Tuổi 17 Nổi Loạn

Chương 26: Chương 26




Cánh cửa phòng nhạc được mở ra thêm một lần nữa, bước vào bên trong, dáng người thân thuộc đối với nó không thể nào quên được. Tiếng nói của người đó vang lên them một lần nữa

-Tất cả kết thúc rồi An! Em đừng nói dối nữa chẳng tốt cho em và mọi người đâu!- Không ai khác chính là chị Vi

-Vậy là sao? Chị biết An còn sống phải không?- Hắn nói lớn, tay hắn cầm chặt đôi vai chị Vi

-Đúng! Vậy thì đã sao? Trong suốt một năm qua có ai thử tìm xem nó còn sống hay đã chết! Có ai nghĩ người đã chết kia không phải là nó mà là một người khác hay chưa? Có ai từng nghĩ nó hiện giờ đang ở đâu nếu còn sống hay mọi người chỉ biết rằng hiện tại nó đã chết! Nếu đúng vậy thì tôi nghĩ An nó nên chết luôn thì tốt hơn-Chị Vi cũng không thua gì hắn nói to, nước mắt của chị cũng vì thế mà rơi xuống mặt sàn lạnh buốt của phòng nhạc

-An…Sao em lại bỏ rơi anh…- Hắn hét to lên

Đôi chân hắn không thể đứng vững nổi mà tự động gục xuống sàn…

“ Tách…Tách…Tách…”

Từng giọt nước mắt cứ đua nhau rơi xuống trên đôi gò má đỏ ửng vì đau, vì xót xa của nó, cũng đua nhau rơi xuống sàn trên đôi gò má hồng của chị Vi vì thương, vì đau thay cho đứa en gái, cũng đua nhau rơi xuống sàn trên khuôn mặt lạnh lùng bao lâu nay không khóc của hắn. Lần cuối cùng hắn khóc là ngày mất nó, lần cuối cùng nó khóc là ngày nó biết mọi người vẫn nhớ nó, tim nó đau thắt như ai bóp nghẹn, tim hắn đau như có ai đó đang cầm dao đâm vào tim hắn. Sàn nhà lạnh buốt hơn, bàn tay ấm áp của ai đó đã ôm nó vào lòng khiến nó mạnh mẽ hơn và đứng dậy…

“ Cạch…Cạch…”

Đôi bàn chân của một ai đó vô thức bước đi trên sàn nhà lạnh buốt này, người đó ngồi bệt xuống cạnh hắn, đôi tay choàng qua cổ hắn và ôm chặt hắn lại, giọt nước mắt của ai đó đã thấm vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn và hòa cùng nước mắt của hắn…

-Em xin lỗi…- Tiếng của nó vang lên trong tiếng nấc nghẹn ngào từ bao lâu nay không ai còn được nghe giọng nói hòa cùng nước mắt này của nó nữa

Chính xác là nó đang ngồi ôm hắn, nó đang khóc cùng hắn, nó đang ở cạnh hắn, nó đang nói “xin lỗi” với hắn, hắn mong rằng đây là sự thật không phải giấc mơ, hắn mong rằng đây thất sự không phải là một thứ giấc mơ do hắn tưởng tượng, vì nếu là giắc mơ thì ngày hôm sau khi hắn tỉnh giấc, hắn lại mất nó một lần nữa. hắn không muốn như thế, hắn không muốn mất nó thêm một lần nào nữa…

~ 6.00 AM: - Ngày hôm sau

+ Biệt thự Black:

+ Phòng của nó và hắn:

-An…Đừng rời xa anh mà…Anh xin em…AN…- Hắn ngồi bật dậy nhìn xung quanh phòng- Mọi thứ đều là mơ, cô ấy lại biến mất rồi! Nếu là sự thật thì An không bao giờ rời xa mình cho dù một ngày! Thôi bình tĩnh lại đi, ngốc! An đã rời xa mày rồi, mãi mãi là như thế

Hắn tự an ủi bản thân, nước mắt cũng vì thế mà rơi xuống theo, hắn vội vàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh làm VSCN rồi bước đi xuống nhà bếp ăn sáng

Dưới phòng khách ồn ào náo nhiệt còn hơn là có lễ hội, nhiều cái miệng cứ liên tục hoạt động công suất hỏi thăm và người chịu trận này chính là nó, mọi lý do đều bắt nguồn từ chị Vi

___________________Trở về ngày hôm qua chơi 1 chút____________________

Sau khi nghe câu xin lỗi từ miệng của nó xong hắn vẫn chưa hoàn hồn lại vào thể xác của mình nên được nó và chị Vi đưa về nhà, khi về biệt thự gặp tụi kia, chị Vi đã nói lại hết chuyện xảy ra nãy giờ ở trường. Cả đám kia nghe xong như sét đánh ngang tai liền hét toáng lên, cậu và anh đưa hắn lên phòng để nghỉ ngơi rồi đi xuống nhà nghe chị Vi lại mọi chuyện

-Sao mày không chết luôn đi?- Nhõ tức giận hét to vào tai nó

-…- Nó chỉ im lặng không trả lời, nước mắt cũng rơi theo

-Mày chết thật luôn đi để cho tụi tao phải khóc hết nước mắt, để tụi tao bỏ mặt bản thân để trôi đi theo số phận do ông trời sắp đặt luôn đi, bang thì nhờ người khác quản lý giúp, trên các trang mạng và báo thì đăng tin “ Nữ ca sĩ trẻ tuổi Vanessa đã qua đời vì một vụ tai nạn ngoài ý muốn” để che mắt mọi người xung quanh. Tụi tao thì phải chịu đựng cảnh nhìn thấy một người khác không phải mày bị chôn và còn mang tên “Bạch Gia An” mà không phải tên khác, tụi tao phải khóc cho một người vô danh. Trong khi đó, mày chỉ biết nghĩ cho bản thân của mày, mày song bên Nhật vui hơn đúng không? Sao mày không ở đó luôn đi về lại đây làm gì? Mày lại quay về Nhật sống với thân phận “Vương Thiên An”. Tao hỏi mày, mày có xem tụi tao là bạn của nữa không? Có xem Nam là người yêu của mày nữa không? Có xem 2 người anh đang cảm thấy ân hận vì không cứu được mày kia là người thân của mày nữa không?- Cô giảng nguyên một tràn đạo lý cho nó nghe, nước mắt cô cũng theo lời nói mà tuôn rơi

-Mày vẫn không thay đổi gì nhỉ?- Nó cười nhưng nước mắt vẫn rơi

-Mày biết…biết tụi tao nhớ mày nhiều lắm không?- Nhõ ôm chặt lấy nó, khóc rất nhiều

-An, em tính để tụi anh ân hận tới chết hay sao? Em muốn bắt tụi anh sống một cuộc sống còn hơn là địa ngục kia suốt đời hay sao?- Anh vuốt nhẹ đôi má của nó, anh cũng khóc đôi mắt nhìn nó một cách yêu thương hơn bao giờ hết

-Thôi mọi người đừng trách con bé nữa! Nó về lại đây là tốt lắm rồi, cứ trách nó suốt là nó bỏ đi thật luôn đó!- Cậu giải oan giúp nó, cậu đi tới ôm nó vào lòng

-Cảm ơn anh, Minh! Chỉ có anh mới hiểu em hơn anh hai thôi!- Nó cười khổ

Nói chuyện được một lúc thì vào bếp ăn tối, buổi tối vui vẻ đầy tiếng cười trong nhà bếp, ngôi biệt thự Black hôm nay đã được hồi sinh lại như lúc trước, không còn u buồn, không còn nước mắt, không còn sự lạnh lùng và cũng không còn những tiếng oán trách…

_____________________Chơi mệt rồi về lại hiện tại thui___________________

Hắn bước xuống nhìn vào phòng khách, nó đang ngồi uống trà nghe sự tra tấn lỗ tai của 2 con bạn thân, anh và cậu thì ngồi cười không ngừng được, chị Vi thì ở trong bếp nấu ăn vì bị anh và cậu phạt biết là nó còn sống mà không nói. Hắn đi tới ngồi xuống cạnh anh

-Nam, tao cho mày biết một chuyện!- Anh quay qua cười tít mắt với hắn

-Chuyện gì?- Hắn vẫn lạnh lùng như hằng ngày

-An còn sống!- Nhõ nhanh miệng nói thay anh

-Điên hả? Có uống nhầm loại thuốc nào không?- Hắn nhìn nhõ

-NO- Nhõ trả lời nhanh gọn nhất có thể

“Nói dối! An đã rời xa tôi lâu rồi!” Một dòng suy nghĩ chạy qua đầu hắn

-Anh đang nghĩ về ai đó?

-Hả?- Hắn giật mình nhìn, người trước mặt hắn là nó, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau không chớp

-Em đang hỏi là anh nghĩ về ai!- Nó nhắc lại câu hỏi lúc nãy

-Bạch Gia An!- Hắn trả lời lạnh lùng

-Ờ! Đứng trước mặt anh đây!- Nó

-Cô đừng nói dối! Chính cô nói cô không phải là Gia An mà bây giờ cô lại tự nhận mình là Gia An thì tôi không tin cô- Hắn nói giọng lạnh lùng hơn những ngày trước

-Được thôi! Tùy ý anh nghĩ vậy, nếu anh nghĩ em là Vương Thiên An thì anh cứ nghĩ như vậy mãi đi và xem mọi chuyện đã xảy ra với chúng ta khi ở trường như một giấc mơ đi- Nó

-Vậy mọi thứ em nói với tôi không phải là một giấc mơ?- Hắn

-Đúng vậy! Có thể em nghĩ mọi chuyện hôm qua là một giấc mơ nhưng những chuyện đó là thật! An vẫn còn sống và đang đứng trước mặt em đây!- Chị Vi

-Anh xin lỗi!- Hắn nhìn nó, đôi mắt của hắn không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa, hắn vội kéo tay nó, nó mất đà ngã vào lồng hắn, hắn siết chặt tay ôm nó hắn sợ mất nó thêm một lần nữa

-Ừm! Tha cho anh đó!- Nó mĩm cười dịu dàng nhìn hắn

- Vậy là mọi việc êm xuôi hết rồi đó không ai được buồn nữa nha!- Nhõ

-À khoan! Không ai được cho mọi người biết là em còn sống nha!- Nó

-OK!- Cả đám

Nó quay bước đi vào nhà bếp ăn sáng, theo sau là tụi hắn, chị Vi cũng ngồi vào bàn ăn sáng chung với tụi nó và tụi hắn. Ăn sáng xong hết và dọn dẹp hết mọi thứ, tụi nó và tụi hắn lôi nhau đi vào trung tâm thương mại mua đồ để cho chị Vi ở nhà một mình, mua đồ xong hết tụi nó và tụi hắn trở về lại biệt thự, tụi hắn cầm hết từ 5-7 túi đồ giúp tụi nó về biệt thự. Cất hết mọi thứ tụi nó và tụi hắn nhanh sang nhà nó chơi, cả pama nó còn không tin được là nó còn sống và đang đứng trước mặt mình, chơi được 1 tiếng đồng hồ thì trở về lại biệt thự Black để nghỉ trưa. Mọi thứ đều êm đẹp, có thể sống gió đã qua hết và còn động lại trong tim mỗi người là một quá khứ đau buồn giờ đã bị chôn vùi…

---------------END Chương 26------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.