Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 59




Thời gian Tống Hi tắm có hơi lâu, tận đến lúc Nhiếp Dịch gõ cửa, cô mới nhận ra nước trong bồn đã lạnh đi rồi.

Ở đây không có đồ của cô, Nhiếp Dịch đành tìm một bộ đồ ngủ của mình để cô mặc tạm vào, tay áo và ống quần dư ra rất nhiều, nhưng xắn lên vài vòng thì miễn cưỡng cũng xem như vừa người.

Từ lúc Tống Hi ra khỏi phòng tắm, Nhiếp Dịch vẫn đứng bên quầy bar gọi điện thoại, không biết bên kia nói gì, anh chỉ nặng nề trả lời ‘biết rồi’.

Nghe thấy tiếng động từ cô, Nhiếp Dịch xoay người nhìn thấy cô đang đứng bên cửa phòng tắm, vừa nghe điện thoại vừa vẫy tay với cô, đẩy ly nước trền quầy bar ý bảo cô đến lấy nước uống.

Tống Hi đi đến cầm ly nước lên, cả phòng an tĩnh, có thể nghe ra được bên kia là một giọng nữ, có chút gấp gáp.

Nhiếp Dịch nói: “Tạm thời chỉ là suy đoán, nhưng nếu là cô ta, Trần Ngư, em cũng biết nguyên tắc làm việc của anh rồi đấy.”

Động tác uống nước của Tống Hi khựng lại.

Bên kia chỉ đáp lại một câu ngắn ngủn, Nhiếp Dịch tắt điện thoại.

Áo ngủ của anh lỏng lẻo trên người cô, càng để lộ nên thân hình nhỏ xinh, gầy gò  và yếu ớt, cái cổ áo vừa người anh, nhưng khi cô mặc vào thì có hơi rộng, hiện lên chiếc xương quai xanh bị nhiệt nước hun nên màu đỏ nhạt, gương mặt cũng phiếm đỏ, trên nền áo xanh đen của anh càng làm tô đậm làn da cô trắng ngần.

Không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm ly nước chầm chậm uống.

Nhiếp Dịch quan sát cô, hòa hoãn giọng: “Sao không sấy tóc thế này?”

Tống Hi ngẩn ngơ, theo bản năng duỗi tay lên sờ s0ạng đuôi tóc của mình, khẽ đáp: “Quên mất.”

“Đến đây.” Nhiếp Dịch đi vào phòng tắm lấy máy sấy, gọi cô lại ghế sô pha trong phòng khách ngồi, sấy tóc cho cô.

Tiếng máy sấy ong ong, Nhiếp Dịch đứng trước người cô, ngón tay xuyên qua những sợi tóc tinh mịn, rất kiên nhẫn làm khô tóc cô.

Sấy một chập là xong, giọng nói của Nhiếp Dịch xen với tiếng ong ong.

Tống Hi không nghe rõ, ngửa đầu nhìn anh.

Nhiếp Dịch tắt máy sấy đi, ngắm nhìn đôi mắt trầm tĩnh chứa đầy phiền muộn và những cảm xúc không nói nên lời, vừa vuốt tóc cô vừa khẽ hỏi: “Có phải bị dọa rồi đúng không?”

Tống Hi nhì anh, gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó duỗi tay ra ôm eo Nhiếp Dịch, vùi mặt mình lên bụng anh.

Nhiếp Dịch biết cảm xúc của cô lúc này không tốt, ôm cô không hỏi gì thêm nữa, chỉ nói: “Mấy ngày này sang nhà anh, anh ở với em, nhé?”

Tống Hi gật đầu.

Một hồi sau điện thoại lại vang lên, Nhiếp Dịch vỗ vai cô, rồi đi đến nhận điện thoại.

Buổi tối Nhiếp Dịch gọi cơm bên ngoài về, Tống Hi ăn không được nhiều lắm, chỉ một lát đã no, rồi nói mệt quá nên muốn đi ngủ.

Ga trải giường có mùi hương thơm ngát thoải mái, Tống Hi quen dùng nước xả hương trà mỗi lần giặt đồ, trước kia ở lại nhà Nhiếp Dịch có mua mấy chai về, có một chai mở nắp rồi được cô đặt lên cạnh máy giặt quên mang đi, dì giúp việc thấy, nên lúc giặt đồ cũng dùng nó.

Nhiếp Dịch chỉnh đèn giường về mức mờ tối, ngồi bên mép giường nhìn cô, giọng nói khẽ khàng tựa như trấn an: “Ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh sẽ đi.”

Mùi hương quen thuộc khiến Tống Hi cảm thấy an tâm hơn, cô nằm lên giường,  duỗi một tay ra nắm tay Nhiếp Dịch, khẽ khàng, nói thật chậm: “Thật ra em đã hết sợ rồi.”

Nhiếp Dịch trở tay nắm trọn tay cô, ngón cái vuốt v e mu bàn tay của cô, giọng nói có chút hàm súc: “Hử?”

Cả một buổi chiều cô không nói gì, Nhiếp Dịch chỉ sợ cô nhịn đến điên mất, nhưng không đành lòng để cô nhớ lại thời khắc kinh khủng ấy, vậy nên không chủ động hỏi, chỉ có thể chờ cho cảm xúc của cô tốt lên, bằng lòng kể lại rồi mới tính.

Tống Hi nhìn anh, chợt dời mắt đi, một hồi sau mới nói: “Lúc vừa mới bắt đầu thì rất sợ.”

Lúc mới bị bắt lên xe cô đã rất sợ hãi, nháy mắt ấy, cô nhớ về rất nhiều bản tin trên báo, bị bán đến vùng núi sâu, bị mưu sát chiếm đoạt tài sản. Lúc đó cô vừa mới trò chuyện với mẹ Nhiếp xong, tràn ngập khát khao về tương lai, nhưng nháy mắt bị bắt cóc vào xe cô gần như hoảng loạn đến phát điên lên được.

Nhiếp Dịch hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tống Hi nói: “Em không ngờ là bà ta.”

Lúc biết Tưởng Mạn muốn tìm người làm nhục cô, thời khắc ấy tâm trạng của Tống Hi phức tạp không biết nên hình dung như thế nào.

Chỉ thấy sao mà hoang đường quá đỗi, vừa buồn cười cũng vừa đau đớn, khó mà tin được, gần như những điều ấy đã vượt qua cơn sợ hãi trước đó của cô.

Tống Hi sống ở nhà họ Tống mười mấy năm, bị Tưởng Mạn mắng, châm biếm rất nhiều lần, cô biết Tống Tòng An và Trần Cẩn Du có lỗi với bà ta, vậy nên cô không hé răng lấy một lời, để bà ta tự ý xả hận, sau này Tống Tòng An còn hứa hẹn với bà ta ba điều để bảo vệ cô, Tưởng Mạn mắng cô cũng ít dần đi, chỉ là chưa từng cho cô một vẻ mặt tốt đẹp, trừ khi thật sự không thể khống chế được mới mắng đôi câu cho hả giận.

Tống Hi lại thấy như thế vẫn còn may mắn lắm, Tưởng Mạn ghét cô nhưng không ép Tống Tòng An đuổi cô ra khỏi nhà họ Tống.

Một thời gian dài sau này, cô lại nghĩ, những uất ức trong lòng Tưởng Mạn đáng ra không nên tồn tại mới phải, thế là cô cam chịu.

Đến tận hôm nay, Tống Hi nghe thấy hai từ ‘Tưởng Mạn’ từ trong miệng Triệu Nhị, đột nhiên nghi hoặc, nếu cô cứ mãi chịu đựng sự tra tấn và xả giận của Tưởng Mạn, thì có thể chịu được đến cái giới hạn nào?

Mắng cô, cô nhịn, quăng ly nước vào người cô, cô chịu đựng, nhưng bây giờ lại tìm kẻ làm nhục cô, cô cũng nên nhịn sao? Vậy nếu một ngày bà ta tìm kẻ gi3t chết cô, có phải cô cũng nên mắt nhắm mắt mở, chịu băm thành trăm mảnh không?

Chính vào lúc ấy, cuối cùng cô cũng đã suy nghĩ cẩn thận hơn—ân oán và khúc mắc đời trước, hà cớ gì lại bắt cô phải nhận lấy? Khiến Tưởng Mạn không hạnh phúc là Tống Tòng An, là Trần Cẩn Du, vì giận dỗi với ba mẹ, vì dây dưa không chịu ly hôn mua dây buộc mình, thế thì liên quan gì đến cô chứ?

Mười mấy năm trước, cô là một đứa trẻ không có năng lực sinh tồn, chỉ có thể tiếp nhận sự nuôi nấng và sắp xếp của Tống Tòng An, Tống Tòng An đưa cô đến trước mặt Tưởng Mạn để chọc mắt bà ta, cô có thể làm gì được? 

Mấy năm này cô không hề làm gì có lỗi với Tưởng Mạn, cũng chưa từng mưu cầu xa vời gì từ bà ta, giữa cô và bà ta vốn chẳng hề có một mâu thuẫn trực tiếp nào, sợi dây liên kết duy nhất chỉ là người ba Tống Tòng An không tròn trách nhiệm kia.

Khóe mắt Tống Hi tràn nước, cô kéo ống tay áo Nhiếp Dịch lên cố chấp che đi nước mắt, ấm ức và đau khổ nói: “Em không sai.”

Nhiếp Dịch duỗi tay vén hết những lọn tóc mai và nước mắt cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, khe khẽ nói: “Em không sai.”

Tống Hi gật đầu thật mạnh, ở khoảng cách thật gần, cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Nhiếp Dịch: “Là bà ta hồ đồ, phải không anh?”

Một tay Nhiếp Dịch chống lên gối cô, tay kia lau nước mắt thay cô, trầm thấp nói với giọng điệu đầy chắc nịch: “Đúng, là bà ta không chịu hiểu.”

Một người phụ nữ gần 50, bước chân vào phần mộ hôn nhân ở cái tuổi hơn 20 lại biến cuộc sống của mình thành mớ hỗn độn, rồi muốn tìm một con ruồi không đầu xả hận, mặc đúng sai, mặc phạm pháp hay chăng. 

Đúng là buồn cười thật.

Suốt một buổi chiều cô đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc, lúc được Nhiếp Dịch ôm về nhà cô vẫn còn mộng mị, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, và giải quyết cũng vô cùng mau chóng, như một vở kịch hoang đường, làm cô trở tay không kịp, lại thêm phần lo sợ không yên.

Tưởng Mạn xằng bậy, lòng cô uất ức và đau đớn, phần tự trách này bị đè nén mười mấy năm, trộn lẫn với nhau, cô cần phải nghĩ cho thật kỹ.

Sau khi được Nhiếp Dịch khẳng định, Tống Hi thở phào nhẹ nhõm. 

Lúc Nhiếp Dịch đánh Triệu Nhị thì áo sơ mi bị dính chút máu, về nhà tắm rửa đã thay một chiếc áo đơn giản cổ V màu lạnh, Tống Hi giơ tay lên ôm cổ anh, thỏ thẻ: “Anh ở bên em lúc em ngủ nhé?”

“Ừm.” Thần sắc của Nhiếp Dịch ôn hòa, nghiêng người nằm bên cạnh cô, một tay chống trán, tay kia cách một lớp mền ôm cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô như dỗ dành một đứa bé, “Ngủ đi nào.”

Tống Hi sợ hãi cả một buổi trưa, tâm lý rã rời, bây giờ nghĩ thông suốt rồi cũng kiên định vùi mình vào ngực Nhiếp Dịch, nhưng nhất thời lại không ngủ được. 

Một lát sau, cô ngửa đầu lên hỏi: “Sao anh lại biết em bị bắt?”

Bàn tay vỗ lưng cô dừng lại, sau đó ôm cô vào lòng cúi đầu hôn lên vầng thái dương của cô, chỉ nói đơn giản: “Là anh không tốt.”

Tống Hi khó hiểu nhìn anh, trên đời này, trừ Nhiếp Dịch ra sẽ chẳng còn có người thứ hai bất chấp mọi thứ đá cửa cứu cô đâu.

Thế mà không tốt, thì còn gì tốt nữa đây.

Nhiếp Dịch và cô nhìn nhau thật lâu, nặng nề nói: “Anh biết Tưởng Mạn muốn gây sự với em, nhưng lại không nói cho em biết trước.”

Tống Hi kinh ngạc: “Sao, sao biết được?”

Nhiếp Dịch nói: “Trần Ngư nói cho anh.”

Chiều thứ sáu, trước khi ra ngoài Trần Ngư đã dừng lại và nói cho anh, “Mẹ Tống Tĩnh Viện, Tưởng Mạn, mấy hôm trước có đi tìm em.”

Lúc chị ta nói những lời này, Nhiếp Dịch vẫn còn chưa hiểu.

Tưởng Mạn hình như không quen Trần Ngư, tìm chị ta làm gì?

Cho đến lúc Trần Ngư nói hết mọi chuyện ra, sắc mặt của Nhiếp Dịch đã âm trầm đến đáng sợ.

Tình cảm của con gái mình có vấn đề, nhưng đứa con riêng và bạn trai nó mặn nồng như vậy, chênh lệch thế kia thì Tưởng Mạn làm sao mà chịu cho nổi? Cuộc hôn nhân của bà ta bị Trần Cẩn Du phá hỏng, bà ta đã chịu biết bao tủi nhục vì sự thất bại ấy, làm sao chịu để con gái mình dẫm vào vết xe đổ? Con gái của kẻ thứ ba sao dám diễu võ dương oai trước mặt bà ta?

Vậy nên lúc nghe thấy Trần Ngư thích Nhiếp Dịch, Tưởng Mạn bèn nói, hai ta cùng nghĩ cách, để cho Nhiếp Dịch gai mắt Tống Hi đi.

Chờ mọi chuyện thành công, Trần Ngư có thể theo đuổi Nhiếp Dịch được rồi, mà con gái bà ta và Thẩm Đình sớm muộn cũng nên đôi.

Lúc Trần Ngư nghe xong những lời này, dù tố chất tâm lý có tốt đến đâu vẫn bị dọa cho ngây người. 

Đúng là chị ta thích Nhiếp Dịch thật, ghen ghét và muốn chèn ép Tống Hi cũng là thật nốt, nhưng chị ta không điên đến thế nên từ chối ngay, hơn nữa còn nhắc nhở bà ta, đấy là phạm pháp. 

Trần Ngư nói với Nhiếp Dịch: “Một người phụ nữ tay không tấc sắc như bà ta, không biết sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa, em thấy khá là nguy hiểm nên nhắc nhở anh một tiếng.”

Nhiếp Dịch nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Vẻ mặt Trần Ngư nhìn anh đầy phức tạp, muốn nói gì đấy lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Tống Hi hoàn hồn, nghĩ đến những hành động và cảm xúc bất thường hôm qua của Nhiếp Dịch, anh hủy lịch hẹn để đi ăn với cô, lúc ăn cơm còn hỏi cô có muốn dọn sang ở với anh mấy ngày hay không, và cả trước khi đi còn dặn cô ở nhà chờ anh đến đón đi bệnh viện nữa.

Chỉ là cô không hề biết dụng ý của anh, chân trước Nhiếp Dịch vừa đi chân sau đã hẹn mẹ Nhiếp ra ngoài.

Cũng vì vậy, Nhiếp Dịch nheo mày: “Là anh sơ sót, đáng ra anh nên nói cho em biết trước.”

Trần Ngư bảo có khi Tưởng Mạn chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng Nhiếp Dịch lại nghiêm túc để trong lòng, anh suy xét đến phương diện an toàn cho Tống Hi đầu tiên, anh vốn định đưa Tống Hi đến bệnh viện rồi sẽ tự đi tìm Tưởng Mạn nói chuyện, nhưng không nghĩ là Tưởng Mạn lại cấu kết với Triệu Nhị, ra tay nhanh đến thế.

Anh lo nếu nói cho Tống Hi biết trước sẽ khiến cô lo lắng, vậy nên kế hoạch của anh là nói chuyện với Tưởng Mạn, giải quyết xong mọi chuyện đâu ra đấy rồi mới nói với cô.

Lại xem nhẹ việc diễn biến sẽ không như anh nghĩ.

Điều đáng mừng duy nhất là dù Nhiếp Dịch đã suy tính sẽ nói chuyện với Tưởng Mạn, nhưng vẫn cố chấp suy xét cho vấn đề bảo đảm an toàn của Tống Hi, sáng sớm hôm nay đã liên hệ với công ty bảo vệ, thuê một nhân viên bảo vệ là đặc vụ xuất ngũ theo bảo vệ Tống Hi.

Vậy nên Tống Hi vừa xảy ra chuyện là người kia đã gọi cho anh ngay.

Lúc ấy Nhiếp Dịch đang nói chuyện với Đường Nhụy ở nhà Nhiếp, Đường Nhụy vừa nói Trần Cẩn Du và bà là bạn học xong thì điện thoại Nhiếp Dịch cũng vang lên.

Ngặt nổi hôm nay là thứ bảy nên đường phố đông đúc, nhân viên bảo vệ lái xe với tốc độ nhanh nhất đuổi theo chiếc xe đại chúng đã trói Tống Hi kia, nhưng vẫn bị một chiếc đèn đỏ chặn lại, rốt cuộc vẫn không thể không dùng cách tra từng cái khách sạn lân cận mới xác định được cái khách sạn mà Tống Hi bị mang vào.

Cũng may, vẫn còn kịp.

Giọng nói của Nhiếp Dịch chứa đựng sự tự trách, Tống Hi nghe mà lắc đầu, đôi tay nắm chặt vạt áo anh, ngửa đầu nói: “Anh tốt lắm.”

Tưởng Mạn nhằm vào cô, nhưng Nhiếp Dịch lại gánh cái áp lực ấy lên lưng, nếu không phải phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì đến tận lúc kết thúc chuyện này cô cũng không có cảm xúc gì.

Nhưng anh đã làm cho cô nhiều nhường ấy, lại còn tự trách mình nữa.

Người đáng ra nên tự trách là cô mới phải. 

Ban đầu khi cô gặp lại anh, trời xui đất khiến được anh giúp cho vài bận, trong lòng cô có chút mâu thuẫn, vì cô và Nhiếp Dịch dù là địa vị hay lý trí đều cách xa ơi là xa, cô không thể giúp đỡ hay báo đáp gì cho anh được.

Khi ấy, cô chỉ đang đứng từ góc độ của người quen, xuất phát từ sự tự lập, tự tôn và nguyên tắc làm người mà suy xét.

Sau này cả hai đã yêu nhau, rất nhiều chuyện vẫn do anh chủ động dắt cô đi, chỉ đạo cho cô, dạy cô trưởng thành, trong mối quan hệ giữa hai người, Nhiếp Dịch luôn là người trả giá.

Bàn tay dính lên vạt áo trước ngực anh dịch lên trên, hai tay quàng qua cổ Nhiếp Dịch, chờ đến khi mặt anh và cô cách nhau thật gần, cô nhìn vào đôi mắt Nhiếp Dịch, khẽ hỏi: “Sao anh lại thích em?”

Động tác chống tay của Nhiếp Dịch khẽ buông ra dời xuống vai và lưng cô khi cô làm thế, ôm cô vào lòng, đối diện với đôi mắt lấp lánh ấy, khóe môi anh cong cong, lúc anh nói, lồ ng ngực rung động phát ra từ giọng nói từ tính, “Tại sao lại không thích em?”

Tống Hi nói: “Em thấy mình không được tốt.”

Không phải vì tự ti và hoảng sợ, đương nhiên cô có ưu điểm rồi, nhưng khách quan mà nói, nếu đặt hai người lên bàn cân thì khả năng xứng đôi của cô và Nhiếp Dịch chắc chắn là rất thấp.

Nhiếp Dịch đưa tay vén từng lọn tóc ra sau, nhất thời không đáp.

Giữa hai luồng hô hấp quyện vào nhau, Tống Hi như sa vào ánh mắt nhu hòa của anh, ôm cổ anh ngẩn ngơ.

Cằm Nhiếp Dịch khẽ động, cúi đầu hôn lên mắt cô, khe khẽ đáp: “Nhưng em lại làm anh rung động.”

Mùa hè năm ấy, anh đẩy cửa sân thượng ra vì muốn tìm một nơi an tĩnh, chợt đối diện với ánh mắt tĩnh lặng đang ngẩng đầu sang nhìn anh. Gió đêm chớm lạnh, phía sau cô là đêm tối đầy sao sáng lấp lánh, nhưng lại chẳng sáng bằng ánh mắt của cô, chỉ sợ rằng chính cô cũng không hề hay biết lúc ấy ánh mắt của cô xẹt qua biết bao cảm xúc.

Bị ai xâm nhập vào nên sợ hãi, tiếng đọc Anh văn bị cắt ngang mang theo chút ngại ngùng và bối rối, lúc nhìn thấy người đến là anh, ánh mắt ấy lại nổi lên một tia nóng bỏng rồi nhanh chóng bị áp xuống.

Chỉ một ánh mắt, đã làm lòng anh rung động chẳng kịp phòng bị.

Sau đó anh dạy cô phát âm, cô đỏ mặt đọc theo từng câu, mỗi một câu cô đọc đều khiến Nhiếp Dịch không thể khống chế được sự rung động phải quay lại nhìn cô.

Tống Hi kích động, trong lòng chỉ ngập tràn câu nói của anh, lòng rung động như từng gợn sóng, cô ôm Nhiếp Dịch càng thêm sít sao, chỉ còn cách chừng mấy tấc thì dừng lại, cụp mắt nhìn đôi môi đang nói lời nỉ non của anh, rồi dời lên nhìn vào hàng lông mi anh, đôi mắt ngập nước.

Cô nói: “Anh hỏi em có muốn hẹn hò với anh không, vấn đề này em vẫn chưa trả lời anh…..”

Nhiếp Dịch ngầm hiểu ra ý định của cô, hai tay siết lại cái ôm, ‘ừ’ một tiếng đầy trầm thấp và trêu chọc.

Tống Hi nghiêm túc nhìn anh, khẽ nói, “Nhiếp Dịch, em thích anh, em yêu anh, em muốn làm bạn gái của anh, được không?”

Đôi mắt Nhiếp Dịch dịu dàng, hôn lên môi cô nói khẽ: “Được.”

Khi tách ra, Tống Hi mở to mắt đối diện với Nhiếp Dịch, ánh mắt hai người giao nhau đều mang theo ý cười như thể ngầm hiểu lòng nhau.

Nhiếp Dịch giơ tay khõ lên trán cô, dặn dò: “Sau này bớt suy nghĩ miên man lại, anh lớn tuổi hơn em nhiều như thế, nếu không làm được cho em nhiều hơn thì chẳng phải trưởng thành vô dụng lắm sao? Cũng đừng nghĩ bản thân không tốt, em mới bao lớn, từ từ học là được, dẫu sao đã có anh đây rồi, đúng sai không sao hết, nhưng có một điều…”

Tống Hi nghiêm túc nghe anh nói, đến đây anh chợt dừng lại, rủ mi nhìn cô.

Trái tim Tống Hi rung động, gật đầu, “Em biết mà.”

Cô không có sự khẳng khái và quyết đoán của anh, không làm ra được cái thành tích vĩ đại gì, nhưng anh cũng không cần, cái anh muố và, cái cô có thể làm, cũng chỉ là yêu anh bằng toàn bộ con tim mà thôi. 

Nhiếp Dịch cúi đầu hôn lên trán cô, “Mệt cả ngày rồi, ngủ sớm đi “

Anh vừa nói thì đứng lên, Tống Hi lại nắm vạt áo anh, tay khác vòng qua cổ anh không buông.

Nhiếp Dịch nhướng mày: “Không phải mệt à?”

Tống Hi nâng người lên kéo Nhiếp Dịch xuống gối, cúi đầu chủ động hôn lên bờ môi anh, đầu lưỡi nhỏ xinh mềm mại duỗi ra li3m môi anh, ngón tay còn nhẹ nhàng sờ lên cái hầu kết.

Yết hầu Nhiếp Dịch lăn trượt, ánh mắt nhìn cô rất sâu.

Tống Hi bị anh nhìn mà căng thẳng, gương mặt cũng nóng lên, vụng về và trúc trắc khẽ hé miệng c ắn môi dưới anh, nhưng nào dám nhìn vào đôi mắt ấy, nghiêng đầu dời sang tai anh, đôi môi của cô dán lên, thủ thỉ: “Tình yêu em dành cho anh, em không hề muốn giữ lại.”

Ánh mắt của Nhiếp Dịch đột nhiên tối sầm lại, bỗng xoay người lần tìm môi cô, vừa lật người đặt cô bên dưới mình.

Tấm áo ngủ của anh mặc trên người cô, rộng thùng thình, duỗi tay len lỏi vào trong không chút trở ngại, Tống Hi chủ động duỗi đầu lưỡi ra để anh m*t thật mạnh vào miệng mình, chỉ trong chốc lát đã bị trêu chọc cho đ ộng tình.

Từ lúc hai người yêu nhau, Nhiếp Dịch luôn trưởng thành và già đời, dù lắm lúc cả người bị d*c vọng chiếm giữ, ánh mắt u ám đi cũng vẫn chịu đựng, Tống Hi nghĩ rằng đây là sự dịu dàng mà Nhiếp Dịch giữ cho cô, vậy nên cô rất yên tâm giao bản thân mình cho anh.

Tận đến lúc bị anh bóp eo cọ xát, cô mới hoảng hốt. 

Nhiếp Dịch hôn lên lỗ tai của cô, thấp giọng thở d ốc bên tai, khàn khàn dỗ dành: “Một lát đừng trốn.”

Dưới sự va chạm mạnh mẽ của anh, Tống Hi hoảng loạn lắc đầu, thân thể bừng tỉnh, sự tê dại từ sống lưng và ý thức hỗn loạn đều khiến cô khóc nấc lên r3n rỉ, vội giơ tay bịt miệng mình lại, nhưng lại bị Nhiếp Dịch cười khẽ lấy ra, những ngón tay xen vào nhau.

Ban đêm tĩnh mịch, cửa phòng ngủ phụ mở toang, căn phòng rộng lớn như thế chỉ còn lại tiếng nức nở và tiếng r3n rỉ khe khe, tiếng giường kẽo kẹt, bầu không khí cuồn cuộn sắc xuân hệt như tiết trời ngày xuân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.