Tuổi 17 Nổi Loạn

Chương 13: Chương 13




Một chiếc Audi đời mới ngừng trước cửa khách sạn CIK, bước xuống xe là một chàng trai khá tuấn tú. Anh bước vào khách sạn khiến bao nhiều cô phục vụ phải đưa ánh mắt trái tim nhìn anh, vừa đúng lúc 3 ả son phấn đi tới đụng trúng anh ta

- Á…- Ả Bích ngã xuống hét toáng lên

- Bộ cậu không biết nhìn đường hả?- Ả Linh đỡ ả Bích lên hét toáng vào mặt anh ta

- Tôi mới là người nói mấy cô không biết nhìn đường thì đúng hơn- Anh nói bằng giọng lạnh

Cả 3 ả ngước mắt lên nhìn người nào mà to gan nói họ như vậy, vừa ngước lên nhìn, cả 3 đều ngã gục trước nhan sắc của anh ta. Tiếng cãi nhau to đó cũng đã lọt vào tai 2 mỹ nhân xinh đẹp của chúng ta, cô và nhõ quay ra phía cổng nhìn. Cả 2 cười vui vẻ chạy tới chỗ anh ta

- Công nhận anh tới nhanh thật đó!- Cô nhìn anh ta cười

- Ừm…- Anh ta lạnh băng giống như nó không khác chút nào cả

- Mọi người đang chờ anh ở trên phòng đó!- Nhõ chen ngang vào nói rồi lôi tay anh ta lên phòng của tụi hắn và nó đang nói chuyện

Lên tới phòng của tụi hắn và nó, nhõ mở cửa vào một cách tự nhiên, phía sau nhõ là cô, phía sau cô là anh chàng lúc nãy. Vừa nhìn thấy nó, anh ta liền chạy tới ôm chặt nó lại không nói câu nào, lúc đó tim hắn đau thắt lại như bị dao cứa vào tim. Tim nó cũng không ngoại lệ. Vừa đau vừa ngừng đập không vòng 1 phút, nó đẩy anh ta ra

- Anh làm gì vậy hả, Kindy? Tôi và anh đã chấm dứt rồi giờ chỉ còn là cấp trên và cấp dưới thôi- Nó hét toáng lên

- Lúc đó em hiểu lầm rồi! Không phải như em đã thấy đâu! Anh và cô ta…- người đó chính là Kindy

- Anh im đi! Tôi không nghe thêm gì nữa! Tôi cần anh thông báo tất cả mọi việc ở đây cho tôi chứ không phải giải thích mọi việc- Nó giọng lạnh cắt ngang lời Kindy

- Kindy, cậu hiểu tính của Vanessa mà! Nó nói một là một hai là hai không thể thay đổi ý nghĩ của nó về cậu nữa đâu- Nhõ đành ra tay làm hòa cho nó và Kindy

- Được rồi! Mọi việc ở đây vẫn ổn, chẳng có gì thay đổi hết ngoài việc tiếp tục phát triển- Kindy bắt đầu lạnh lùng nói

- Xong hết?- Nó hỏi ngắn gọn

- Ừm…

- Vậy về đi!- Nó ra lệnh

Kindy quay bước đi, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn nó thêm lần nữa mới chịu đi, nhõ và cô thấy nó hơi mệt mỏi nên lôi 2 tên yêu quỷ kia ra ngoài để lại nó và hắn trong phòng. Nó quay bước đi về phía ban công đứng hóng ngọn gió lạnh buốt của Hokkaido, hắn nhìn theo bước nó mà không nói một câu nào. Hơi gió lạnh thổi qua khuôn mặt xinh xắn của nó khiến đôi má nó ửng hồng, hơi thở nó thở ra như một làn khói trắng bay trong gió. Mái tóc nó cũng bay theo làn gió, gió chỉ đi xa, đi xa nó, nó sẽ không nắm giữ gió nữa vì gió cứ bay đi tìm mây chẳng khi nào ở yên một chỗ.

Còn hắn im lặng ngồi trong phòng với chiếc laptop của hắn, tim hắn vẫn đau, vẫn nhói như lúc thấy nó bị Kindy ôm. Hắn yêu nó, hắn không bao giờ phủ nhận điều đó, hắn đã yêu nó ngay từ cái lần gặp đầu tiên, yêu nụ cười, nước mắt, sự dịu dàng và sự lạnh lùng tùy lúc của nó. Hắn yêu cái tính bướng bỉnh và tự do của nó, hắn yêu tất cả mọi thứ mà nó có nhưng hắn hiểu nó không yêu hắn. Nó vẫn yêu anh chàng tên “Kindy” đó, có thể trước mặt nó hắn không thể hiện nhưng chỉ cần nó gọi tên hắn, hắn sẽ đến cạnh nó, bảo vệ nó…

Phía bên 2 đôi trai tài gái sắc kia thì…Cô và nhõ cứ chạy đi khắp nơi ở thành phố Hokkaido này, hết mua kem thì mua bánh bạch tuột nướng, hết mua sushi thì lại mua bánh rán. Cả 2 đều biết nó thích những món ăn này nên đã mua cho nó, hai nàng cũng không quên nhiệm vụ phải mua đồ mặc. Mua hết một đống đồ lại thấy tội nghiệp cho 2 chàng trai kia, anh và cậu phải cầm một đống đồ do 2 nàng nhà ta mua sắm

- Về được chưa?- Anh than thở hỏi cô

- Chưa!- Cô trả lời ngắn gọn

- Mua thêm một ít đồ nữa là về!- Nhõ chen thêm vào

Mặt của anh và cậu tái xanh lên vì phải giữ thêm một đống đồ nữa, cô và nhõ cũng bật cười vì thái độ hiện tại của 2 chàng. Mua đồ xong hết cả 4 người trở về khách sạn

Đi lên phòng đã thấy bộ mặt đen sì như đít lọ nghẹ của hắn và khuôn mặt ửng hồng do bị gió thổi vào của nó. Cả 4 người đều bật cười, nó đi tới khoanh tay trước ngực lên giọng

- Mấy người tính mua hết cả Hokkaido này luôn hả?

- Không, không!- Cô xua tay phản bác lời nói của nó

- Chứ một đống thứ kia là gì?- Nó chỉ tay về phía đống đò mà 2 người anh trai “đáng thương” của nó phải cầm

- Tao mua một ít đồ ăn và một ít đồ dùng cho tụi mình đó- Cô phản bác lời nó tiếp

- Tao rất hiểu sở thích của mày nên mua đúng đồ mày thích còn tên kia thì do 2 vị này chọn nên tao không biết có hợp hay không!- Nhõ thay đổi chủ đề để thoát thân cho cô

Nó đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt của nó chợt tạo nên một sự buồn khi nhìn hắn, còn hắn chả quan tâm mọi thứ xung quanh. Mắt của hắn cứ liên tục dính vào chiếc laptop không buông, hắn không nghe ai nói chuyện hết chỉ nghe thấy tiếng của nó. Chỉ duy nhất giọng nói của nó vang vọng trong tai hắn không phai, trong đầu hắn vẫn còn in giọng nói của nó

“BỐP…”

- Á…- Hắn ôm đầu ngước mắt lên nhìn kẻ nào đang làm hắn rớt xuống từ chín tầng mây

- Anh bị điếc không nghe tôi nói hả?- Người cốc hắn không ai khác chính là nó

- Cô nói chuyện với tôi nãy giờ hả?- Hắn giả vờ mình ngây thơ vô (số) tôi

- Haiz…Không nói chuyện với tên điếc như anh nữa!- Nó thở dài rồi quay lưng đi về phía đám ồn ào kia

Hắn cười mỉm, đứng dậy đi tới chỗ của tụi nó đang nói chuyện xôn xao, ồn ào…

---------END Chương 13---------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.