(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện đều yên ắng.
Càng yên ắng, càng khiến người ta bất an.
Tin tức Tần Ba dò la được là đám du côn lưu manh đi "đánh lộn hùa" với Sở Diêm Vương, trừ mấy tên bị thương phải vào viện, những người còn lại đều bị giam giữ hành chính. Sở Diêm Vương lại càng bị tội nặng hơn, nếu hai anh em Cao Cường, Cao Trình truy cứu, hắn sẽ bị truy tố tội gây rối trật tự công cộng.
Nghe vậy, tâm trạng Tần Kiến tụt xuống đáy vực. Hôm đó cậu may mắn thoát được, nhưng liệu có bị người ta khai ra là đồng bọn không? Liệu có bị coi là "nội gián" vì bỏ chạy giữa chừng không? Nếu thật sự như vậy, có thể tưởng tượng được sau này không chỉ con đường kiếm tiền này bị chặn, mà cậu còn phải đối mặt với sự trả thù triền miên.
Tần Ba biết cậu lo lắng, an ủi: "Mày còn nhỏ, thấy công an sợ hãi cũng là lẽ thường tình, hơn nữa chuyện mày cứu bạn học cũng có thể giải thích rõ ràng. Yên tâm đi, Sở Diêm Vương lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, sẽ không làm khó một đứa nhỏ đâu."
"Nhưng mà..." Cậu lại do dự, "Nhưng chuyện Vương Đại Lực bị mày và hai đứa bạn của mày trói lại đã lan truyền ra ngoài, nó mất mặt lắm, sớm muộn gì cũng tìm mày gây sự. Hiện giờ nó đang nằm viện, nó tuyên bố sớm muộn gì cũng cho mày một trận. Mày cẩn thận đấy, đừng đi một mình, mỗi ngày về nhà sớm."
"Vào viện?" Tần Kiến nhíu mày, "Bọn em chỉ trói hắn lại thôi, có làm hắn bị thương đâu, sao hắn lại phải vào viện?"
"Bọn mày không làm nó bị thương, nhưng nó nghe thấy tiếng còi cảnh sát sợ quá bỏ chạy, tay chân lại bị trói, vội quá ngã lộn cổ, đầu đập vào vại tương, nghe nói máu chảy đầy đầu."
Nói đến đây, Tần Ba cũng không nhịn được cười: "Đệch, Vương Đại Lực lại bị ba thằng nhóc con trói lại, đầu còn bị rách, bộ dạng thảm hại thế kia, chắc sau này cũng hết đường lăn lộn, chỉ có thể về nhà giúp mẹ bán đậu phụ thôi."
"Nhóc con?" Tần Kiến nhướng mày.
"Không không không, học sinh tiểu học, bạn nhỏ, đại ca nhí được chưa." Tần Ba cười một lúc rồi lại nghiêm mặt, "Nhưng mà nói thật, mày cẩn thận đấy, nếu thật sự không tránh được, gặp thì chạy, không có gì phải xấu hổ cả."
Hắn chợt nhớ ra điều gì, mắt sáng lên: "Đúng rồi, ông chú siêu ngầu của mày đâu? Nhờ ổng bảo vệ mày mấy hôm, đợi qua thời gian này, người ta bàn tán ít đi, biết đâu Vương Đại Lực sẽ không truy cứu nữa."
Tần Kiến chợt nhớ đến những lời Tống Thành Nam nói với cậu mấy hôm trước. Cậu vẫn nhớ rõ tư thế kẹp thuốc và vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông đó, không hiểu sao, trong lòng cậu chợt thấy bồn chồn.
Cụp mắt xuống, Tần Kiến giả vờ khó chịu khịt mũi: "Ngầu cái gì, chỉ là một tên... lắm chuyện."
Vương Đại Lực đã tuyên bố hơn nửa tháng nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Tần Kiến mua được một cây côn ba khúc ở chợ đồ cũ, ngày nào cũng giấu trong tay áo ấm, nhưng bao nhiêu ngày trôi qua vẫn chưa có dịp dùng đến.
Hôm nay tan học, cậu vẫn đến quán bida của Tần Ba trông coi, bên cạnh là người bạn mới của cậu - Phương Phi.
Phương Phi và Lưu Tường dường như rất coi trọng mối quan hệ bạn bè của ba đứa. Mỗi sáng, Phương Phi đều đi bộ thêm hai con phố, đợi ở đầu ngõ nhà Tần Kiến để được đi học cùng cậu. Buổi tối cũng vậy, dù trời lạnh đến mấy cũng phải tiễn Tần Kiến đến đầu ngõ, sau đó mỉm cười hẹn gặp lại vào ngày hôm sau, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Trên đường đi, Tần Kiến rất ít nói, không ai hỏi thì tuyệt đối không mở miệng. Đôi khi Phương Phi cứ nhìn cậu chằm chằm như nhìn miếng thịt mỡ, thèm thuồng nói: "Tần Kiến, cậu ngầu quá! Ghen tị ghê! Bao giờ thì đến lượt tôi dậy thì nhỉ?"
"Đồ ngốc." Tần Kiến cười mắng, nụ cười chưa kịp nở đã vội vàng thu lại, chỉ vì muốn giữ hình tượng cool ngầu trước mặt Phương Phi.
Do sống ở trong thôn, đường đi học của Lưu Tường không giống với Tần Kiến và Phương Phi. Nhưng cậu ta lại càng quan tâm nhiệt tình với bạn bè hơn, hận không thể lo hết mọi việc cho hai người bạn. Nếu có thể đi vệ sinh thay, Lưu Tường chắc chắn sẽ không ngần ngại.
Chỉ cần Tần Kiến đến quán bida trông coi, Phương Phi nhất định sẽ đi theo. Thậm chí cậu ta còn có thể làm bài tập ở nơi đầy khói thuốc, giọng đọc tiếng Anh khiến Tần Ba đau đầu.
"Kiến đại gia, quán này có mình mày vừa trông coi vừa học bài là được rồi, may mà mày không đọc thành tiếng, anh cũng nhịn được. Bây giờ lại thêm một cái máy phát thanh, mày cũng biết anh Ba đây ghét mấy thứ tiếng Anh tiếng u đó, cứ nghe mấy tiếng léo nhéo là thấy bồn chồn, cứ sợ lúc nào đó cục phấn lại rớt trúng đầu mình. Tiểu Kiến à, đây không phải nhà trẻ cũng không phải trường học, hay là mày bảo thằng nhóc đó về nhà đi."
Tần Kiến liếc nhìn Phương Phi đang học bài, trong lòng dâng lên một niềm vui nho nhỏ. Người bạn này thật đặc biệt, khiến cậu cảm thấy như mình cũng được thơm lây.
"Phương Phi giúp anh dọn dẹp quầy bar, dọn dẹp bàn ghế sofa, sao lúc đó anh không đuổi người ta đi?" Trong mắt Tần Kiến ánh lên ý cười hiếm thấy, "Anh Ba, làm người không thể chỉ nghĩ đến khuyết điểm của người khác, cũng phải nghĩ đến ưu điểm của họ chứ, phải không?"
"Đệch, thằng nhóc tiểu học mày còn dám dạy đời anh Ba mày nữa." Tần Ba nhìn quầy bar chưa bao giờ sạch sẽ, gọn gàng như vậy, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, "Nó đâu phải giúp tao dọn dẹp, nó chỉ là không quen với môi trường bẩn thỉu, lộn xộn thôi. Thôi được rồi, coi như tao xui xẻo, không dây vào mấy đứa nhóc tiểu học chúng mày được, nhưng bảo nó nhỏ tiếng thôi, làm ảnh hưởng đến việc chơi game của tao là tao đánh nó đấy!"
Đang nói thì trong quán bida vang lên tiếng ồn ào, Tần Kiến và Tần Ba ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Diêm Vương đang từ từ bước lên cầu thang.
Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện sau khi ra khỏi trại giam, mọi người đều nhìn về phía Tần Kiến, ai cũng hiểu Sở Diêm Vương định làm gì. Lưng Tần Kiến cũng thẳng tắp, theo bản năng sờ vào cây côn ba khúc giấu trong áo ấm.
Sở Diêm Vương không hề có vẻ gì là vừa mới ra tù, hắn ngậm thuốc, cười nhạt, chậm rãi bước đến trước mặt cậu nhóc.
Tần Ba vừa định ra mặt hòa giải đã bị hắn phẩy tay ngăn lại: "Đừng căng thẳng, tao thế này mà đi đánh một đứa nhỏ à?"
Hắn rít một hơi thuốc thật sâu, rồi phả khói vào mặt Tần Kiến. Phương Phi thấy vậy liền lao đến, nhưng bị Tần Kiến ngăn lại.
"Sở đại ca, bạn học của em là người thôn Đông Thủy, hôm đó vô tình bị cuốn vào cuộc ẩu đả, em không thể không cứu."
"Biết rồi, bạn học bị đánh, ai cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chuyện này tao hiểu." Sở Diêm Vương cười nham hiểm, hất hàm về phía Tần Kiến, "Tiếp tục."
Tần Kiến im lặng một lúc, cắn môi mấy lần rồi mới nhỏ giọng nói: "Sở đại ca, em sai rồi, đã không cùng mọi người kiên trì đến cùng."
Sở Diêm Vương nhướng mày, mím môi một lúc rồi mới nói: "Trước khi đến đây, tao còn cá cược với người ta, cược xem mày có nhận lỗi hay không. Không ngờ thằng nhóc phản nghịch như mày cũng biết co biết duỗi, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện."
Mấy câu này của Sở Diêm Vương nằm ngoài dự đoán, không chỉ Tần Kiến ngạc nhiên, mà cả Tần Ba cũng ngơ ngác.
Sở Diêm Vương nhìn vẻ mặt của họ, khẽ cười một tiếng, dùng tay đang kẹp thuốc chỉ vào cậu nhóc: "Tần Kiến, chút ân oán giữa tao và mày, có người đã giúp mày giải quyết rồi." Hắn liếc nhìn vào trong áo Tần Kiến, khinh thường nói, "Sau này không cần sợ nữa. Tao, Sở Diêm Vương, hôm nay đã nói rõ với mày rồi, không còn thù oán gì nữa."
Tần Ba vừa định thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy câu nói tiếp theo của Sở Diêm Vương.
"Nhưng mà..." Người đàn ông lại nhấc mí, "Còn một chuyện nữa."
Tần Kiến biết chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc, cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?"
Sở Diêm Vương bỗng nhiên tiến sát lại, giọng điệu đầy uy hiếp: "Có người muốn thuê mày 'đánh lộn hùa', nhóc con, mày có đi không?"
—---
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");