Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Chương 47: Trở Về




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy

"Anh ơi, là anh phải không? Anh trai của Hiểu Hiểu?"

"Ai đó?" Tần Kiến hỏi nhỏ.

"Anh ơi, là em, Vương Phúc, đứa đã làm Hiểu Hiểu bị pháo hoa bắn trúng."

Những ngôi nhà trong khu ổ chuột phần lớn đều đã cũ nát, xuống cấp nghiêm trọng. Những căn nhà tồi tàn hơn thì mùa đông không thể chắn gió, mùa hè chẳng thể che mưa, nói vậy cũng không ngoa.

Lúc này, đứa trẻ tên Vương Phúc đang lật một miếng ngói vỡ, dùng ánh lửa le lói của bật lửa soi vào trong nhà: "Em thấy người mà họ vừa đưa vào giống anh, nên lén đến xem thử. Anh trai, anh bị họ bắt phải không?"

Tần Kiến chợt nhớ ra Vương Phúc này, chính là thằng nhóc nghịch ngợm làm Hiểu Hiểu bị pháo hoa bắn trúng hai năm trước, vào đúng ngày rằm tháng giêng.

Ai cũng biết, Tần Kiến rất bênh vực người nhà.

Sau khi xử lý vết bỏng cho Hiểu Hiểu ở bệnh viện, cậu lập tức quay lại khu ổ chuột. Không khó để tìm ra thằng bé nghịch ngợm kia, nó là đứa cầm đầu đám trẻ con ở đây, bẩn thỉu, hung dữ, lại hay đề phòng. Tần Kiến như thấy chính mình hồi nhỏ.

Cậu đã nghĩ rằng nó sẽ chối tội hoặc bỏ chạy, thậm chí còn tính toán sẵn đường chạy của nó và nghĩ xem nên đánh vào đâu trước.

Ai ngờ, thằng bé lại cúi đầu, dùng chân đá đá viên sỏi dưới đất, dè dặt hỏi: "Hiểu Hiểu... em ấy đã đến bệnh viện chưa?"

Thằng bé lục lọi trong túi quần một lúc rồi lấy ra một nắm tiền lẻ nhàu nát: "Đây là số tiền em... kiếm được dạo này, anh cầm lấy đưa Hiểu Hiểu đi khám bệnh. Em biết không đủ, em sẽ ghi nợ lại, sau này nhất định sẽ trả."

Tần Kiến nheo mắt nhìn đứa nhỏ bẩn thỉu trước mặt, lạnh nhạt hỏi: "Kiếm tiền? Mày kiếm kiểu gì?"

Thằng bé liếc nhìn Tần Kiến rồi lại nhanh chóng cúi đầu: "Thì... cướp của mấy đứa kia."

"Mày cũng từng cướp tiền của Hiểu Hiểu à?"

"Không không." Thằng bé vội vàng lắc đầu.

"Tại sao lại làm con bé bị thương?" Tần Kiến hỏi, mắt liếc xéo.

"Em..." Đôi giày rách của thằng bé dính đầy bụi đất, "Em không cố ý làm em ấy bị thương, em trộn thuốc súng của mấy loại pháo hoa lại với nhau, nghĩ rằng nó sẽ đẹp, Hiểu Hiểu sẽ thích."

Tần Kiến nhíu mày nhìn thằng bé, khi thấy đôi tai đen nhẻm của nó đỏ bừng lên, cậu mới chợt hiểu ra, trợn mắt mắng: "Mẹ kiếp, mày bị ngu à? Mày không biết trộn thuốc súng lại với nhau sẽ gây ra hậu quả gì mà cũng học đòi người ta lấy lòng con gái?"

"Em..." Thằng bé đỏ mặt, lấy hết can đảm nói, "Em thích Hiểu Hiểu, lần này làm em ấy bị thương là lỗi của em, là em ngu, nhưng sau này em sẽ thành đạt, để Hiểu Hiểu được ăn thịt kho tàu mỗi ngày!"

Thằng bé nhét nắm tiền nhàu nát vào tay Tần Kiến, rồi bất ngờ cúi đầu chào cậu: "Anh ơi, anh giúp em xin lỗi Hiểu Hiểu nhé, rồi nói với em ấy là lớn lên em sẽ cưới em ấy!"

Nói xong, thằng bé nhút nhát quay đầu bỏ chạy, chạy vội đến nỗi suýt nữa bị vấp ngã.

Em gái bị thằng quỷ này để ý, Tần Kiến đột nhiên cảm thấy củ cải trắng nhà mình sắp bị lợn húc, cậu cực kỳ khó chịu hét về phía bóng lưng kia: "Cướp giật thì giỏi lắm à? Khốn kiếp, còn đòi cưới Hiểu Hiểu, tin tao giết mày không, thằng oắt con!"

Chuyện này cứ thế trôi qua trong sự khó chịu tột độ của Tần Kiến, không ngờ hai năm sau, Tần Kiến lại gặp lại Vương Phúc theo cách này.

Tần Kiến gạt bỏ suy nghĩ, nhìn tia sáng le lói trên mái nhà, quyết định tạm gác lại ân oán trước đây, cậu nói nhỏ: "Vương Phúc, giúp tao một việc."

......

Tần Kiến đoán mình bị nhốt khoảng một ngày một đêm, dựa vào ánh sáng mặt trời hoặc ánh trăng lọt qua khe cửa.

Trong thời gian đó, cửa chỉ mở một lần, tên vệ sĩ ném vào hai chai nước và một túi bánh mì.

Nhưng Tần Kiến ăn được nhiều hơn thế, thậm chí còn có kẹo bông gòn được ném vào từ lỗ hổng trên mái nhà.

Cạch, ổ khóa mở ra.

Cánh cửa từ từ được đẩy ra, gã béo lùn bước vào.

Đèn được vệ sĩ mang vào chiếu sáng căn phòng giam giữ.

Mất một lúc, mắt Tần Kiến mới quen với ánh sáng, khi mở mắt ra lần nữa, gã béo lùn đã ngồi trên giường gỗ.

Gã vắt chéo chân, nhìn thiếu niên từ trên xuống dưới một lần nữa, cười nói: "Họ Tần? Tần Kiến. Cái tên nghe oai phết, hợp khẩu vị của anh."

"Lại đây ngồi đi, đừng căng thẳng." Gã béo lùn vẫy tay.

"Tôi đến để lấy đồ." Tần Kiến nắm chặt hai tay, toàn thân đề phòng.

Gã béo lùn cười khẩy, như nghe được một câu chuyện cười: "Đồ? Lấy đồ gì? À, cưng nói hàng của ông chủ Tống hả? Đã đưa đến tay anh ta rồi."

"Vậy thì tôi đi đây." Tần Kiến nói xong liền đi về phía cửa.

Quả nhiên, chưa đến cửa đã bị hai tên vệ sĩ chặn lại.

Gã béo lùn cười khẩy nhìn, giả vờ tức giận "chậc" một tiếng: "Đây là khách quý của anh, mấy đứa lịch sự chút, đừng dọa người ta, dù sao cũng chưa thành niên mà."

Gã thong thả bước tới, những ngón tay ngắn ngủn định đặt lên vai Tần Kiến, thấy thiếu niên né tránh cũng không bực, phẩy tay ra hiệu cho vệ sĩ lui xuống.

Hơi cúi người, gã cố tình thổi hơi nóng vào tai cậu: "Vẫn còn nhớ anh trai Tống của cưng à? Người ta đã sớm đến chốn ăn chơi nào đó hưởng lạc rồi, Tần Kiến là ai chắc hắn cũng quên sạch rồi."

Tần Kiến không lộ vẻ gì, mắt liếc xéo, khịt mũi: "Không thể nào."

Mặc dù cậu không biết Tống Thành Nam đang diễn trò gì, nhưng cứ diễn tiếp đã, cậu sẽ thuận nước đẩy thuyền giúp anh một tay.

"Không thể nào?" Gã béo lùn lộ ra vẻ mặt như đang nhìn đứa trẻ ngốc nghếch, "Nói thật cho cưng biết nhé, bọn anh đã làm xong một vụ làm ăn lớn, để tỏ lòng cảm ơn, hắn đã tặng cưng cho anh rồi."

"Giờ hiểu chưa? Đối với hắn, cưng chỉ là một món đồ chơi. Nói sao nhỉ, giống như một điếu thuốc vậy, có thể tùy tiện cho người khác." Gã béo lùn rất hài lòng với cách so sánh của mình, "Còn thua cả xì gà, loại đó hằn còn phải suy nghĩ."

Tần Kiến siết chặt nắm đấm, lộ ra vẻ mặt tức giận và tổn thương.

Tay gã béo lùn lại từ từ đặt lên vai Tần Kiến, lần này thiếu niên chỉ né tránh một cách tượng trưng: "Còn anh đây thì khác, anh vừa nhìn đã thích cưng rồi. Nói thế nào nhỉ, vừa gặp đã yêu, đúng rồi, vừa gặp đã yêu! Nếu cưng ngoan ngoãn theo anh, anh đảm bảo cung có thể ngang tàng ở bất cứ đâu."

Tần Kiến cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong lòng, giả vờ đau đớn hừ một tiếng: "Lúc trước ai cũng nói vậy, cuối cùng chẳng phải cũng như nhau sao."

"Anh khác, anh thật lòng thích cưng." Gã béo lùn từ từ kéo thiếu niên lại gần, kéo cậu ngồi xuống giường cùng mình, "Bảo bối, mấy ngày nay cưng chịu khổ rồi, đợi chúng ta vui vẻ xong, anh sẽ dẫn cưng đi ăn ngon, cưng muốn gì cũng được."

Một cái miệng mỡ màng nhích lại gần, mang theo mùi cay nồng khó chịu khiến người ta buồn nôn, cuối cùng cũng khiến Tần Kiến biết được không phải mùi thuốc lá trên người ai cũng hấp dẫn.

"Ưm!" Khuôn mặt béo ú bị bóp méo, Tần Kiến dùng một tay đẩy gã ra xa. Mắt cậu lạnh lùng như chứa gió tuyết: "Ông chủ Tiết, làm vậy không ổn lắm đâu."

"Không ổn?" Gã béo lùn nham hiểm cử động cơ mặt bị bóp, "Tiểu mỹ nhân, vậy... thế này thì ổn chứ?"

Gã vén một góc áo vest, lộ ra thứ giấu ở bên hông.

Một khẩu súng! Cắm ở bên cái hông đầy mỡ.

Mắt Tần Kiến giật mạnh, cậu nhanh chóng cụp mắt xuống, giả vờ sợ hãi, nhưng trong lòng lại đang tính cách đối phó.

"Người biết thời thế là người anh hùng, tiểu mỹ nhân, giờ biết ổn hay không ổn rồi chứ?" Gã béo lùn gập người đè lên Tần Kiến, lộ ra vẻ mặt khinh thường bên cổ cậu: "Ngủ với ai mà chẳng phải là ngủ, đồ không biết điều!"

Nói xong, gã liền ấn vai Tần Kiến xuống. Nhanh như chớp, thiếu niên như một con báo nhanh nhẹn, đưa tay đến bên hông gã rút súng, sau đó dùng sức đẩy, lăn người một cái, đổi vị trí với gã.

Cậu ngồi trên người gã béo lùn, một tay bóp cổ gã, tay kia chĩa súng vào đầu gã: "Suỵt, đừng kêu, tôi không biết khẩu súng này thật hay giả. Nếu là súng thật, ông kêu lên, tôi sợ, lỡ bóp nhầm cò súng thì sao?"

Gã béo lùn mất một lúc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, gã không thể tin nổi nhìn chằm chằm thiếu niên, miệng mấp máy nói ra vài chữ run run: "Thật... thật đấy, súng thật đấy, đừng đùa... sẽ chết người đấy."

"Sẽ chết người à? Họ Tống không nói với ông là tôi lớn lên ở ngoài đường, tính tình nóng nảy nhưng thân thủ lại khá tốt sao? Lúc trước anh ta mặt dày theo đuổi tôi, bị tôi đánh cho bầm dập, chuyện này anh ta không kể cho ông nghe à?"

Thiếu niên dùng súng vỗ vỗ vào mặt gã béo lùn: "Tặng tôi cho người khác làm quà? Họ Tống đúng là chán sống rồi."

Gã béo lùn thấy thiếu niên vì tức giận mà hơi mất tập trung, định nhân cơ hội hét lên, thu hút sự chú ý của vệ sĩ bên ngoài. Nhưng vừa mở miệng, chưa kịp phát ra tiếng nào, nòng súng đen ngòm đã bị thiếu niên nhét mạnh vào miệng.

"Không nghe lời à?" Tần Kiến cười nham hiểm, "Muốn tôi thử xem khẩu súng này thật hay giả à?"

"Ưm ưm ưm..." Gã béo lùn há to miệng lắc đầu.

Tần Kiến dùng lưỡi đẩy má, hỏi nhỏ: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Vừa rồi ông nói cái gì nhỉ? Vui vẻ? Vui vẻ kiểu gì?"

Gã béo lùn nhìn thiếu niên hình như hơi mất bình tĩnh, sợ hãi lắc đầu lần nữa.

"Không chơi nữa à?" Tần Kiến lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, "Không chơi thì tôi đi đây."

Ba tên vệ sĩ đang chơi đánh bài. Một tên đánh thua nhổ nước bọt: "Giao dịch cũng xong rồi, sao ông chủ vẫn chưa chịu đi về, ở cái chỗ này phải sống rụt rè, đâu có thoải mái như ở biên giới."

Một tên khác chỉ cằm về phía cửa: "Ông chủ đang vui vẻ quên trời đất rồi, mấy người đoán xem lần này ổng sẽ chơi chán trong mấy ngày?"

Một tên vệ sĩ lớn tuổi hơn nhìn cánh cửa đóng kín, lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Sao bên trong không có động tĩnh gì vậy, với độ biến thái của ông chủ chúng ta, không nên như vậy chứ?"

Vừa dứt lời, cánh cửa đóng kín đã bị đá tung từ bên trong, Tần Kiến cầm súng áp giải gã béo lùn bị trói chặt bằng ga trải giường đi ra.

Mấy tên vệ sĩ đồng loạt đứng dậy, theo bản năng đều đưa tay sờ vào thứ giấu bên hông.

"Đừng động, không thì tôi bắn ông ta bây giờ!" Tần Kiến dùng lực, để lại dấu vết của nòng súng trên khuôn mặt đang hoảng sợ của gã béo lùn: "Ông chủ Tề, nói cho bọn họ biết, bây giờ phải làm gì?"

"Thả nó đi!" Gã béo lùn rùng mình, "Tụi bây không được động đậy, thả nó đi!"

Ba tên vệ sĩ nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình, một khứa lão làng thường xuyên lăn lộn ở biên giới Trung - Ấn, chuyên làm ăn phi pháp, giờ lại bị một thằng nhóc con dùng súng uy hiếp.

Không thể tin nổi, nhưng sự thật đúng là như vậy. Bọn bọn chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng quỷ bán thân kia áp giải ông chủ của mình từng bước đi đến cửa, sau đó đẩy mạnh cục mỡ kia ra, quay người bước ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

"Ông chủ, đuổi theo không?" Tên vệ sĩ luống cuống cởi dây trói bằng ga trải giường trên người gã béo lùn.

"Đuổi cái gì mà đuổi!" Gã béo lùn tức đến nỗi mỡ trên mặt rung lên, "Tụi bây tưởng đây là biên giới? Có thể làm càn làm bậy à?"

Một tên vệ sĩ mấy lần định nói lại thôi, sau khi bị gã béo lùn liếc mắt cảnh cáo mới do dự nói: "Ông chủ, thằng quỷ đó mang theo một khẩu súng!"

"Tao biết! Nghe giọng điệu của nó chắc là sẽ đi tìm Tống Phong tính sổ."

"Vậy chúng ta có nên báo cho ông chủ Tống một tiếng không?" Tên vệ sĩ hỏi.

"Báo cho hắn?" Gã béo lùn xoa xoa vết hằn trên cổ tay, "Tao còn chưa tính sổ với hắn đây này, dám đưa cho tao một thằng điên! Mẹ kiếp, mấy thằng nhóc ranh mười sáu mười bảy tuổi này đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Suýt nữa tao mất mạng trong tay thằng quỷ đó rồi."

Tròng kính của gã béo lùn phản chiếu ánh sáng xanh mờ: "Nhưng mà sau vụ này, cũng xác định được thân phận của Tống Phong. Hắn không phải cảnh sát, cảnh sát ở đây cũng chưa để ý đến chúng ta."

Gã ngoắt tay, tên vệ sĩ lập tức đưa điện thoại: "Có thể liên lạc với anh Phát rồi, mở rộng thị trường!"

Dưới màn đêm, một chiếc xe cũ kỹ không bắt mắt đậu gần khu ổ chuột.

Tống Thành Nam ngồi trong xe, luôn nhìn chằm chằm vào những ánh đèn lờ mờ đó.

"Tiểu Tống, yên tâm đi, người của chúng tôi đã bố trí khắp khu ổ chuột, chỉ cần Tần Kiến ra khỏi căn nhà giam giữ, sẽ có người tiếp ứng."

24 tiếng trước, Tống Thành Nam đang lo lắng bỗng nhận được một cuộc gọi lạ, giọng nói trẻ con trong điện thoại là của một cậu bé 7, 8 tuổi.

"Đứa trẻ đó đã đưa dùi cui điện mini và bình xịt hơi cay vào trong rồi, cậu đừng quá lo lắng." Người phụ trách chuyên án vỗ vai Tống Thành Nam, "Tề Đại Huân đã vào căn nhà đó nửa tiếng trước, nếu 15 phút sau Tần Kiến vẫn chưa tự thoát ra được, chúng tôi sẽ xông vào."

Tống Thành Nam xoa xoa vết chai trên tay, trầm giọng hỏi: "Tôi không thể cải trang vào trong sao?"

"Không được." Người phụ trách trả lời, "Vì Tần Kiến liên tục đảm bảo có thể tự bảo vệ mình nên chúng tôi mới không chọn cách bao vây ngay lập tức. Nếu Tần Kiến có thể tự thoát ra, kế hoạch ban đầu của chúng ta sẽ không bị phá vỡ, có thể tiếp tục thực hiện. Nhưng nếu cậu xuất hiện ở khu ổ chuột, lỡ bị bọn chúng nhìn thấy, mọi nỗ lực của Tần Kiến sẽ trở nên vô ích."

Tống Thành Nam im lặng, trong góc yên tĩnh này, anh dường như không còn thở và tim cũng ngừng đập, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào căn nhà đổ nát kia. Đây là kỹ năng anh đã rèn luyện được khi làm lính bắn tỉa, chỉ cần tập trung tinh thần là có thể hòa làm một với mọi vật xung quanh.

Không biết con chó nhà ai sủa lên, hòa cùng bóng tối nặng nề vẽ nên một bức tranh cô tịch. Bỗng một bóng người cao ráo, nhanh nhẹn lướt qua dưới ánh đèn đường mờ ảo, Tống Thành Nam đột nhiên thẳng người, trước đây anh chưa bao giờ cảm thấy mình hiểu Tần Kiến sâu sắc đến vậy, chỉ cần một cái liếc mắt, anh đã chắc chắn đó là Tần Kiến.

Anh cuống cuồng mở cửa xe, nhưng lại bị một bàn tay đầy vết sẹo do dao cứa ngăn lại, người phụ trách chuyên án lắc đầu, nói nhỏ: "Không chừng sẽ có người theo dõi, đợi thêm chút nữa."

Khi cuối cùng cũng nhận được tín hiệu "an toàn" từ cảnh sát trong khu ổ chuột, Tống Thành Nam bất chấp tất cả lao xuống xe, sau vài bước đã đuổi kịp thiếu niên đang vội vàng chạy trốn trong bóng tối.

"Đừng sợ, là tôi!" Tống Thành Nam từ phía sau ôm Tần Kiến vào lòng, nhỏ giọng trấn an cậu nhóc đang kinh hãi.

Câu nói "đừng sợ" như tia nắng đầu tiên sau một đêm dài, xua tan sự hoang mang, bất lực và sợ hãi. Sức lực toàn thân như bị rút cạn, Tần Kiến cứng rắn trở nên yếu đuối, thiếu niên mạnh mẽ bỗng cảm thấy tủi thân. Sống mũi cay cay, cậu quay người vùi sâu vào lòng Tống Thành Nam, thì ra, được ôm ấp lại bình yên đến thế.

Tống Thành Nam chưa bao giờ cảm thấy xót xa cho ai đến tận xương tủy như vậy. Anh ôm chặt thiếu niên vào lòng, dường như chỉ khi ôm chặt vào máu thịt mới có thể chứng minh cậu đã an toàn.

"Sao không để tôi vào cứu cậu, sao lại ngốc thế." Người đàn ông khẽ thở dài.

Mùi thuốc lá trên người Tống Thành Nam rất nồng, khiến lòng thiếu niên càng thêm chua xót, cậu lầm bầm: "Mặc dù không biết anh đang giở trò gì, nhưng tôi không muốn làm hỏng việc của anh. Những gì anh làm, chắc chắn không phải chuyện xấu."

Đêm đã khuya, ánh đèn xa xa dần tắt. Tống Thành Nam chợt nhớ đến cái đêm anh và Tần Kiến đã cùng nhau trải qua cách đây vài năm. Cũng trong không gian mờ tối thế này, anh và cậu nhóc ngồi cạnh nhau trên ghế dài. Anh đánh vào mông Tần Kiến, cậu nhóc xù lông như con thú nhỏ, lúc đó cậu vẫn là khách quen của đồn cảnh sát, chuyên đi gây sự đánh nhau. Nhưng không biết từ khi nào, cậu nhóc ngang bướng, cứng đầu kia đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên dũng cảm, mưu trí, có trách nhiệm và nhiệt huyết như vậy.

Tống Thành Nam xoa xoa mái tóc mềm mại trong lòng, nói nhỏ: "Gần hai ngày nay tôi chưa ăn gì rồi, đói đến đau dạ dày, muốn ăn cơm cậu nấu, chúng ta về nhà thôi."

Siết chặt cánh tay ôm lấy người đàn ông, Tần Kiến gật đầu mạnh mẽ trong lòng anh: "Về nhà!"

Tống Thành Nam vừa ôm thiếu niên vừa đi về phía bãi đậu xe, bỗng có tiếng gọi vang lên từ xa phía sau: "Anh ơi, Hiểu Hiểu có trở về không?"

Hai người quay lại, nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi, thấy Vương Phúc ló đầu ra ở góc ngõ.

Tần Kiến cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nghiêm túc: "Có, vì vậy nhóc phải ngoan ngoãn lớn lên. Nhớ kỹ, không được đi nhầm đường, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu cũng không được sợ!"

"Còn nữa, lần này cảm ơn nhóc."

Quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt sâu xa và tán thưởng của Tống Thành Nam, Tần Kiến gãi gãi tai, ngượng ngùng nói: "Nhìn cái gì? Tôi nói sai à? Anh có đói không, có về nhà không?"

"Về!" Tống Thành Nam đuổi theo, ôm vai Tần Kiến cười nói, "Đứa nhỏ nhà tôi vừa đánh được kẻ xấu, vừa nấu ăn ngon, đúng là giỏi quá đi!"

Bóng người khuất dần, tiếng cười bị gió thổi tan, bọn họ cùng đi về nhà.

—-----

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.