Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 15: “Cậu không phải là…có ý gì với Tống Hi đấy chứ?”




Tống Hi cũng không biết mình đã ngủ mê mang bao lâu nữa, chỉ là yết hầu đau quá, cả người lại nhức mỏi, cộng thêm nóng lạnh đan xen, cô vùi mình vào chăn bông run lẩy bẩy, trong mông lung, có cảm giác ai đó bế cô lên, bờ ngực rộng lớn, và hơi thở ấm áp.

Tựa như lúc Trần Cẩn Du còn nhỏ đã ôm và dỗ dành cô ngủ thế đấy.

Cảm giá được người đang bế mình muốn buông tay, cô liền dính sát người vào, vùi trong ngực người nọ, cất giọng khàn khàn, còn chưa kịp nói thì đôi mắt đã ầng ậng nước: “Mẹ…mẹ ơi, con là bé cưng này…mẹ không cần bé cưng nữa sao?”

Nhiếp Dịch muốn ôm cô lên giường bệnh, nghe xong thì ánh mắt trầm xuống.

Thẩm Đình cầm hộp thuốc đi vào, đã thấy Nhiếp Dịch đang ngồi trên giường, cánh tay cong lên ôm người bệnh vào lòng.

Anh ấy sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: “Sao không bỏ cô ấy xuống?”

Chờ khi đi vào mới nhìn thấy đôi tay đang siết lấy góc áo anh của Tống Hi, và đôi hàng mi ẩm ướt, tiếng nỉ non tràn ra khỏi miệng.

Nghe rõ lời cô rồi, Thẩm Đình thở dài phất tay bảo y tá ghim kim châm.

“Bị bệnh là sẽ thế đấy, dễ mẫn cảm và yếu ớt lắm.” Thẩm Đình yên lặng đôi chút, lại khẽ nói, “Hôm qua ở nhà họ Tống, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng gì cho cam.”

Ngày hôm qua anh ấy ra vẻ trước mặt Nhiếp Dịch bảo không thèm đến, nhưng về đến thành phố A rồi là lật đật chạy đến nhà họ Tống.

Tống Thạch té xỉu nhưng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là dùng tay chống xuống nên gãy một khúc xương, tối thứ bảy đến bệnh viện băng bó xong thì chủ nhật đã về nhà rồi.

Lúc Thẩm Đình đến, đã nghe Tưởng Mạn nói với Tống Hi vài câu.

Nhiếp Dịch trầm giọng hỏi: “Nói gì?”

“Uầy, thì mấy cái lời lẽ chói tai đấy thôi.” Thẩm Đình thở dài.

Tống Hi book xe chạy về thành phố đã là nửa đêm, đến bệnh viện thăm Tống Thạch, ngày hôm sau lại đến đón cụ xuất viện, đoán chừng cũng không ngủ được bao tiếng.

Giúp việc nhà họ Tống cũng hay bận, Tống Thạch ngã gãy tay, Tống Hi lo lắng cụ sinh hoạt không tiện, giúp việc không quan tâm đủ đầy bèn thương lượng với Tống Tòng An thuê một nhân viên chăm sóc riêng.

Tưởng Mạn ngại nhà đông người gây ồn ào nên không đồng ý.

Với gương mặt lạnh lùng, bà ta nói: “Lúc cụ gặp chuyện thì cô đã chui đi đâu? Vừa lập xong di chúc thì không thèm giả vờ nữa à? Nếu mà muốn hiếu thuận, thì sao không tự mình hầu hạ đi? Đừng làm tôi thấy khó chịu!”

Nhiếp Dịch nghe vây thì nét mặt khó chịu thấy rõ: “Nếu khó chịu thì nhịn mười năm làm gì? Không quản lý được đàn ông mà cũng không ly hôn, ngày nào cũng kiếm chuyện với quả hồng mềm à.”

“Nhà họ cậu còn không rõ sao, phức tạp như một mớ hỗn độn vậy, Tống Tĩnh Viện khuyên mẹ mình ly hôn không đến một trăm lần thì cũng phải được chín mươi chín, Tưởng Mạn cố chấp nào chịu! Lúc trước Tưởng Mạn vì muốn cưới Tống Tòng An nên đã quậy một trận với nhà bà ấy, sao bà ấy cam tâm ly hôn chứ? Ra ngoài thì diễn vai vợ chồng nặng tình, tôi cũng mệt thay họ.”

Thẩm Đình nhìn Tống Hi đang say ngủ, thở dài: “Trước kia không biết thì thôi, bây giờ lại thấy Tống Tĩnh Viện sống trong căn nhà như vậy quả là không dễ dàng gì…. Lại cả cô bé này nữa, nhiều năm như thế, tâm lý không có vấn đề đã tốt lắm rồi.”

Nói thật lòng, Tưởng Mạn đau khổ thì anh ấy có thể hiểu được, nhưng đi sỉ vã một đứa nhỏ, mấy cái lời nói ấy, chưa bàn đến cô bé này, anh ấy là đàn ông mà nghe còn thấy nhục nhã nữa là.

Nghĩ đến đây, Thẩm Đình nói: “Ba của Tống Tĩnh Viện đó, tôi phục thật đấy, đấy là càng già càng tệ hại?”

“Anh ta cũng xứng làm ba?” Nhiếp Dịch lạnh lùng nói, “Đáng ra lúc trẻ nên bị đánh chết đi.”

Thẩm Đình nghe xong cũng đồng cảm.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, anh ấy chỉ mới là một thằng con rể dự bị chưa biết ngày thành công, nên lúc này cũng chẳng thể làm được gì, chỉ đành lắc đầu cười trừ.

Cười xong, anh ấy lại nhìn Tống Hi đang ôm khư khư Nhiếp Dịch, nhìn thế nào cũng hơi xấu hổ.

“Tôi bảo này,” Thẩm Đình thấy kỳ quái, hỏi, “Sao cậu có ý kiến với nhà đó vậy?”

Nhiếp Dịch quét mắt nhìn anh ấy, thờ ơ nói: “Xem như là không vừa mắt đi.”

“Thì bình thường cũng có thấy cậu chõ mõm vào chuyện người khác đâu?” Thẩm Đình hoài nghi, “Tôi thấy cậu cứ thích xen vào chuyện của Tống Hi…. Như cái chuyện của Triệu Nhị đó, tôi nói để tôi tìm người chỉnh nó, rốt cuộc vẫn là cậu đi tìm ông cụ trong nhà, đè lại chuyện ba nó thăng chức, tại sao thế?”

Nhiếp Dịch không thèm quan tâm đến anh ấy, cúi đầu nhìn Tống Hi đang dần chìm vào giấc ngủ sâu, mới nhẹ nhàng đứng dậy đặt cô lên giường bệnh.

Thẩm Đình mơ hồ nhớ đến sự nghi ngờ hôm qua trên đường cao tốc, không khỏi càng hoài nghi hơn, đứng cách anh vài bước, nhìn từng động tác dịu dàng và cẩn thận của Nhiếp Dịch, nhịn không được dò la: “Cậu không phải là…có ý gì với Tống Hi đấy chứ?”

Một lúc lâu sau, Nhiếp Dịch mới thả Tống Hi xuống, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Liên quan cứt gì cậu?”

Thẩm Đình thật sự kinh ngạc, cảm thấy toàn thân bất ổn quá thể: “Cô ấy nom lớn chừng cháu gái Minh Châu nhà cậu đúng không? Hai người kém nhau mười tuổi đấy!”

Này là gì? Trâu già gặm cỏ non! Có hơi thái quá nhỉ?!

Nhiếp Dịch quét mắt nhìn anh ấy: “Nếu Tống Tĩnh Viện hai mươi tuổi, cậu có theo đuổi không?”

Thẩm Đình quyết đoán nói: “Đương nhiên là….”

Tống Tĩnh Viện hai mươi tuổi, mềm mại non nớt, lúc mắng anh ấy nhất định là đáng yêu muốn chớt người luôn ấy chứ.

Kém mười tuổi thì sao?

Vả mặt thật đã…..

Thẩm Đình quyết đoán không nổi nữa.

Không ngờ Nhiếp Dịch ra vẻ đạo mạo, đứng đắn, cấm dục là thế, thực tế thì cầm thú như vậy à.

Trong lòng Thẩm Đình thầm nói, lúc đi ra đến cửa phòng bệnh, đột nhiên mắt sáng lên, trong lòng nở rộ quay đầu lại hỏi: “Nếu cậu và Tống Hi mà thành, vậy thì không phải sẽ gọi tôi một tiếng anh rể ư!”

Nhiếp Dịch ‘à’: “Chỉ sợ cậu và Tống Tĩnh Viện lại không thành.”

Thẩm Đình: “……..”

*

Tống Hi mơ thấy Trần Cẩn Du.

Lúc vào nhà họ Tống cô mới biết Trần Cẩn Du là người đã phá hoại gia đình của người khác, gần một năm sau cô cũng ít mơ thấy bà hơn.

Có đôi khi cô hận Trần Cẩn Du đến thấu xương, hận bà sao lại buông tay nhân thế, hận bà sao lại đi yêu Tống Tòng An để rồi làm kẻ thứ ba, khiến người đời ghét bỏ, sáng sớm mở thấy Trần Cẩn Du, cô lớn tiếng chất vấn bà vì cớ gì mà làm thế, bừng tỉnh dậy, trong mắt đều là nước.

Khóc cho Trần Cẩn Du ngu ngốc, cũng khóc vì cái chết của bà.

Hôm nay cô sốt đều váng hết đầu óc, mơ đến lúc nhỏ Trần Cẩn Du dẫn cô đi khám bệnh.

Trong ấn tượng của mình, cuộc sống của hai mẹ con cũng không quá tốt.

Họ thuê một căn nhà trệt ở ngoại ô, mùa đông phải mua than về đốt mới sưởi ấm được.

Ban ngày Trần Cẩn Du đi làm, Tống Hi lên cấp một, trong nhà không có ai trông nom, vì để tiết kiệm tiền mua than nên bếp lửa sẽ được bịt kín cả ngày, nếu bịt không kỹ thì rất dễ tắt lửa, tối về nhà phải mất rất nhiều thời gian để nhóm lửa lại.

Đợt ấy có một khoảng thời gian dài dịch cúm hoành hành, Tống Hi bị lây bệnh cảm từ bạn bè, tan học về nhà như rơi vào hầm băng, cả người rét run lên.

Mở lò than ra lại không có chút lửa nào.

Tống Hi không biết nhóm lửa, chỉ đành co ro ngồi chờ Trần Cẩn Du về nhà.

Sau khi Trần Cẩn Du về, Tống Hi vẫn còn đang cầm bút chì làm bài tập, thật ra ý thức của cô bé đã mơ hồ cả rồi, vừa lạnh lại buồn ngủ, làm bài mà như vẽ bùa lên sách vậy.

Trần Cẩn Du nhìn qua đã thấy cô không ổn, vươn tay lên sờ, kinh hãi la lên một tiếng, bế cô bé chạy vào bệnh viện.

Vừa chạy vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Bé cưng, bé cưng đừng ngủ nhé, sắp đến bệnh viện rồi này, kiên trì thêm chốc lát nữa thôi.”

Bác sĩ chích cho cô bé một mũi, Trần Cẩn Du ôm cô ngồi trên hành lang của bệnh viện, đến tận lúc cô giảm sốt và tỉnh ngủ, thì bà mới an tâm đặt cô xuống đất.

Nhưng vì duy trì mãi một tư thế như vậy nên thắt lưng của Trần Cẩn Du đã rất đau nhức, phải chống lên ghế một chập mới đứng dậy nổi.

Lúc về nhà, Trần Cẩn Du mua cho cô một củ khoai lang nóng hôi hổi ngay đầu cửa bệnh viện, vừa lột vỏ cho cô, vừa nói: “Là mẹ không tốt, không chăm sóc bé cưng tốt, bé cưng đừng giận mẹ, được không?”

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, lúc nhớ đến Trần Cẩn Du, ánh mắt ngập tràn hy vọng, nắm tay cô gọi cô bao lần bé cưng ơi, bé cưng à.

Sau này Trần Cẩn Du qua đời, mười mấy năm liền, không một ai gọi cô là bé cưng, không một ai mua khoai lang nướng cho cô, lột từng miếng vỏ ra rồi thổi thổi, đút cho cô ăn.

Nhiều năm như thế, cô nghĩ mãi vẫn không thấu, rõ ràng Trần Cẩn Du rất tốt cơ mà, sao lại làm kẻ thứ ba được cơ chứ?

Trước khi theo Tống Tòng An rời khỏi bệnh viện, cô và Trần Cẩn Du không hề sống trong sung túc. Hai người họ chưa được bao lâu đã chia tay, là vì Tống Tòng An chán rồi nên bỏ đi sao?

Tống Hi từng nghĩ, có chăng là vì ngay từ đầu Trần Cẩn Du không biết Tống Tòng An đã kết hôn?

Trần Cẩn Du, có phải bà cũng là một người vô tội không?

Trong cơn mông lung, cảm nhận được một ngón tay dịu dàng đang dặm nước mắt cho cô, Tống Hi vươn tay bắt lấy ngón tay ấy, khàn giọng gọi tên Trần Cẩn Du, rồi thấy đôi tay ấm áp ấy cứ muốn rút ra, cô vội vã mở mắt.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp Dịch: làm tròn lên, cũng xem như từng ôm qua

Thẩm Đình: làm tròn lên, cũng xem như chiếm chút hời từ Nhiếp Dịch

Tác giả: Làm tròn lên, xem như là chương mới 3000 từ

(Min: Chương này tác giả viết có tầm 2500 từ thôi, nên mới bảo làm tròn thành 3000 í)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.