(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Bạch Hà được Tống Thành Nam mời vào nhà.
"Uống nước đi." Đặt cốc nước lọc lên bàn, Tống Thành Nam nhìn theo ánh mắt của người phụ nữ, thấy Hiểu Hiểu đang hé cửa phòng ngủ nhìn ra ngoài.
"Hiểu Hiểu lớn thế này rồi." Giọng người phụ nữ run run, "Mấy năm nay không biết con bé đã khổ sở thế nào."
Tống Thành Nam đang định rụt tay về thì dừng lại, anh liếc nhìn cánh cửa phòng Tần Kiến đang đóng chặt, cụp mắt nói: "Hai năm nay tôi thấy Tần Kiến cũng chịu không ít khổ."
Người phụ nữ cứng người, sau đó gượng gạo gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Đều là lỗi của tôi, để chúng nó phải khổ sở nhiều như vậy."
"Sau này cô định thế nào?" Tống Thành Nam hỏi.
"Tôi..." Người phụ nữ tỏ vẻ bất lực, ánh mắt trống rỗng đã cho thấy câu trả lời.
"... Tôi muốn đi tìm ba của bọn trẻ, cô của tụi nó nói, anh ấy ở Quảng Châu."
"Hai đứa nhỏ thì sao?" Người đàn ông mở cửa sổ châm một điếu thuốc.
Hai tay người phụ nữ đặt ngay ngắn trên đầu gối, chắc là thói quen mới hình thành mấy năm nay. Bà ta gục vai im lặng hồi lâu, rồi mới từ từ thẳng người dậy: "Tần Kiến sắp thi cấp ba rồi, tôi hy vọng nó có thể tiếp tục học hành, Hiểu Hiểu còn nhỏ, cần có ba mẹ chăm sóc... Tôi muốn đưa con bé đến Quảng Châu tìm ba nó."
Trong lòng Tống Thành Nam vẫn còn uất nghẹn, anh phủi tàn thuốc, ngước mặt lên nhìn người phụ nữ: "Tần Kiến cũng rất nhớ cô."
Đúng vậy, dù cậu không thừa nhận, Tống Thành Nam nghĩ.
Anh đã thấy bức ảnh trong hộp đựng tiền của Tần Kiến. Vào một buổi sáng hiếm hoi cậu nhóc ngủ nướng, anh đẩy cửa định gọi cậu dậy ăn cơm thì thấy bức ảnh trong tay cậu nhóc đang ngủ say.
Cũ kỹ, sờn rách, nếp gấp chồng chất, khắc ghi nụ cười năm xưa, mang đến cho thiếu niên nỗi hận sâu sắc nhất, cũng chất chứa tình yêu sâu đậm nhất.
Người phụ nữ rõ ràng đã hiểu lầm, trên mặt lộ vẻ bối rối và áy náy: "Chủ nhiệm Tống, mấy năm nay Tần Kiến gây không ít phiền phức cho cậu phải không? Tôi... Tôi không phải không muốn đưa nó đi, chỉ là... ba nó..."
Tống Thành Nam vốn điềm tĩnh cũng không nhịn được khịt mũi, anh ngậm điếu thuốc, ngồi xổm xuống mở tủ tivi, lôi ra một đống giấy khen.
Một xấp giấy khen đỏ chót được anh đặt mạnh lên bàn trà: "Đây đều là giấy khen Tần Kiến đạt được mấy năm nay, thằng nhóc không cần nên tôi cất giữ. Toán, Lý, nhiều nhất là Tiếng Anh."
Anh lấy điếu thuốc ra, nghiêng đầu nhả khói, khi nói tiếp giọng điệu hơi nặng nề: "Mấy năm nay Tần Kiến luôn tìm mọi cách để sống, nói là gian nan vất vả cũng không ngoa, dù vậy, nó vẫn không hề oán trách mà chăm sóc Tần Thiết Phong bị đột quỵ."
"Còn Hiểu Hiểu nữa," Tống Thành Nam cảm thấy hơi đau ở ngực, "Mặc dù bản thân Hiểu Hiểu không có lỗi, nhưng sự tồn tại của con bé chính là bằng chứng trực tiếp nhất cho sự bất hạnh của Tần Kiến, thậm chí là nỗi nhục nhã mà nó muốn trốn tránh. Hai người vốn nên đối đầu nhau, nhưng vì lòng tốt của Tần Kiến, thằng nhóc đã chọn bỏ qua sự bất hạnh và tủi nhục của mình, đưa Hiểu Hiểu đang sống nhờ nhà người ta, ăn không đủ no về bên cạnh chăm sóc."
Khói thuốc làm cay mắt, Tống Thành Nam dập tàn thuốc vào gạt tàn, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ: "Cô có biết năm nay Tần Kiến bao nhiêu tuổi không? Cô có biết mấy năm nay nó đã sống như thế nào không? Nó không gây phiền phức gì cho tôi cả, nó là thằng nhóc tốt bụng và kiên cường nhất mà tôi từng gặp."
"Thậm chí," Tống Thành Nam nhìn người phụ nữ nói không chút lưu tình, "nó còn hiểu rõ hơn rất nhiều người trưởng thành chúng ta về trách nhiệm, ơn nghĩa và tình yêu!"
Sự hối hận và nước mắt của người phụ nữ không khiến Tống Thành Nam cảm thấy thoải mái hơn chút nào, anh nói bằng vẻ mặt không vui lắm: "Tối nay ở lại ăn cơm đi."
......
Việc người phụ nữ muốn đưa Hiểu Hiểu đi bị hai anh em phản đối kịch liệt.
Tần Kiến thậm chí còn nổi giận với Tống Thành Nam, mắt đỏ hoe hỏi anh tại sao lại đứng về phía người phụ nữ, nói đỡ cho bà ta.
"Chẳng lẽ cậu muốn Hiểu Hiểu giống như cậu, từ nhỏ đã không có ba mẹ bên cạnh?" Tống Thành Nam hỏi, "Những khổ cực mà cậu đã chịu, cậu còn muốn Hiểu Hiểu chịu đựng một lần nữa sao?"
Thiếu niên sững người, nhưng cậu vẫn trừng mắt, mí mắt hẹp và mỏng hét lớn: "Hiểu Hiểu có tôi, tôi sẽ không để con bé chịu khổ!"
Tống Thành Nam thở dài, đưa tay kéo thiếu niên đang đối đầu với mình ngồi xuống bên cạnh, dịu giọng nói: "Tôi biết cậu sẽ dốc hết sức chăm sóc Hiểu Hiểu, nhưng cậu có nghĩ đến... Hiểu Hiểu là con gái, con bé sẽ trải qua rất nhiều chuyện trong quá trình trưởng thành, ừm... chính là những chuyện của con gái, trong quá trình đó con bé cần tình cảm của mẹ, càng cần sự chăm sóc của mẹ."
"Nhưng..." Thiếu niên cuối cùng cũng thu lại vẻ hung dữ, cụp mắt xuống, đôi mắt của cậu rất đối lập, khi nhướng lên thì lạnh lùng, tàn nhẫn, khi cụp xuống thì trông đáng thương vô cùng.
"Nhưng bà ta không phải là một người mẹ tốt."
Nhìn con thú nhỏ cuộn tròn người lại, thu gọn nanh vuốt, Tống Thành Nam cảm thấy như có ai đó dùng dao sắc đâm vào tim mình, anh trầm ngâm một lúc mới nói: "Hay là, chúng ta cho bà ta thêm một cơ hội?"
Tần Kiến ngã người ra lưng ghế sofa, nhếch mép tự giễu: "Đúng vậy, có lẽ bà ta chỉ không thích tôi, không phải là mẹ tốt của tôi thôi."
Ngày người phụ nữ đưa Hiểu Hiểu đi, Tần Kiến không tiễn.
Khi Tống Thành Nam ra khỏi cửa soát vé ga tàu, quần áo anh vẫn còn ướt nước mắt của Hiểu Hiểu.
Anh nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy Tần Kiến đang ngồi xổm dưới bóng râm của cây cầu ở quảng trường trước nhà ga, cúi đầu ủ rũ.
Đá vào mông cậu một cái, Tống Thành Nam nói: "Biết ngay là cậu sẽ đến mà, cậu còn nhỏ mà sao tính tình lại khó chiều thế."
Tần Kiến đứng dậy phủi mông: "Ai dễ chiều thì anh tìm người đó đi, tránh xa tôi ra."
Tống Thành Nam càng nghĩ càng thấy câu này giống như con gái nói, anh cười hề hề khoác vai Tần Kiến: "Dạo này sao mà đỏng đảnh thế, học ai vậy? Cậu lại yêu đương rồi à?"
"Tào lao!" Tần Kiến ghét nhất là nghe Tống Thành Nam nói năng cà rỡn, mặt cậu dài ra, "Anh đừng tưởng anh muốn yêu đương thì ai cũng giống anh, suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó."
"Ê, sao tôi lại chỉ nghĩ đến chuyện đó chứ?" Tống Thành Nam xoa đầu thiếu niên, "Hơn nữa, sao cậu biết tôi muốn yêu đương?"
Thiếu niên khựng lại, hồi lâu không nói gì. Nhưng sau phút im lặng là sự bùng nổ, cậu hất tay Tống Thành Nam ra: "Chiều nay anh không phải đi xem mắt sao? Muốn đi thì đi đi, đỡ phải ở đây làm phiền tôi!"
Điếu thuốc của Tống Thành Nam kẹt một nửa trong bao, anh ngẩng đầu lên, mắt cười: "Cậu biết chiều nay tôi đi xem mắt à? Tin tức nhanh nhạy đấy."
Chuyện xem mắt này Tống Thành Nam đã giấu Tần Kiến, mặc dù chỉ là buổi gặp mặt cho có lệ không thể từ chối, nhưng anh vẫn cẩn thận giấu nhẹm thiếu niên.
Anh cũng nhận ra Tần Kiến không muốn anh quá thân thiết với phụ nữ, trong lòng chủ nhiệm Tống, chuyện này không đáng kể. Đối với sự chiếm hữu và độc chiếm như thú nhỏ mà Tần Kiến thể hiện, Tống Thành Nam không chỉ không để tâm mà còn thấy khá thú vị.
Mấy năm nay thiếu niên thiếu thốn tình cảm, một khi đã có chỗ dựa, nhất định sẽ không muốn chia sẻ với người khác. Tống Thành Nam cảm thấy chuyện này không liên quan đến nam nữ, cũng không liên quan đến chuyện yêu đương, chỉ là một điểm lệch lạc trong quá trình trưởng thành của thiếu niên. Đợi sau này thế giới của cậu rộng lớn hơn, tiếp xúc với nhiều người hơn, sự chú ý của cậu sẽ dần dần bị phân tán bởi những con người hoặc sự việc mới mẻ, thú vị và phù hợp hơn, sự cố chấp hiện giờ cũng sẽ tan biến.
"Hay là, cậu đi cùng tôi nhé." Tống Thành Nam vốn chỉ là đồng ý vì nể mặt, bây giờ thấy con thú nhỏ làm mình làm mẩy bèn thuận miệng nói.
Không ngờ Tần Kiến sau khi ngẩn người lại gật đầu đồng ý, còn cố tình về nhà thay một bộ quần áo tươm tất nhất có thể.
"Anh ấy bình thường không có ngày nghỉ, nếu có thì cũng về quê giúp chị gái làm ruộng." Tần Kiến nhấp một ngụm cà phê đắng ngắt, cau mày nói.
Còn có thứ gì khó uống hơn cả Coca nữa, Tần Kiến thầm nghĩ. Vừa rồi khi Tống Thành Nam gọi đồ, cậu liếc nhìn bảng giá. Sau khi thấy con số trên đó, cậu đã trưng ra vẻ mặt khó chịu ba phút mới khiến anh từ bỏ ý định gọi cho cậu một cốc.
Nhưng sau khi cà phê màu phân gà được cô phục vụ mặc tạp dề mang lên, Tống Thành Nam đã tìm cớ đổi đồ uống với cậu. Khi Tần Kiến nhấp ngụm đầu tiên đã thầm nghĩ chủ nhiệm Tống đúng là đồ tồi, chắc chắn là không hài lòng vì mình đến phá đám, cố tình dùng thứ nước đắng nghét này để trừng phạt mình.
Chưa chính thức vào hè, người phụ nữ ngồi đối diện đã mặc váy caro. Địa điểm gặp mặt là do người phụ nữ chọn, quán cà phê duy nhất ở thị trấn Tân Phát trải khăn trải bàn trắng, cắm hoa hồng.
Người phụ nữ rất thơm, Tần Kiến hắt hơi vài cái, cảm thấy giống mùi phấn rôm, cậu lại một lần nữa nhấn mạnh: "Chủ nhiệm Tống hầu như không có ngày nghỉ, có thì cũng là cắm đầu xuống ruộng."
Người phụ nữ e thẹn nghe thấy lời Tần Kiến nói cũng không hề giảm bớt hứng thú với Tống Thành Nam. Cô cong ngón tay út uống một ngụm cà phê, nếp nhăn giữa lông mày thoắt ẩn thoắt hiện, cố gắng nuốt cà phê xuống rồi mới thở dài cười nói: "Chị Trương cứ nói với tôi chủ nhiệm Tống là người đáng tin cậy, bây giờ ít có người em trai nào hàng tuần đều đến nhà chị gái giúp đỡ."
"Chủ nhiệm Tống, vậy bình thường anh có sở thích gì không?" Người phụ nữ hắng giọng hỏi.
"Ngủ." Tần Kiến tự nhiên trả lời, "Chưa từng thấy ai ham ngủ như vậy, ngủ dậy có thể không ăn không uống, cơm nước tôi phải bưng tận giường, đưa tận miệng."
"Tần Kiến... cậu... chậc." Tống Thành Nam ngượng ngùng xoa sống mũi, cảm thấy hơi mất mặt.
"Bưng tận... giường?" Người phụ nữ vô thức liếc nhìn Tống Thành Nam cao lớn, điềm đạm.
"Ừ, bưng tận giường, anh ấy mơ màng còn phải để tôi đút." Thiếu niên trả lời rất tự nhiên, không có ý chế giễu hay oán trách.
Tần Kiến nói thật, nhưng cũng chỉ có một hai lần. Một lần là vì giúp Thẩm Bình thu hoạch mùa màng mệt quá, một lần là vì có việc đột xuất ở văn phòng cộng đồng phải tăng ca cả đêm.
Tống Thành Nam thỉnh thoảng cũng tự kiểm điểm lại cách sống của mình với Tần Kiến. Anh hơn Tần Kiến mười mấy tuổi, nhưng trong quá trình sống chung lại luôn được thiếu niên chăm sóc chu đáo. Từ việc sửa chữa nhà cửa đến tiêu đường mắm muối, Tần Kiến đều lo liệu hết, chưa từng than vãn một câu.
Tống Thành Nam đôi khi tự hỏi liệu đây có phải là sự nhún nhường của thiếu niên "ăn nhờ ở đậu" hay là một kiểu "có qua có lại"? Anh đã từng nghĩ đến việc sửa đổi, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở việc dọn dẹp nhà cửa, bởi vì nếu làm thêm một chút nữa, thiếu niên sẽ trừng mắt ném đũa khi ăn cơm, hỏi anh có phải muốn "cắt đứt" hay không.
Tống Thành Nam cứ như vậy dần dần quen, thói quen là một thứ rất đáng sợ, từng chút từng chút một, nước chảy đá mòn, biến một người quân nhân kỷ luật thành "đứa trẻ to xác" trong mắt phụ nữ.
Người phụ nữ hơi bất ngờ, cô vội vàng uống một ngụm cà phê, trong cơn ho mang theo vị đắng. Hình tượng trưởng thành, ấm áp, đáng tin cậy của chủ nhiệm Tống dần sụp đổ...
—-----
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");