Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Chương 22: Trừng Phạt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy

Gió tuyết đập vào cửa sổ suốt đêm, nhưng sáng ra lại là một ngày nắng đẹp.

Tần Kiến rụt tay vào trong áo, dùng chân đá cửa rồi bước ra ngoài.

Tuy trời nắng, nhưng gió vẫn rất mạnh. Cơn gió dữ dội tạt vào người Tần Kiến, luồn qua cổ áo ấm, khiến cậu rùng mình.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tần Kiến đã sững lại, một chân chạm đất, chân kia lơ lửng, nhất thời không biết đặt xuống đâu.

Tuyết đọng trước cửa nhà đã được quét dọn sạch sẽ.

Điều này rất bất thường, ít nhất là những năm gần đây, Tần Kiến chưa từng để tâm đến việc này. Dù ngoài cửa có sương giá hay nước đọng, cậu nhóc cũng chỉ lờ đi, lê thân hình mệt mỏi vào nhà.

Con đường nhỏ hẹp từ cửa nhà dẫn ra ngõ, trên mặt đất vẫn còn dấu vết của cây chổi, chắc là mới quét dọn xong. Cách đó chưa đầy nửa mét cũng có một con đường nhỏ tương tự, đầu đường nối với nhà vị chủ nhiệm cộng đồng, dưới mái hiên nhà anh còn để cây chổi dính đầy tuyết.

Tần Kiến liếc nhìn cửa sổ nhà bên cạnh, rèm cửa đã được kéo ra, nhưng lớp băng trên kính khiến cậu không thể nhìn rõ bên trong.

Bàn chân lơ lửng giữa không trung đổi tư thế mấy lần, như sợ giẫm lên thứ gì đó, cuối cùng mới cẩn thận đặt xuống đất. Đi vài bước nhẹ nhàng, Tần Kiến bỗng thấy mình thật ngốc nghếch, cậu bực bội gãi tai, cố tình bước mạnh mấy bước, rồi mới quay lưng rời đi.

Tần Kiến đúng giờ đến điểm hẹn, để "đánh lộn hùa". Nhưng cậu không ngờ đối tượng đánh nhau hôm nay lại là Vương Đại Lực!

Hôm đó Sở Diêm Vương nói có người thuê cậu "đánh lộn hùa", trả giá cao 500 tệ, còn để lại một câu: "Mày không muốn biết ai đã giúp mày dàn xếp mọi chuyện à? Đến đó rồi mày sẽ biết."

Tần Ba từng khuyên cậu đừng nhận vụ làm ăn mờ ám này, nhưng Tần Kiến cảm thấy chuyện này chắc chắn nhắm vào mình, e là muốn tránh cũng không tránh được.

Hôm nay đến điểm hẹn, nhìn thấy gương mặt hung dữ hiếu chiến của Vương Đại Lực, Tần Kiến mới biết mình bị lừa.

Cậu căng thẳng đứng trước mặt Vương Đại Lực. Hắn dẫn theo sáu bảy người, mỗi người cầm một cây gậy, người ngồi người đứng, dáng vẻ du côn.

"Chỉ có thằng nhóc này mà trói được mày hả?" Một tên du côn xoay xoay cây gậy trong tay, cười khẩy, "Đại Lực, mày dạo này chơi thuốc quá liều à? Yếu xìu vậy!"

"Cút cút cút!" Vương Đại Lực vẫn chưa tháo băng trên trán, dưới vành mũ lộ ra một mảng trắng, hắn cau mặt quát đám người đang cười lớn, "Thằng quỷ này ranh ma lắm, hôm đó cầm gậy suýt nữa siết chết tao."

Tên du côn kia ngồi chễm chệ trên ghế dài trong công viên, dùng gậy chọc chọc Tần Kiến: "Mày á? Dám làm anh em tao ra nông nỗi này? Sao hả? Sao không quỳ xuống xin lỗi anh em tao, còn định cãi à?"

Hắn khinh thường liếc nhìn Tần Kiến: "Chỉ mỗi mày thôi à? Không gọi thêm mấy đứa 'đánh lộn hùa' khác đến sao?"

Tên du côn thấy cậu nhóc mặt lạnh tanh, không hề sợ hãi, trong lòng hắn thấy khó chịu, nói tiếp: "Nghe nói mày không cha không mẹ, không ai dạy dỗ? Vậy hôm nay để ông đây dạy cho mày cách làm người!"

"Không cần anh phải nhọc công." Một giọng nam trầm ổn vang lên từ phía bụi cây khô héo. Mọi người nhìn theo tiếng nói, thấy một người đàn ông cao lớn vạch cành cây bước ra, phía sau anh là Sở Diêm Vương cà lơ phất phơ.

Nhìn thấy người đến, đồng tử Tần Kiến co rút lại. Cậu vô thức cúi đầu muốn nấp sau đám đông, nhưng người đàn ông không để cậu làm con rùa rụt cổ, bước đến đứng bên cạnh cậu.

Người đến chính là Tống Thành Nam, vị chủ nhiệm cộng đồng vừa mới quét dọn tuyết trước cửa nhà hàng xóm sáng nay.

Giọng anh bình tĩnh, có thể nói là ôn hòa, ánh mắt lướt qua tên du côn kia rồi dừng lại trên người Vương Đại Lực: "Hôm nay là tôi hẹn mấy người, đây là..." Hắn đặt tay lên gáy Tần Kiến, bóp nhẹ, "Đây là người tôi thuê 'đánh lộn hùa' cho tôi ngày hôm nay."

Tần Kiến ngẩng phắt đầu lên, trong mắt toàn là nghi hoặc và kinh ngạc. Người đàn ông cười, nhìn cậu hỏi: "Sao, Kiến đại gia có thể 'đánh lộn hùa' cho người khác mà không thể đánh cho tôi à? Tiền đặt cọc cậu cũng nhận rồi, giờ hối hận cũng không kịp nữa."

Tống Thành Nam hơi dùng sức, đẩy cậu nhóc ra trước mặt: "Nghe nói cậu cũng có chút bản lĩnh, tự xưng là có bao nhiêu sức dùng bấy nhiêu sức, không giấu nghề? Được đánh giá khá cao trong giới giang hồ? Tôi đang chờ xem màn thể hiện của của cậu đấy."

"Đừng làm mất mặt mình, cũng đừng làm tôi thất vọng, Kiến đại gia."

Lời Tống Thành Nam nói nhẹ tênh, nhưng lại nặng như ngàn cân đè lên trái tim Tần Kiến. Cậu nhớ đến bát cơm rang trứng thơm phức hôm đó, nhớ đến đôi găng tay đang đeo trên tay Hiểu Hiểu, và cây chổi dính đầy tuyết sáng nay.

Cậu nhớ đến rất nhiều chuyện, nhưng lại không dám nghĩ đến những lời người đàn ông nói khi rời đi hôm đó. Cậu như bị tát một cái, vừa tức giận vừa không dám phản kháng.

"Mày là ai? Đây là ý gì?" Tên du côn ngồi trên ghế dài nhìn Sở Diêm Vương đang đứng ở phía xa, lớn tiếng hỏi, "Sở Diêm Vương, mày bày trò này là sao? Không phải nói muốn đòi lại công bằng cho vết thương trên đầu thằng em tao à?"

Sở Diêm Vương lấy một nắm hạt dưa từ trong túi ra, vừa cắn vừa nói: "Công bằng, đây chẳng phải là công bằng sao? Thằng nhóc kia tao cũng mang đến rồi, tụi mày muốn xả giận thế nào thì xả giận... chỉ cần tụi mày có thể đánh thắng."

Vừa dứt lời, Vương Đại Lực đã nhảy dựng lên: "Sở Diêm Vương, mày coi thường Bắc Nhai Thất Hùng tụi tao à? Hay thật sự coi thằng nhóc này là Tam Thái Tử Na Tra? Đánh không lại? Mẹ kiếp! Nếu hôm đó tao không liều mạng vì mày, sao lại vô tình trúng kế của nó?"

Đối mặt với bảy người đang phẫn nộ, Sở Diêm Vương nhổ vỏ hạt dưa, cười nói: "Tao không có ý đó, hôm nay tao chỉ đến xem náo nhiệt thôi. Nhưng nếu tụi mày thiếu người hòa giải, tao cũng có thể miễn cưỡng làm cho." Rồi lại khẽ khịt mũi, "Liều mạng vì tao là đánh một thằng bé lớp năm béo ú à?"

"Không cần hòa giải!" Tên du côn đang ngồi đứng dậy, nhìn Tống Thành Nam với vẻ khinh thường, "Mặc kệ mày là ai, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc này! Nếu mày bênh vực nó thì đừng trách tụi tao ra tay không nương tình!"

Tống Thành Nam vẫn cười ôn hòa, anh lại đẩy Tần Kiến ra trước mặt đám người: "Hôm nay đúng là tôi hẹn mấy người ra đánh lộn, nhưng tôi sẽ không ra tay. Đây là Kiến đại gia mà tôi thuê, một tay 'đánh lộn hùa' cừ khôi, hôm nay tôi hoàn toàn trông cậy vào cậu ấy. À đúng rồi, quy tắc ở đây là bị thương tật gì đều không liên quan đến người thuê phải không?"

Anh nhìn Tần Kiến, nụ cười trên mặt dần tắt: "Kiến đại gia, hay là chúng ta cũng ký một thỏa thuận sống chết và ấn tay vào?"Tần Kiến nghiến răng ken két, hai nắm tay trong ống tay áo siết chặt. Cậu biết Tống Thành Nam đang tức giận và thất vọng, đây rõ ràng là đang dạy dỗ cậu.

Nhưng mà... dựa vào cái gì! Chỉ dựa vào vài câu nói nhẹ nhàng ngày hôm đó? Hay chút ân huệ nhỏ nhặt ngày thường? Là có thể đứng trên cao phán xét đúng sai? Có thể đứng ngoài cuộc thể hiện sự thất vọng, xót xa? Có thể dùng thân phận người lớn để trừng phạt mình?

Tống Thành Nam, anh giỏi lắm!

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, cơn giận đang sôi sục trong lòng Tần Kiến lại bị thay thế bằng sự hoang mang hoảng loạn. Một giọng nói nhỏ bé nhưng không thể bỏ qua vang lên trong lòng cậu.

Hay là... nhận lỗi, xin tha, như vậy... Tống Thành Nam có hết giận không?

Ý nghĩ này khiến Tần Kiến giật mình. Trước kia khi đối mặt với những trận đòn roi gần như điên cuồng của Tần Thiết Phong, cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện xin tha, nhận lỗi. Tại sao bây giờ lại có ý nghĩ yếu đuối như vậy?!

Trong nháy mắt, khuôn mặt cậu nhóc lại trở nên lạnh lùng. Cậu từ từ ngẩng đầu lên nhìn đám người to lớn trước mặt, giọng khàn khàn khiêu khích: "Muốn đánh thì đánh nhanh lên, ông đây không rảnh đứng đây chịu lạnh chung với tụi mày."

Đây là một công viên bị bỏ hoang, mười năm trước, Tần Kiến còn nhớ mình đã nắm tay người phụ nữ đến đây chơi. Khi đó gió nhẹ thoảng qua, cây cối xanh tươi, chiếc váy tung bay trong gió chạm vào mặt cậu, mềm mại như mây trên trời. Khi đó, cậu hòa mình vào đám trẻ đang cười đùa, cảm thấy mặt trời thật to, công viên thật rộng, tương lai chắc chắn cũng rất đẹp.

Bây giờ, công viên chỉ cần mười phút là đi hết một vòng này đã trở nên hoang tàn tiêu điều, tuyết đọng trắng xoá. Tần Kiến bị đá một cái, loạng choạng ngã vào đống tuyết bẩn thỉu bên cạnh ghế dài.

Dù sao đối phương cũng là sáu bảy người đàn ông trưởng thành, không đến mức tất cả cùng xông vào đánh một đứa trẻ. Ban đầu chỉ có Vương Đại Lực đánh nhau với Tần Kiến, cũng là vì để lấy lại thể diện. Hắn cứ tưởng chỉ cần ba đến năm chiêu là có thể đánh bại cậu nhóc. Ai ngờ đã gần mười phút trôi qua, hắn không chỉ đấm hụt thường xuyên hụt mà còn bị Tần Kiến dùng côn ba khúc đánh vào chân mấy cái.

Tống Thành Nam ngồi trên ghế dài hút thuốc, ánh mắt luôn dính chặt vào hai người đang đánh lộn.

"Ầy, thằng cháu anh cũng được đấy, thân thủ nhanh nhẹn, ra tay cũng tàn nhẫn. Tôi thấy lần này Vương Đại Lực cũng chẳng được lợi lộc gì, chậc chậc, thể diện sắp mất sạch rồi." Sở Diêm Vương vừa cắn hạt dưa vừa nói, hoàn toàn nhập vai người qua đường, xem náo nhiệt không sợ phiền còn hét to cổ vũ.

Sắc mặt tên du côn đang ngồi càng lúc càng khó coi, hắn ra hiệu cho một gã tóc dài đang ngồi xổm bên cạnh. Gã đàn ông gật đầu, chậm rãi đứng dậy, giọng khàn khàn nói: "Anh Ba, vết thương của anh chưa lành, không nên cử động nhiều, thằng nhóc ranh này cứ giao cho em, em giúp anh xử lý nó."

Tống Thành Nam ngồi đối diện phủi tàn thuốc, ánh mắt lướt qua gã tóc dài càng thêm lạnh lẽo.

gã tóc dài rõ ràng là người có võ, Tần Kiến không thể nào chống đỡ được hắn ta, hơn nữa cậu bé đã đánh nhau từ nãy đến giờ, thể lực cũng có phần suy kiệt.

Bị đá vào bụng thêm một lần nữa, Tần Kiến mất thăng bằng ngã xuống đống tuyết. Cậu nghe thấy Tống Thành Nam ngồi trên ghế dài khẽ nói một câu "Vô dụng".

Cậu nhóc sững người, rồi như cỗ máy được lên dây cót thêm một lần nữa, cậu hung hăng nhảy lên lao vào gã tóc dài. Nhưng hắn ta rất có kỹ thuật, không chỉ hóa giải được đòn tấn công của cậu mà còn đẩy cậu ngã xuống đống tuyết thêm lần nữa.

Nắm đấm lại giáng xuống, kèm theo tiếng gió rít. Tần Kiến tức đến nghiến răng, hai chữ "vô dụng" cứ văng vẳng bên tai. Nhưng vì đang ở thế yếu, cậu không thể tránh được nắm đấm, đành phải dùng chiêu cũ, đưa má ra đỡ.

Nhưng ngay khi nắm đấm chỉ còn cách mặt cậu chưa đầy một cm, một bàn tay to lớn bỗng nhiên đưa ra, nắm chặt lấy cổ tay của kẻ đang ra tay!

"Được rồi, oan oan tương báo, đánh cũng đủ rồi."

Phả ra một làn khói thuốc, Tống Thành Nam lên tiếng.

—----

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.