúc vào cấp ba mặc à?" Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Tống Thành Nam hơi buồn bã, "Cậu vào học thật sự muốn ở nội trú à?"
Tần Kiến sững người một chút, rồi né tránh ánh mắt: "Ừ, ở nội trú."
Nửa tháng trước, kỳ thi chuyển cấp diễn ra đúng như dự kiến. Ngày thi, Tống Thành Nam đặc biệt xin nghỉ phép lén đi theo cổ vũ. Buổi sáng, sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Tần Kiến gần như là người đầu tiên ra khỏi phòng thi. Cậu đeo cặp sách một bên vai, mắt cụp xuống, mặt không cảm xúc lách qua đám đông đang háo hức. Liếc nhìn đồ ăn thức uống trên tay họ, cậu thầm nghĩ, mấy người này nuôi toàn đồ bỏ đi à? Thi cử thôi mà làm quá lên vậy?
Đi được vài bước, vai cậu nặng trĩu, có người vòng tay qua cổ cậu. Tần Kiến quay đầu lại trông thấy nụ cười của Tống Thành Nam.
Vui vẻ là một động từ chỉ trạng thái. Tần Kiến cảm nhận rõ ràng từng tế bào trong cơ thể mình như đang nở bung, trở nên sôi nổi, vui vẻ. Vẻ mặt thờ ơ chuyển thành kinh ngạc, cậu sáng mắt hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Tống Thành Nam chỉ cằm về phía đám đông đang ngóng cổ: "Đến cổ vũ cậu, làm hậu cần cho cậu."
Tần Kiến nhìn theo hướng anh chỉ, thấy trên chiếc xe đạp điện treo lủng lẳng mấy cái túi, đồ uống, trái cây, quạt, ô che nắng, dầu gió đầy đủ. Mà thứ nổi bật nhất là lá cờ nhỏ xinh xắn tung bay cắm ngay giữa tay lái.
"Phất cờ chiến thắng, thế nào, ý nghĩa tốt chứ?"
"Anh học cái này ở đâu đấy?" Khi Tần Kiến cười, hàng mi dày sẽ tạo ra một cái bóng cong cong in trên mí mắt dưới, khiến cậu trông hết lạnh lùng, trở nên đáng yêu hiếm thấy, "Coi có ngốc không?"
"Nghe nói rất linh nghiệm, chị Trương mách cho tôi đấy." Tống Thành Nam cũng thấy mình hơi ngốc, ngậm điếu thuốc cười hề hề, "Trưa nay tôi nấu cơm rồi, đi, về nhà ăn cơm thôi."
"Anh nấu à?"
"Tôi nấu, tiệc 'khởi đầu may mắn', cũng là di chị Trương dạy. Yên tâm, không độc chết cậu đâu, lên xe đi."
Tần Kiến sải chân dài lên xe, ngồi sau Tống Thành Nam, gió đầu hè dịu dàng, mơn man trên mặt như một nụ hôn nhẹ. Bàn tay thiếu niên do dự vài lần, cuối cùng cũng từ từ vòng qua eo người đàn ông, cậu nghĩ: Thì ra làm một kẻ vô dụng lại dễ chịu đến thế.
Không lâu sau có kết quả thi, điểm số của Tần Kiến có thể nói là "tổ tiên phù hộ". Hiệu trưởng đích thân gọi điện chúc mừng và rất chân thành mời cậu tiếp tục học cấp ba ở trường Tân Phát.
Với thành tích của Tần Kiến, cậu có thể vào bất cứ trường cấp ba nào ở Tân Thành. Nhưng chỉ mất 30 giây, cậu đã đồng ý với lời đề nghị của hiệu trưởng. Lý do rất đơn giản và thẳng thừng, đúng chất Tần Kiến: Miễn học phí, còn có học bổng.
Tống Thành Nam ngồi trên ghế sofa lấy ra một điếu thuốc, bật lửa đưa lên rồi lại bực bội đặt xuống, anh "chậc" một tiếng, bất mãn nói: "Trường học cũng không xa, sao cứ phải ở nội trú? Sao, muốn cắt đứt quan hệ à?"
Mấy tháng nay Tần Kiến hơi khang khác, Tống Thành Nam nhìn thiếu niên đang cố tình né tránh ánh mắt, ngậm điếu thuốc suy nghĩ.
Tránh mặt tôi à? Né tránh ánh mắt, giữ khoảng cách, không còn bám dính, cũng không còn gây sự nữa, thậm chí không còn để tâm đến việc anh qua lại với phụ nữ.
Tống Thành Nam nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng bất lực chấp nhận hiện thực. Con trẻ lớn rồi, muốn bay nhảy, thế giới rộng lớn, thằng nhỏ muốn đi khám phá.
Từ "cắt đứt" là do Tần Kiến nghĩ ra đầu tiên, dùng để dọa Tống Thành Nam rất hiệu quả. Hôm nay là lần đầu tiên Tống Thành Nam dùng từ này, vừa nói ra đã khiến Tần Kiến chấn động trong lòng.
"Không phải," Cậu khó xử nói, "Ở nội trú... tiện học hành hơn."
Tình cảm méo mó như một con thú dữ tợn, dần dần nuốt chửng Tần Kiến. Thiếu niên lớn lên như một con chó hoang, tưởng chừng như không còn sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng khi đối mặt với thứ tình cảm khó nói nên lời này, cậu lại sợ muốn chết.
Cậu sợ suy nghĩ biến thái của mình, càng sợ tâm tư này không giữ kín được. Cậu đã nhìn thấy ánh mắt tha thiết và tham lam của chính mình, đến bản thân cậu cũng phải rùng mình. Nếu Tống Thành Nam biết được thì sẽ thế nào?
Sẽ thấy ghê tởm buồn nôn? Khiếp sợ, chán ghét, xa lánh, tránh còn không kịp!
Chỉ cần tưởng tượng thôi, Tần Kiến đã như bị trăm ngàn con kiến cắn xé, đau đớn đến chết đi sống lại!
Cậu tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra, vì vậy cậu liều mạng kìm nén tình cảm của mình. Giống như một ngọn núi lửa đang ngủ yên, bề ngoài bất động che giấu dòng dung nham đang sôi sục.
Tần Kiến lo sợ bất an, che giấu "sự xấu xí" của mình, giống như con đom đóm không dám chường mặt ra ánh sáng, chỉ trong đêm khuya tĩnh mịch mới dám lén lút lật ra những suy nghĩ bẩn thỉu nhưng đẹp đẽ đó. Cậu cẩn thận nhai đi nhai lại, nếm trọn vị ngọt của sự rung động, cũng chịu đựng hết vị đắng của sự nhẫn nhịn.
Cậu phải rời đi, nhưng lại không nỡ xa rời, vì vậy đã chọn trường học ở khu Tân Phát, ở nội trú năm ngày một tuần.
Tống Thành Nam vẫn châm thuốc, hít một hơi thật sâu, làn khói thuốc làm anh thoạt nhìn có vẻ cô đơn. Anh im lặng một hồi lâu mới gật đầu: "Cũng được, vậy cứ làm vậy đi."
Hai người đàn ông không nói gì thêm, dường như trong lòng đều có một "nút thắt" khó gỡ.
—-----
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");