Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Chương 40: Ngoại truyện (AOB, không liên quan đến cốt truyện chính)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy

Tống Thành Nam gặp lại Tần Kiến trong lễ đính hôn của cậu.

Anh được ăn mặc chỉnh tề, đẩy lên sân khấu, với tư cách là chú của Tần Kiến để chụp ảnh cùng cặp đôi mới cưới.

Thật lòng mà nói, Tống Thành Nam không thích vị hôn phu của Tần Kiến. Nhân vật chính trong lễ đính hôn không nên cố tình tỏa ra pheromone khi chụp ảnh chung, mặc dù hương rượu vang đỏ nhàn nhạt hòa lẫn trong không khí tiệc tùng không gây chú ý, nhưng đứng sát bên cạnh, Tống Thành Nam vẫn cảm nhận được sự khiêu khích mơ hồ.

Hành vi phóng đãng này khiến Tống Thành Nam âm thầm tức giận, anh thấy không đáng cho Tần Kiến. Một Alpha đỉnh cấp sáng chói như vậy không nên đứng cạnh một omega như thế.

Tần Kiến xứng đáng có người tốt hơn.

Nhưng anh không có tư cách can thiệp, ngay cả lời khuyên cũng không thể nói ra với tư cách phù hợp. Trong sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy này, ai cũng nghĩ anh là bậc trưởng bối mà Tần Kiến kính trọng, là khách quý trong nhung lụa gấm vóc. Chỉ có anh và Tần Kiến hiểu rõ, mối quan hệ của họ ngột ngạt và hỗn loạn, không thể nào trở lại sự thuần khiết như trước, giống như gió đêm ở thị trấn Tân Phát không thể nào thổi đến người xưa nữa.

"Chủ nhiệm Tống, sao lại đứng một mình ở đây? Buổi tiệc chán lắm sao?"

Tấm rèm mỏng manh trên sân thượng được bàn tay thon dài với các khớp xương rõ ràng vén lên, Tần Kiến đẹp trai vô song, tay cầm ly rượu vang đỏ chậm rãi bước vào.

Vẻ đẹp trai của Tần Kiến luôn mang tính công kích, lạnh lùng, tàn nhẫn, khó gần, khi trưởng thành lại thêm vài phần lạnh nhạt.

Tống Thành Nam đã hai năm không gặp cậu, vừa rồi nhìn từ xa, anh thấy cậu dường như trưởng thành hơn rất nhiều, ánh mắt càng thêm kiên định, toát lên vẻ từng trải.

Nhưng bây giờ gặp lại, anh lại cảm thấy mình vừa rồi hoa mắt, Tần Kiến mạnh mẽ vẫn là con sói con sắc bén kia.

"Tuổi tác cao rồi, tiệc tùng kiểu này có phần không hợp."

Tần Kiến cong môi mỏng tỏ vẻ đồng tình, cậu trầm ngâm một lúc như đang tính toán tuổi của Tống Thành Nam: "Tuổi của chủ nhiệm Tống đúng là không nhỏ, nhớ năm anh đính hôn đã 28 tuổi rồi."

Trong một khoảng thời gian dài, lễ đính hôn năm 28 tuổi là điều cấm kỵ lớn nhất của Tống Thành Nam. Không ai dám nhắc đến ngày hỗn loạn đó trước mặt anh, anh cũng chưa bao giờ chủ động nhớ lại ký ức xấu hổ bị một alpha đỉnh cấp áp chế đến mức không thể phản kháng, bị hôn đến mức gần như nghẹt thở.

Bây giờ, anh và Tần Kiến đã hai năm không gặp, vừa gặp lại đã bị cậu mỉa mai như vậy, rõ ràng Tần Kiến đối với mối quan hệ giữa hai người không hề bình thản như khi gọi điện mời anh đến làm chứng hôn.

Tống Thành Nam đã bên cạnh Tần Kiến từ năm cậu 14 tuổi đến 22 tuổi, gần như trải qua tất cả thời gian từ thiếu niên đến thanh niên của cậu, chứng kiến một cậu nhóc sống bằng nghề lừa đảo từng bước đi lên đỉnh cao của sự xa hoa. Cuộc đời của hai người đã gắn chặt với nhau, không thể phân chia bằng tình yêu hay thù hận đơn giản.

Vì vậy, đối mặt với sự khó xử mà Tần Kiến tạo ra, Tống Thành Nam chỉ có thể thể hiện sự điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành: "Đúng vậy, loại trường hợp này thực sự không phù hợp với tôi, vì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy tôi xin phép không làm phiền nữa."

"Omega của cậu..." Tống Thành Nam do dự một lúc cuối cùng vẫn không nói ra, "Thay tôi chào tạm biệt cậu ấy."

Anh cứ nghĩ Tần Kiến sẽ không dễ dàng để anh rời đi, nhưng lần này cậu không dây dưa nhiều, thờ ơ đáp lại: "Vậy tôi tiễn anh."

Đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng Tống Thành Nam lại dâng lên một chút thất vọng, giống như thú cưng mình nuôi nấng bỗng chốc quay đầu theo chủ khác.

Tống Thành Nam biết cách so sánh này không đúng lắm, một Alpha đỉnh cấp, không ai dám ví von cậu như thú cưng sống dựa vào chủ nhân. Nhưng sự phụ thuộc, cố chấp và chiếm hữu mà Tần Kiến thể hiện trong thời niên thiếu quả thực rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những con vật nhỏ thích đánh chiếm lãnh thổ, không thân thiện, nguy hiểm và bám người.

Đã từng có lúc, thanh niên này toàn tâm toàn ý hướng về anh, chưa bao giờ xao nhãng.

Vật đổi sao dời, ai cũng phải bước tiếp. Tống Thành Nam tự giễu cười nhẹ, nhấc chân định đi, ai ngờ sân thượng vốn được canh gác cẩn thận, không cho người ngoài quấy rầy, lại có người xông vào.

"Chủ nhiệm Tống, định đi rồi sao? Chú lặn lội đường xa đến đây, còn chưa uống với con một ly."

Một omega cấp S với khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, trước mặt vị hôn phu của mình làm nũng với người chú trên danh nghĩa: "Chú không uống con sẽ giận đấy." Cậu ta khoác tay Tần Kiến, "Mặc dù Tần Kiến nói con giận trông rất đáng yêu, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do để chú không uống."

Tống Thành Nam là người nhiệt tình, phóng khoáng, nhưng ít khi kết giao sâu sắc với người khác, nên hiếm khi có cảm xúc yêu ghét với những người không liên quan. Nhưng anh không thích omega xinh đẹp nũng nịu này, có lẽ vì cậu ta là vị hôn phu của Tần Kiến, mà Tần Kiến đối với anh vĩnh viễn không phải là người không liên quan.

Tần Kiến dường như rất chiều chuộng vị hôn phu của mình, ôm eo nhỏ của cậu ta mỉm cười nói: "Rượu mà Loan Nghị kính, không phải ai cũng được uống đâu. Chủ nhiệm Tống, nể mặt một chút đi."

Trong lòng Tống Thành Nam càng thêm bức bối, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, anh bình tĩnh nhận lấy ly rượu, hào sảng uống cạn: "Rượu ngon, tiếc là tôi là người thô kệch, không biết thưởng thức."

Nói xong, anh xoay người nhanh chóng rời khỏi không gian chật hẹp đó, không nhìn thấy tay Tần Kiến trượt xuống từ eo nhỏ kia, cũng không nhìn thấy ánh mắt thích thú xem náo nhiệt của omega xinh đẹp.

Tống Thành Nam mở mắt ra, đập vào mắt là tông màu xám đen lạnh lẽo.

Chiếc chăn nhung mềm mại rõ ràng cho thấy đây không phải là chỗ ở của anh.

Tống Thành Nam giật mình, nhớ lại một đoạn ký ức nào đó mà đến giờ vẫn không muốn đối mặt, anh đột ngột ngồi dậy, kéo chăn ra kiểm tra cơ thể mình.

"Tôi đã nói sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ đó nữa, chủ nhiệm Tống cứ yên tâm." Giọng nói quen thuộc vang lên từ góc tối.

"Tách" một tiếng, đèn ngủ vàng mờ được bật sáng, người thanh niên cao lớn ngồi xếp bằng trên ghế sofa. Bộ vest đắt tiền vắt trên tay vịn, cậu chỉ mặc áo sơ mi trông vừa cấm dục lại vừa cuồng dã.

"Đây chẳng phải là thủ đoạn hèn hạ sao?" Tống Thành Nam cau mày, "Omega của cậu cho tôi uống cái gì?"

Tần Kiến đứng dậy, nguồn sáng phía sau hắt bóng dài lên phía trước, khiến cậu trông ma mị như ma cà rồng đến từ thời Trung cổ.

Cậu từng bước đi về phía giường, vừa đi vừa cởi khuy măng sét, xắn tay áo lên lộ ra cánh tay thon dài: "Chủ nhiệm Tống, có lẽ chúng ta hiểu khác nhau về 'thủ đoạn hèn hạ'. Theo tôi hiểu, chỉ cần không phải là chuyện khiến anh tuyệt vọng đến mức muốn bỏ chạy thì đều không được coi là 'thủ đoạn hèn hạ'."

Tần Kiến từng bước tiến lại gần, toàn thân Tống Thành Nam cứng đờ. Tần Kiến không còn là thiếu niên gầy gò, thấp hơn anh nữa, bây giờ khí thế áp đảo của cậu đủ để anh phải bật chế độ phòng thủ toàn diện.

Thanh niên đẹp trai ngồi xuống mép giường, cầm lấy ly nước trên tủ đầu giường đưa đến bên miệng Tống Thành Nam, chậm rãi nói: "Đừng căng thẳng, uống nước trước đi, anh ngủ sáu bảy tiếng rồi, chắc là khát nước lắm."

Tống Thành Nam đẩy ra: "Tần Kiến, cậu nghĩ tôi còn dám uống đồ cậu đưa sao?"

Chiếc cốc pha lê mang đậm tính nghệ thuật phản chiếu ánh nước lấp lánh, ánh sáng đó rơi trên thứ gì đó càng lấp lánh hơn, làm chói mắt Tống Thành Nam.

Anh ngẩn người nhìn chiếc nhẫn đính đá quý trên ngón áp út tay trái của mình, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Đẹp không?"

Một bàn tay thon dài cân đối đưa tới, Tống Thành Nam nhìn thấy chiếc nhẫn và kiểu dáng của nó thì đột ngột ngẩng đầu lên.

"Tôi chọn rất lâu đấy, biết anh không thích phô trương, nên mới chọn đá corundum, sang trọng mà kín đáo, hợp với anh."

Tống Thành Nam giật mình, anh không phân biệt được là rung động hay kinh hãi, chỉ nghe thấy mình gần như run rẩy hỏi: "Ý cậu là gì?"

"Không có ý gì cả." Tần Kiến ngẩng đầu nhìn sâu vào Tống Thành Nam, "Chỉ là... chúng ta đính hôn rồi."

"Đính hôn?!" Tống Thành Nam cảm thấy vô cùng hoang đường, "Tôi nhớ hôm qua trong lễ đính hôn, vị hôn phu của cậu họ Giả!"

"Đúng là giả." Chàng trai trẻ cười, "Nếu không thì sao lừa được anh đến."

"Tần Kiến!" Tống Thành Nam túm lấy cổ áo thanh niên, "Đừng nói đùa kiểu này!"

Mặc kệ bị Tống Thành Nam túm lấy, Tần Kiến thuận thế dựa vào người anh, thậm chí còn đặt cằm lên vai anh, nói với vẻ vô lại: "Chuyện này sao có thể nói đùa, không tin thì anh xem."

Cậu lấy từ dưới gối ra một tấm thiệp mời mạ vàng, mở ra cho người đàn ông xem tên của hai người mới cưới.

"Tống Thành Nam, Tần Kiến." Cậu đọc, "Tên của hai chúng ta đặt cạnh nhau trông đẹp biết bao."

"À, đúng rồi, nếu anh vẫn chưa tin thì còn những thứ này nữa." Tần Kiến dựa vào vai Tống Thành Nam lấy điện thoại ra, "Anh xem tin tức tài chính, báo lá cải đều đưa tin chúng ta đính hôn, trên diễn đàn còn có người lập cp cho chúng ta, họ nói tổ hợp Alpha x Alpha đỉnh của chóp!"

Ảnh minh họa trong tin tức là ảnh chụp chung của Tần Kiến và Tống Thành Nam, hai người đứng sát nhau, đều mỉm cười với ống kính, trông như một đôi trai tài gái sắc. Nhưng Tống Thành Nam biết, đây là ảnh cắt ra từ bức ảnh chụp chung, lúc đó omega họ Giả kia cứ bắt anh đứng giữa, còn lén lút tỏa pheromone, khiến anh không còn cách nào khác là phải đứng sát bên Tần Kiến.

"Ức!"

Đột nhiên, Tần Kiến bị Tống Thành Nam túm tóc kéo lên không chút thương tiếc, buộc cậu phải ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt giận dữ của mình: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tần Kiến, cậu nói rõ cho tôi nghe!"

Thanh niên thở dài nhẹ nhõm, vẫn còn lưu luyến hơi ấm thoáng qua trên vai: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là ai cũng biết vị hôn phu của tôi là anh, chỉ có mình anh không biết thôi."

Tống Thành Nam tức đến mức bật cười: "Vậy ra, cuối cùng chỉ có mình tôi là trò cười sao?"

Anh vén chăn lên, định rời khỏi căn phòng ngột ngạt này.

"Anh rõ ràng biết tôi coi trọng anh như thế nào, sao tôi có thể để anh trở thành trò cười được!" Tần Kiến đè Tống Thành Nam xuống giường, sự điên cuồng và cố chấp trong mắt cậu khiến người ta kinh hãi, "Ai cũng biết tôi cầu mà không được, biết tôi đau khổ muốn chết, biết tôi không có anh thì sẽ phát điên!"

"Tại sao tôi lại tốn nhiều công sức để mọi người cùng tôi diễn vở kịch này, vì tôi không làm gì nữa thì anh sẽ thực sự bỏ chạy! Chán ghét tôi, rời xa tôi, không cần tôi! Vậy thì nỗ lực của tôi còn ý nghĩa gì? Tôi liều mạng leo lên cao còn ý nghĩa gì! Tôi chỉ muốn chứng minh với anh, tôi đáng tin cậy, trưởng thành, tình cảm của tôi không phải trò chơi con nít. Tôi khao khát anh không phải là sự phụ thuộc như trẻ con không dứt sữa, cũng không phải là nhất thời nổi hứng!"

Tần Kiến ôm chặt Tống Thành Nam, như tấm lưới bao bọc anh kín mít: "Nhưng anh thì sao? Anh bỏ chạy, rời xa tôi! Trong khi tôi đang cố gắng chứng minh bản thân thì anh làm gì?! Tống Thành Nam, anh đi khắp nơi quyến rũ người khác, anh đi xem mắt, anh mẹ nó lại muốn kết hôn!"

"Từ bao giờ tôi đi khắp nơi quyến rũ người khác?" Tống Thành Nam đau đầu như búa bổ, anh cảm thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc, giống như một người phụ nữ đang vội vàng chứng minh sự trong trắng của mình.

May mà Tần Kiến đã mê muội, không để ý đến điều này, cậu vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của Tống Thành Nam, như chim mỏi về tổ ấm: "Tống Thành Nam, anh đừng kết hôn với người khác, anh kết hôn một lần em sẽ làm loạn một lần, làm loạn đến mức không omega nào dám lấy anh. Tống Thành Nam, nếu anh kết hôn với người khác em sẽ chết mất."

Alpha đỉnh cấp vốn lạnh lùng thờ ơ lúc này lại nói năng lộn xộn, phơi bày sự yếu đuối của mình trước mặt một Alpha khác. Cậu lạnh lùng mà yếu đuối, đáng thương mà đáng hận, khiến Tống Thành Nam mơ hồ cảm thấy thanh niên cao lớn trong vòng tay mình vẫn là con thú nhỏ bị thương đầy mình nhưng lại cứng đầu khó trị năm xưa.

Anh do dự đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Tần Kiến, giống như những gì anh vẫn làm trong bao nhiêu năm qua, xoa tóc cậu.

Tần Kiến từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên không thể tin được: "Tống Thành Nam, anh đồng ý ở bên em rồi sao?"

"Không." Bàn tay người đàn ông vẫn rất ấm áp, nhưng lời nói ra lại khiến Tần Kiến lạnh lòng, "Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là chú của cậu, chúng ta như vậy... trái với luân thường đạo lý."

"Mẹ kiếp chú với chả cháu, chúng ta đã hôn nhau, lên giường với nhau rồi! Tôi chưa bao giờ coi anh là chú, anh chính là người Tần Kiến tôi thích, là người tôi yêu!" Thanh niên lại đè người đàn ông xuống giường, thể lực cường tráng của Alpha đỉnh cấp áp chế cựu chiến binh. Như thể hoàn toàn đánh mất vỏ bọc của xã hội văn minh, cậu hôn Tống Thành Nam một cách cuồng loạn, môi chạm môi, răng va vào răng, không hề có chút dịu dàng nào, chỉ là đang trút giận, "Đừng dùng mấy cái quy tắc chết tiệt của anh để ràng buộc tôi, thứ tôi muốn nhất định phải là của tôi!"

Nụ hôn hỗn loạn và đau đớn khiến Tống Thành Nam chìm vào vũng lầy tăm tối, như thể lại rơi vào những ngày tháng sống như chuột chạy qua đường. Những lời chỉ trích, những lời nhục mạ, những ánh mắt khinh thường, coi rẻ khiến anh càng lún càng sâu, càng ngày càng sợ hãi, đến mức sinh ra sức mạnh để chống lại Alpha đỉnh cấp!

"Cậu chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi!" Tống Thành Nam vùng ra khỏi sự kiềm chế của Tần Kiến, "Cậu chưa bao giờ nghĩ đến tôi sẽ phải mang tiếng xấu gì! Dụ dỗ! Loạn luân! Ai cũng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị, Tống Thành Nam tôi mẹ nó chính là một tên khốn nạn!"

"Không... không phải... anh không phải như vậy..." Tần Kiến bỗng nhiên tỉnh táo lại, khoảnh khắc tỉnh táo lại phát hiện mình lại làm Tống Thành Nam bị thương.

Cậu lau vết máu trên khóe miệng anh, trong mắt bỗng nhiên đong đầy nước mắt, cậu cẩn thận ôm lấy người đàn ông, gần như cầu xin: "Tống Thành Nam, em thực sự không biết phải làm sao nữa, không biết phải làm thế nào mới giữ được anh, em không quản được miệng lưỡi thiên hạ, cũng không kìm nén được trái tim mình. Anh nói cho em biết, em phải làm sao mới có được anh, hoặc là... quên anh."

Tần Kiến đã bao lâu rồi không khóc? Dù sao Tống Thành Nam cũng chưa bao giờ thấy cậu khóc. Bây giờ Alpha đỉnh cấp này lại khóc trong vòng tay anh như một đứa trẻ, vừa khóc vừa hỏi anh, làm thế nào mới có được kẹo, hoặc là làm thế nào mới... không còn muốn ăn kẹo nữa.

Mình là kẹo sao? Vị ngọt có thể xoa dịu nỗi đau của con người?

Tống Thành Nam chưa bao giờ cảm thấy mình đối xử tốt với Tần Kiến, thật ra anh vẫn luôn bù đắp, bù đắp cho lỗi lầm mình đã gây ra khi còn trẻ. Nhưng chính sự bù đắp này lại khiến một đứa trẻ coi đó là kẹo, từ đó nhớ mãi không quên.

Có lẽ... là mình quá hà khắc, bắt một đứa trẻ cả đời chỉ được ăn một viên kẹo phải từ bỏ khát khao vị ngọt.

Anh thở dài trong lòng, đặt tay lên lưng Tần Kiến.

"Em biết em rất ích kỷ, đã từng để anh mang tiếng xấu như vậy, nhưng tại sao anh lại phải quan tâm người khác nói gì? Họ không quan trọng, em mới quan trọng mà, phải không?" Tần Kiến từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tống Thành Nam, "Trước đây em đã làm những chuyện không tốt, bẩn thỉu với anh như vậy, anh cũng không nỡ đánh chết em."

Tống Thành Nam cười nhẹ bất lực: "Cậu là Alpha đỉnh cấp, sao tôi đánh lại cậu được."

"Lúc đó dù em có đánh chết em, em cũng sẽ không đánh trả." Tần Kiến lại vùi mặt vào ngực người đàn ông, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, lại hỏi, "Em đối với anh rất quan trọng phải không? Nếu không anh cũng sẽ không vì một câu em không cha không mẹ mà đến dự lễ đính hôn của em, phải không?"

Người đàn ông im lặng, Tần Kiến nghe ba mươi nhịp tim rồi, anh mới khẽ đáp: "Phải, cậu rất quan trọng."

"Tống Thành Nam, vì em rất quan trọng với anh, chắc anh không muốn nhìn thấy em phá sản chứ."

"Hửm?"

"Nếu bây giờ bị lộ ra em lừa dối chuyện kết hôn, giá cổ phiếu của công ty em sẽ giảm mạnh. Em vừa mới trở thành cổ đông của công ty, nếu mới hợp tác đã bị dính scandal, em không chỉ phá sản mà còn kết thúc sự nghiệp." Tần Kiến nói rất nghiêm túc.

"Cậu đe dọa tôi?" Tống Thành Nam cau mày.

Thanh niên nhìn anh, khẽ đáp "Ừ."

Anh chưa kịp nổi giận, cậu lại vùi mặt vào lồng ngực ấm áp, nói bằng giọng mũi đáng thương: "Tống Thành Nam, em biết anh dễ mềm lòng với em, nên em mới làm ra nhiều chuyện không có điểm dừng như vậy. Em dám làm càn như vậy chẳng qua là dựa vào việc anh chiều em thôi."

"Bây giờ em còn một yêu cầu nữa được không?"

Tống Thành Nam đã bị cậu làm cho hết cách, thở dài: "Nói đi."

"Năm nay em 24 tuổi, tổng cộng đã hôn ba lần, hơn nữa lần gần nhất là hai năm trước." Cậu áp trán mình vào trán người đàn ông, hơi thở nóng bỏng phả vào tai anh, "Chủ nhiệm Tống, anh thương xót em, cho em hôn một cái."

"Hai năm trước?" Tống Thành Nam lau miệng, "Mẹ kiếp vừa rồi tôi bị chó gặm à?"

"Cái đó không tính." Hơi thở ngày càng nóng bỏng, môi gần như chạm môi, giọng nói khàn khàn mang theo dòng điện truyền vào tai, "Chủ nhiệm Tống, anh thương xót em đi."

Tống Thành Nam hít sâu một hơi, nhịp tim của anh hơi mất kiểm soát. Khuôn mặt tuấn tú phóng đại khiến anh khó suy nghĩ, nhưng anh buộc mình phải tập trung tinh thần để nghĩ ra lý do từ chối.

Thiệp mời mạ vàng, nụ cười thân thiết, nước mắt và sự khẩn cầu của thanh niên, phá sản hoặc thất nghiệp, cậu nói cậu yêu anh.Mẹ kiếp! Tống Thành Nam đột nhiên túm tóc Tần Kiến, hung dữ nói: "Chúng ta đều là Alpha."

"Em yêu anh, không phải tính hướng giới tính của anh."

"Vậy thì hôn đi, tôi đồng ý."

Tống Thành Nam dùng một tay ấn xuống, đôi môi chạm vào nhau, không hỗn loạn, không đớn đau, chỉ có sự chìm đắm say mê sau bao lần trắc trở.

—------

Gấu Gầy: bởi vì truyện chậm nhiệt nên mới có cái phiên ngoại này đấy... ha ha 😅

--------

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.