Tuổi Kết Hôn Hợp Pháp - Tô Nhị Lưỡng

Chương 12: Vùng đất lạnh lẽo




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấu Gầy

Cô bé chừng ba bốn tuổi, buộc hai bím tóc nhỏ, tóc thưa thớt vàng nhạt, trán cao, mắt sáng, chỉ có điều đôi môi nhợt nhạt, không có sự tươi tắn của một đứa trẻ.

Cô bé nhảy xuống khỏi chiếc ghế sofa cũ nát, lao vào lòng Tần Kiến như chú chim én nhỏ.

Tần Kiến cúi người xuống, dang rộng vòng tay đón lấy cô bé, nở một nụ cười. Cậu nhóc ít khi cười, cười khẩy cười lạnh thì cậu rất giỏi, nhưng nụ cười ấm áp xuất phát từ trái tim như thế này thì càng ngày càng hiếm hoi theo năm tháng.

Vỗ nhẹ lên mái tóc vàng nhạt trong lòng, Tần Kiến dịu dàng hỏi: "Sao lại ra ngoài chơi sớm thế này, không lạnh à?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng kín ở tầng hai phía tây, vẻ mặt có chút sợ sệt: "Dượng có việc, bảo em đừng làm phiền dượng."

Tần Kiến nhíu mày: "Cô của em đi làm rồi à?"

"Vâng, trời chưa sáng đã đi rồi ạ."

"Ăn sáng chưa?"

"Ăn một cái bánh rồi ạ."

Cô bé vô thức nuốt nước miếng, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ mong đợi. Chỉ khi anh trai đến, cô bé mới được ăn một bữa thịt no nê, chứ không phải là những miếng xương ít ỏi mà cô ném vào bát mình với vẻ mặt khó chịu, cũng không phải là vụn thịt trong canh, mà là thịt kho tàu thực sự, cả một đĩa thịt to!

"Đi, anh dẫn em đi ăn cơm, lần này muốn ăn gì? Vẫn là thịt kho tàu à? Em không thể đổi món khác sao? Thôi được, không đổi, vẫn là thịt kho tàu."

Một lớn một nhỏ tay trong tay đi trên con hẻm đổ nát, ánh nắng ban mai hòa tan bóng của hai người, chỉ còn lại một bóng mờ đẹp đẽ.

Quán ăn trong khu ổ chuột này đồ ăn nhiều, giá cả phải chăng, thịt kho tàu ba chỉ mỡ màng, bóng nhẫy, thơm phức. Mắt cô bé sáng rực, như thể đã đói ba ngày, cô bé gắp những miếng thịt to bỏ vào miệng, ăn hết nửa đĩa mới ngẩng mặt lên.

Cô bé thè lưỡi liếm quanh miệng bóng mỡ, ngượng ngùng đẩy đĩa về phía Tần Kiến: "Anh ơi, anh cũng ăn đi."

Tần Kiến lắc đầu, sờ sờ bím tóc của cô bé: "Anh không đói, anh không ăn đâu. Em đừng chỉ ăn thịt, ăn thêm ít cơm đi, không thôi sẽ bị ngấy đấy."

Cô bé gật đầu, ngoan ngoãn xúc một miếng cơm, động tác bỗng chậm lại, dùng đũa chọc chọc vào cơm, một lúc lâu sau mới nói nhỏ: "Anh ơi, em không có bị bệnh, là cô bắt em gọi điện cho anh,... anh đừng đưa tiền cho cô."

"Anh biết em không bị bệnh."

Cô bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Biết rồi sao anh còn đến?"

Tần Kiến cụp mắt xuống, không muốn để cô bé nhìn thấy vẻ u ám và ác ý trong mắt mình: "Anh không đưa tiền, họ sẽ đánh em phải không?"

Vẻ mặt cô bé rõ ràng thoáng chút sợ hãi, cô bé lại xúc một miếng cơm, giọng điệu có phần thách thức: "Em không sợ đâu, họ đánh em thì em chạy, cũng đâu phải lần đầu bị đánh."

Tần Kiến nắm chặt tay, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói nhẹ nhàng: "Ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta đi tìm cô em."

Ra khỏi khu ổ chuột là đến rìa thành phố. Ở đây có một ga tàu nhỏ, năm năm trước nghe nói là sẽ bỏ hoang nhưng vẫn hoạt động cho đến bây giờ.

Chỉ có tàu chậm dừng lại ở đây, mỗi ngày lượng khách chỉ khoảng một nghìn người.

Cô của cô bé đứng trước ga tàu mời chào khách vào nhà nghỉ nhỏ, thu nhập một ngày khoảng một trăm tệ, phải gánh vác chi tiêu cho cả gia đình.

Chín giờ sáng, bà ta vẫn chưa có khách nào, giọng điệu rất cáu kỉnh.

"Dạo này Hiểu Hiểu cứ ốm vặt, thuốc thang tốn kém lắm. Tao cũng không biết kiếp trước mình đã làm gì nên tội, không được nhờ vả gì em trai lại còn phải nuôi con của nó. Ăn uống, sinh hoạt, cái gì cũng tốn tiền, tao làm sao gánh nổi? Con tao ở quê ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tao lại phải chăm sóc con người ta, mày nói xem thế này là sao chứ!"

Lời lẽ của người phụ nữ vẫn như mọi khi, ngoài than vãn còn có cả đe dọa: "Này, mày là anh trai thì không thể không quan tâm. Nếu mày không quan tâm thì tao sẽ bỏ Hiểu Hiểu trước cổng nhà tù Long Hà, dù sao mẹ nó cũng ở trong đó, ai muốn làm gì thì làm..."

Giọng nói the thé đột ngột im bặt, bởi vì Tần Kiến vẫn luôn rũ mắt bỗng ngẩng lên nhìn bà ta.

Giống như đang bị một con rắn độc thè lưỡi nhìn chằm chằm, lại giống như một con sói đơn độc trong đêm, ánh mắt của cậu nhóc vừa lạnh lẽo vừa ẩn chứa sự tàn nhẫn, như thể đang chờ thời cơ để cắm những chiếc răng nanh sắc nhọn vào da thịt ấm nóng.

Người phụ nữ né tránh ánh mắt, hắng giọng rồi mới nói tiếp: "Dù sao Hiểu Hiểu cũng là em gái mày, hay là, mày đưa nó về nhà mày đi."

Cậu nhóc móc trong túi ra năm trăm tệ đưa cho người phụ nữ, giọng nói khàn khàn không chút hơi ấm: "Cô cầm lấy số tiền này, mua đồ ăn ngon cho Hiểu Hiểu."

Người phụ nữ vội vàng đưa tay ra nhận, nhưng không giật được. Cậu nhóc nhìn thẳng vào người phụ nữ, vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, chỉ có điều ánh mắt càng u ám hơn, lời nói cũng chậm hơn: "Dù sao cũng là trẻ con, phải để con bé được ăn no chứ? Bây giờ ngoài trời lạnh lắm, đừng có đuổi con bé ra ngoài vào sáng sớm, lỡ ốm đau thật thì lại phải tốn tiền chữa bệnh."

Người phụ nữ bĩu môi, lại giật tiền, nói một cách thiếu kiên nhẫn: "Được rồi, tao biết rồi."

"Còn nữa," Tiền vẫn nằm chặt trong tay cậu nhóc, "Tôi cũng không có tiền, ba tháng mới đưa cho cô được chừng này thôi, đừng có được voi đòi tiên."

"Này, mày nói chuyện với người lớn kiểu gì đấy?" Người phụ nữ dùng sức giật lấy tiền, quay người đi, tránh ánh mắt u ám của cậu nhóc, cằn nhằn, "Tuy mày và Hiểu Hiểu là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng dù sao cũng có quan hệ huyết thống, mày đưa chút tiền thì sao, là chuyện nên làm mà!"

Cậu nhóc tiến lên một bước, ghé sát tai bà ta nói nhỏ: "Trên đời này làm gì có nhiều tình nghĩa và chuyện nên làm như vậy? Nếu không thì Lâm Sinh cũng sẽ không để mẹ tôi đi chịu tội thay hắn, cũng sẽ không ném con gái cho cô nuôi. Tôi khuyên cô nên biết điều, nếu tham lam quá thì một xu cũng không có. Thân tôi tôi lo còn chưa xong, quan tâm quái gì đến đứa em gái cùng mẹ khác cha!"

Người phụ nữ kinh ngạc quay lại, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn cậu nhóc từ trên xuống dưới, cười khẩy: "Trông thì tưởng anh em tình thâm lắm, hóa ra cũng chỉ có vậy."

Cậu nhóc cũng cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Nhưng dù sao cô cũng đã nhận tiền của Lâm Sinh, lại còn kiếm chác được từ tôi, nên cô phải đối xử tốt với Hiểu Hiểu, nếu không tôi sẽ không tha cho cô. Tuy tôi không phải là nhân vật gì, nhưng vẫn có thể làm phiền cô đấy."

Người phụ nữ tức giận, muốn mắng nhưng lại có chút kiêng dè. Dù sao bà ta cũng nghe nói Tần Kiến ở thị trấn Tân Phát đúng là một "kẻ bất hảo", những đứa trẻ như vậy thường không quan tâm đến hậu quả.

Bà ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong, quay sang quát cô bé: "Mày mau về nhà đi, đừng có lang thang ở ngoài nữa, lỡ đau ốm thì lại tốn tiền chữa bệnh cho mày!"

Bảo cô bé về nhà, đó chính là sự nhượng bộ. Tần Kiến cũng không nói gì thêm, cậu dắt tay cô bé đi về phía khu ổ chuột: "Hiểu Hiểu, anh đưa em về nhà."

"Anh ơi."

Cô bé đứng trước cửa sân gọi cậu bằng giọng nói trẻ thơ, như một chú chim non cần được che chở, khiến lòng Tần Kiến mềm nhũn. Cậu ngồi xổm xuống, liếc nhìn cánh cửa đóng kín ở tầng hai phía tây, "Có cần anh đưa em lên không?"

Cô bé lắc đầu, đưa ngón tay cái từ trong ống tay áo ra ngậm. Cắn móng tay là thói quen xấu của cô bé khi có chuyện buồn phiền, Tần Kiến đã nhắc nhở nhiều lần nhưng đều thất bại.

"Anh ơi,... anh thật sự không thể đưa em đi sao?" Cô bé ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, "Em rất ngoan, ăn cũng rất ít, còn có thể... còn có thể nấu cơm, lau nhà, ra ga tàu mời khách vào nhà nghỉ, việc gì em cũng làm được! Anh ơi, anh có thể đưa em đi không?"

Tần Kiến vẫn ngồi xổm, một lúc lâu sau mới dùng tay áo lau nước mắt cho Hiểu Hiểu. Cậu cởi đôi găng tay mà Tống Thành Nam mua cho mình ra, đeo vào tay cô bé: "Găng tay của em bị thủng rồi, đeo găng tay của anh ra ngoài, như vậy sẽ không bị lạnh nữa."

"Anh ơi,... được không ạ?" Giọng nói dè dặt mang theo tiếng nấc nghẹn, ai nghe cũng phải mềm lòng.

Cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Tần Kiến dứt khoát lắc đầu: "Không được, Hiểu Hiểu." Cậu đứng dậy, lại lau nước mắt trên mặt cô bé, "Về nhà đi, anh phải đi rồi."

Không biết từ lúc nào trời đã âm u, gió tây bắc như roi quất vào người. Tần Kiến đi ngược chiều gió, phía trước là một mảng hỗn độn, cậu nên về nhà, nhưng lại không muốn về nhà. Không có phương hướng, không có mục đích. Cậu càng đi càng nhanh, dường như bước chân càng nhanh thì càng có thể bước ra khỏi vùng đất lạnh lẽo này, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Cơn gió mạnh nhanh chóng cuốn đi giọt nước nơi khóe mắt cậu, như thể chưa từng tồn tại.

"Khốn kiếp." Cậu nhóc tự mắng mình.

......

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.