Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 46: Gặp Nam Cung




Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nhan liền mang theo hai người Sở, Ma, Dương Trung cùng phu thê Lâm Toàn đánh một chiếc xe ngựa lên đường.

Ở trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Trung đỏ lên, làm sao cũng không dám ngẩng đầu, Sư phụ cùng Lâm thúc thúc ở bên ngoài đánh xe, mình cùng nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy ngồi chung một chỗ, làm hắn vô cùng bứt rứt bất an.

Thê tử Hồ thị Lâm Toàn mặc dù không được tuyệt sắc mỹ mạo như hai người Sở, Ma nhưng cũng coi là thiếu phụ có khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp.

Tính tình nàng tương đối yên tĩnh, phần lớn thời gian đều chỉ thanh thản vỗ về bụng mình, nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Hạ Đề cuối cùng là nhịn không được hỏi, "Hồ tỷ tỷ, ngươi hẳn là...Có tin vui?"

Trên mặt Hồ thị hơi đỏ lên, nhẹ gật đầu, kỳ thật cũng là vì nguyên nhân này, Lâm Toàn mới đưa mình theo bên người, sợ vạn nhất lúc hắn không ở, mình xảy ra sơ xuất gì.

"Vậy thật là chúc mừng! May mà hôm qua đầu gỗ cứu được các ngươi!" Sở Hạ Đề cười nói.

"Đúng vậy, may mắn mà có ân công." Hồ thị cảm kích nói, nàng nhìn một chút hai người Sở, Ma, vừa cười nói, "Ân công tấm lòng hiệp nghĩa, hai vị muội muội ngược lại đã tìm được phu quân tốt."

Phu quân sao? Đáng tiếc không thuộc về ta...

Sở Hạ Đề sâu kín nghĩ, ngoảnh mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ma Da Đồng thì cúi đầu, xoắn góc áo trong tay, nàng càng không biết mình với biểu ca rốt cuộc là tình ý gì, ban đầu vẫn luôn coi hắn là ca ca kết thân ở chung, nhưng mấy ngày gần đây, mình tựa hồ đã quen với việc bị coi là thê tử của hắn...

Aish, mình chưa từng thích bất luận kẻ nào, cũng không biết thích một người rốt cục là cảm giác gì.

Nhưng vô luận như thế nào, mình tuyệt đối không thể thích biểu ca, dù sao trong lòng hắn đã có người... Nhưng nếu hắn không có người mình thích, mình sẽ thích hắn sao?

Hồ thị hoang mang đánh giá hai người Sở, Ma đột nhiên yên lặng không nói, cũng không biết câu nói vừa rồi của mình, rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì.

Dương Trung chỉ cảm thấy lời nói của ba vị tỷ tỷ hắn cảm thấy không có hứng thú, liền muốn đi ra khỏi xe ngựa, cùng sư phụ chen chúc ngồi một chỗ.

"Tiểu Trung, vị trí nơi này không đủ, người vào trong ngồi, ngoan." Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ nói, cũng không thể để Dương Trung ngồi lên đùi mình.

"Được rồi, Tiểu Trung ngươi ngồi chỗ thúc thúc đi, thúc thúc vào trong ngồi một lát." Lâm Toàn có chút lo lắng cho thê tử mang thai ngồi bên trong, liền cùng Dương Trung đổi chỗ ngồi.

Lâm Toàn vào trong, bắt mạch cho thê tử Hồ thị, một lát sau, sủng nịch cười nói, "Vẫn tốt vẫn tốt, nàng mệt mỏi sao?"

Hồ Thị hơi khẽ lắc đầu, tựa đầu lên người Lâm Toàn.

Lâm Toàn cũng nhẹ nhàng ôm lấy bả vai thê tử, nói rằng, "Nàng ngủ một lúc đi, lát nữa đến nơi nghỉ chân, ta gọi nàng dậy."

Sở Hạ Đề nhìn cảnh này, đột nhiên trong lòng chua xót, ôi, nếu nàng chung tình với Mộ Dung Nhan, sợ là đời này cũng không có cơ hội làm mẫu thân... Như thế thật sự đáng giá không?

Một lúc lâu, Sở Hạ Đề lại âm thầm lắc lắc đầu, aish, sao ta lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này có đáng hay không, thích một người nếu còn muốn nghĩ xem có đáng giá không thì mệt mỏi tới mức nào...

Nhưng mình sẽ thích người vốn không thích mình được bao lâu đây?

Nàng nghĩ tới A Mộc, không khỏi thở dài, nếu như ngươi có thể sớm nói thích ta, vậy thì tốt biết bao nhiêu...

"Sư phụ, ta cảm thấy dung mạo ngươi không đáng sợ một chút nào.'' Dương Trung vẫn luôn trầm mặc đột nhiên quay sang nói với Mộ Dung Nhan.

"Hả?" Mộ Dung Nhan không hiểu tại sao Dương Trung đột nhiên nói như vậy.

"Nam tử hán đều nên trưởng thành giống như sư phụ vậy, chờ ta lớn rồi, ta cũng phải để râu giống như sư phụ." Dương Trung nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan mặt đầy râu ria, sùng bái nói.

"Khụ khụ!" Mộ Dung Nhan suýt chút nữa bị nghẹn không thở nổi, tạo hình của mình không phải gây ra hiểu lầm cho cậu nhóc 8 tuổi này đó chứ, một lúc sau, nàng nói rằng, "Kỳ thực sư phụ như vậy không tốt, sau này lớn lên ngươi tuyệt đối đừng học... nếu không sợ là không lấy được lão bà..."

"Nhưng mà ta có hai vị sư mẫu..." Dương Trung vẻ mặt không tin.

"Các nàng kỳ thực thật không phải thê tử của sư phụ, ngươi tin sao?" Mộ Dung Nhan bất đắc dĩ hỏi.

Dương Trung lắc lắc đầu.

"Aish, quên đi." Mộ Dung Nhan nghĩ thầm, mình cùng một đứa bé trai giải thích nhiều như vậy làm gì, tùy hắn đi.

Nhiều năm sau đó, Dương Trung sắp tới 30 tuổi vẫn còn độc thân, vuốt khuôn mặt râu ria của mình, lúc ấy mới hiểu được, ý nghĩ ban đầu của mình sai rồi... Mười phần sai rồi...

Mộ Dung Nhan cùng đoàn người rất nhanh đã đến U Châu, lúc này Lâm Toàn đã nói cho Mộ Dung Nhan, thê tử của hắn kỳ thực đang có thai, tuy lúc này sắc trời còn không quá muộn, nhưng vì chăm sóc Hồ Thị, mọi người cũng chỉ có thể ở trong thành U Châu ngủ lại một đêm.

Lại thêm một đêm, đối với Mộ Dung Nhan mà nói, chính là một ác mộng...

Trên cơ bản thì là hai người Sở, Ma một gian phòng, phu thê Lâm Toàn một gian phòng, mình cùng Dương Trung một gian phòng.

Dương Trung là tiểu hài tử, lại mặc cả y phục mà ngủ, Mộ Dung Nhan vốn cũng không để tâm.

Thế nhưng tư thế ngủ của Dương Trung quả thực còn khoa trương hơn so với Sở Hạ Đề, càng quá đáng chính là, tiểu quỷ này nửa đêm đều sẽ đạp giường.

"Ai ui..." Mộ Dung Nhan đêm nay bị Dương Trung đạp xuống giường lần thứ ba, nàng hung hăng trừng mắt tên tiểu quỷ còn đang ngủ say, cố nén lửa giận trong lòng, tự nói với mình, không thể tính toán với tiểu hài tử... Không thể tính toán với tiểu hài tử...

Nàng vỗ vỗ mông, chỉ có thể bất đắc dĩ nằm sấp trên bàn trong phòng ngủ.

Nàng thầm nghĩ, bàn huynh đệ, ngươi vì sao cứ quấn quít lấy ta... Ngươi hãy buông tha cho ta đi... Rốt cuộc khi nào ta mới có thể ngủ ngon đây...

Hơn nữa trời vừa sáng Mộ Dung Nhan còn phải đánh xe, liên tục mấy ngày sau đó, sắc mặt Mộ Dung Nhan kém đến rối tinh rối mù, nhìn qua càng thêm hung ác âm lãnh.

Tại sao mình đường đường một Hoàng tử mệnh lại khổ như vậy... Phải phụ trách đánh xe chạy, làm bảo tiêu không nói, còn mỗi ngày phải nhẫn nại phu thê Lâm Toàn trắng trợn không kiêng dè tú ân ái cùng trêu đùa trêu chọc mình...

Đêm qua, nhóm người Mộ Dung Nhan cuối cùng cũng đến Thông Châu, lại đi thêm hai ba ngày, là có thể đến Yên Kinh.

Chỉ là Mộ Dung Nhan đã cảm thấy cả người eo nhức lưng đau, mệt nhọc quá độ, cơ hồ lưng đứng không thẳng nổi...

Ôi, vốn định một mình trở về, ai ngờ đến cùng họ còn kéo cả nhà theo, lại nhiều người đi theo mình như vậy...

Lúc ăn sáng, Ma Da Đồng nhẹ giọng nói với Sở Hạ Đề, "Hạ đề tỷ tỷ, ngươi có cảm giác, mấy ngày nay tâm tình biểu ca không tốt lắm..."

"Xem ra là ngủ mấy ngày liên tục trên bàn, sợ là thân thể nàng không chịu được nữa..." Sở Hạ Đề lo âu nhìn Mộ Dung Nhan buồn bực cắm đầu ăn cơm.

"Đầu gỗ, ngày hôm nay đừng đi, ngươi ở lại ngủ." Sở Hạ Đề nói với Mộ Dung Nhan.

"Ta chống đỡ được." Mộ Dung Nhan lãnh đạm nói.

"Ngươi làm sao chống đỡ được? Ngươi xem quầng thâm mắt của ngươi, ngươi xem đôi mắt đầy tơ máu, ngươi không thể gấp rút lên đường được nữa." Sở Hạ Đề chỉ vào mắt Mộ Dung Nhan nói, "Hôm nay ta cùng Đồng muội muội mang Tiểu Trung đi dạo thành Thông Châu, ngươi ở lại hảo hảo ngủ một giấc, hơn nữa Hồ tỷ tỷ liên tục đi như vậy, sợ là hài nhi trong bụng cũng chịu không nổi, hôm nay ở thêm một ngày đi."

Mộ Dung Nhan vừa nghe hai người này muốn dẫn Dương Trung cùng đi ra ngoài, trong lòng không khỏi vui vẻ, mình cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, nhân tiện nói, "Vậy được rồi, hai người ngươi phải bảo vệ Tiểu Trung cho tốt biết không?"

"Hứ! Sao ngươi không lo lắng cho an nguy của ta và Đồng muội muội!" Sở Hạ Đề nửa tức giận nói.

"Khụ khụ, vậy hai ngươi cũng phải cẩn thận hơn, ta đi ngủ đây.." Mộ Dung Nhan đứng lên, loạng choạng đi lên lầu.

"Hừ, thực sự là qua loa..." Sở Hạ Đề nhìn bóng lưng Mộ Dung Nhan lên lầu, tức tối nói.

Trên đường đi, Mộ Dung Nhan luôn nóng lòng nhanh chóng muốn trở về, cho nên mọi người đều bôn ba trên đường.

Sở Hạ Đề, Ma Da Đồng cùng Dương Trung ba người căn bản là không có thời gian ngắm nghía cẩn thận Đại Yên Sơn Hà, càng không có thời gian đi dạo thành trì Đại Yên, về cơ bản ngoại trừ ngủ, thời gian còn lại đều trải qua trong xe ngựa.

Cho nên ba người vừa đến thành Thông Châu phồn hoa này, thực sự là nhìn cái gì đều mới mẻ, đặc biệt là hai người Sở, Ma quả thực thấy gì cũng muốn mua.

Tiểu Dương Trung đã sớm trở thành người hầu nhỏ của hai người Sở, Ma, trong tay cầm bao lớn bao nhỏ gì đó, nếu hai vị này không phải sư mẫu của mình, Dương Trung thà rằng nhanh chóng về ngủ, cũng không muốn theo hai người này đi dạo phố nữa...

Dương Trung phải ôm một đống đồ vật, lại phải theo sát hai người Sở, Ma đi dạo đến không biết trời đâu đất đâu, đứa nhỏ này lại thành thật, rõ ràng đã mệt đến theo không kịp, cũng không chịu tuỳ tiện mở miệng nói ra. Bạ𝗇 có biế𝘵 𝘵ra𝗇g 𝘵ruyệ𝗇 ⩵ 𝖳 r𝑈m𝖳ruye𝗇.𝓥N ⩵

Dương Trung ôm một đống gói hàng đã sắp che hết cả mắt mình, chạy bước nhỏ đuổi theo hai người Sở, Ma ở phía trước, kết quả không cẩn thận đâm vào một người, gói hàng trong ngực rơi xuống đất, chính mình bị quăng ngã lộn nhào.

Hai người Sở, Ma nghe được tiếng vang phía sau, quay đầu nhìn lại, lập tức vội vàng chạy tới trước mặt Dương Trung, đỡ hắn dậy, lúc này mới phát hiện chính mình có chút khi dễ tiểu Nam Hài.

Sở Hạ Đề ngượng ngùng ôn nhu nói, "Tiểu Trung, thực xin lỗi, để ngươi cầm nhiều đồ như vậy... Ngươi trở về tuyệt đối đừng nói cho sư phụ ngươi nha..." Nàng nghĩ, nếu như đầu gỗ biết mình không những không bảo vệ Dương Trung, còn hại hắn ngã, chắc chắn sẽ trào phúng châm biếm mình.

Ma Da Đồng cũng ôn nhu xoa tay Dương Trung, nhẹ giọng nói, "Tiểu Trung, có đau hay không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn Dương Trung bỏ bừng, cúi đầu, một câu cũng không nói lên lời, chỉ cảm thấy đặc biệt xấu hổ, nhưng lại không biết vì mình ngã làm trò cười duyên cớ, hay là bởi vì hai vị sư mẫu mỹ mạo đối với mình dịu dàng như vậy.

Mà người bị Dương Trung đâm phải kia, nhìn hai vị cô nương nâng Dương Trung dậy, khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ cười.

Người nọ chậm rãi nhặt gói hàng Dương Trung làm rơi xuống đất, nho nhã lễ độ nói với ba người Sở Hạ Đề, "Vị tiểu huynh đệ không bị thương chứ? Vừa rồi là tại hạ không chú ý, có lẽ là đụng đến tiểu huynh đệ này, thật sự có lỗi."

Hai người Sở, Ma giương mắt nhìn, chỉ thấy vị đứng trước bội kiếm bên hông, nam tử anh khí, trên người mặc hoa phục màu xanh sẫm, đang giúp mình cầm gói hàng lớn nhỏ.

Dương Trung thấp giọng nói với nam tử, "Ta không sao, là chính ta không thấy rõ đường..."

Từ trực giác, ngay từ cái nhìn đầu tiên Dương Trung đã không thích nam tử này, không có cảm giác của nam nhân, làm sao có thể so sánh với sư phụ uy phong lẫm liệt của mình.

Nhưng hắn không hiểu nổi, tại sao hai vị sư mẫu vẫn bị hắn chọc cho thoải mái cười vui vẻ, lại còn đáp ứng cùng hắn dùng cơm trưa.

Rõ ràng mình đã cùng người này nói rồi, mình có thể tiếp tục cầm những gói hàng này, tại sao hắn vẫn muốn kiên trì không thể không giúp cầm đây...

Dương Trung rầu rĩ không vui ngồi ở chỗ mình, nhìn nam nhân nói mình họ Nam Cung còn đang miệng lưỡi lưu loát giới thiệu cho hai vị sư mẫu phong tục văn hoá Thông Châu, ân cần rót rượu cho các nàng.

Hắn nhìn sơn hào hải vị đầy bàn, thầm nghĩ, thực sự lãng phí, chỉ có bốn người, ai ăn được nhiều như vậy... Hắn lại nghĩ tới sư phụ của mình động một chút là cáu kỉnh không ăn cơm... Chợt cảm thấy hình tượng Mộ Dung Nhan cao hơn rất nhiều.

"Hai vị cô nương hẳn không phải là người Trung nguyên?" Người kia mỉm cười hỏi, vừa rồi khi nói cho hai vị cô nương này mình họ Nam Cung, nhưng hai nàng không có bất kỳ kinh ngạc nào, nếu là người Yên Quốc, có ai không biết Nam Cung thế gia tiếng tăm lừng lẫy.

"Ta là người Hung Nô, Đồng muội muội là người Lâu Lan." Sở Hạ Đề trả lời.

"Ha ha, hai vị khách quý từ xa đến phải hảo hảo đi dạo Cổ Thành Thông Châu này, có rất nhiều nơi và nhiều thứ thú vị! Nếu là hai vị cô nương không có việc gì vào buổi chiều, tại hạ không ngại cùng đi..." Nam tử kia tinh thần phấn chấn nói.

"Ta muốn trở về." Dương Trung cuối cùng không nhịn được cắt đứt nam tử này, hắn muốn nhanh chóng mang theo hai vị sư mẫu rời xa nam tử chướng mắt này.

Hai người Sở, Ma nghe xong, vừa định mở miệng cáo biệt với vị nam tử này.

Nam tử kia liền mở miệng trước, hắn nhìn Dương Trung nói, "Vị tiểu huynh đệ này ở chỗ nào Thông Châu? Nếu mệt mỏi, ta phái người đưa ngươi trở về trước, buổi chiều có tại hạ theo hai vị tỷ tỷ của ngươi tiếp tục đi dạo, ngươi cứ yên tâm!"

"Các nàng không phải tỷ tỷ của ta, là sư mẫu của ta, ta muốn cùng sư mẫu trở về tìm sư phụ." Dương Trung giương lên đầu, nhìn thẳng mắt người kia nói.

Người kia nghe xong, quả nhiên sắc mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, "Nếu như tiểu huynh đệ nhất quyết phải đi, vậy thì để tại hạ đưa các ngươi đoạn đường, nhiều đồ như vậy, các ngươi cũng không tiện cầm."

Sở Hạ Đề khẽ gật đầu, cười nói, "Vậy thì đa tạ Nam Cung công tử rồi."

Nàng nghĩ, thì ra người Thông Châu đều nhiệt tình hiếu khách như vậy, hắn nếu muốn giúp mình cầm nhiều gói hàng như vậy, liền để hắn cầm đi.

Dương Trung vừa định mở miệng từ chối, nhưng nhìn thấy Sở Hạ Đề đã gật đầu, đành phải thôi.

Trên đường đưa ba người trở về, nam tử họ Nam Cung này cũng hỏi họ của Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng, khi nghe được họ Ma Da Đồng, hắn âm thầm đánh giá nàng một phen, hắn thầm nghĩ, Ma thị không phải quốc họ của Lâu Lan sao? Lẽ nào nàng là Hoàng thất Lâu Lan? Xem vị Sở cô nương này cũng khí chất bất phàm, lai lịch hai nàng tuyệt đối không nhỏ.

"Sở cô nương cùng Ma cô nương muốn ở Thông Châu bao lâu? Tại hạ từ nhỏ lớn lên ở Thông Châu, đối với đường lớn ngõ nhỏ vô cùng quen thuộc, nếu hai vị cô nương không chê, tại hạ nguyện mang hai vị cô nương hảo hảo đi dạo..." Nam tử kia chân thành nói.

"Đa tạ Nam Cung công tử, sáng sớm ngày mai chúng ta liền muốn tới Yên Kinh." Sở Hạ Đề hơi nhíu mày, thầm nghĩ, người Thông Châu này có nhiệt tình quá không?

"Yên Kinh? Yên Kinh kỳ thực tại hạ cũng thường đi, quen cửa quen nẻo vô cùng, kể cả hai vị cô nương muốn đi Tử Cấm Thành, cũng không làm khó tại hạ." Nam tử kia lại nói.

"Đa tạ Nam Cung công tử, nhưng không cần." Sở Hạ Đề lạnh nhạt nói.

Ma Da Đồng cũng nhíu mày, tựa hồ cảm thấy người này quấn người quá mức...

Dương Trung nhìn chằm chằm bóng lưng nam tử đi phía trước mình, chợt nhớ tới phụ thân Dương Đại Hữu đã dạy mình một câu nói, 'vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo', hừ, người này khẳng định không có ý tốt!

Mộ Dung Nhan ngủ giấc này vô cùng an ổn, thẳng đến khi đói bụng, mới hoàn toàn tỉnh lại.

Nàng vuốt cái bụng khô quắt của mình, chậm rãi đi xuống lầu, vừa vặn đụng tới đoàn người Sở, Ma từ bên ngoài tiến vào.

Mộ Dung Nhan vừa nhìn thấy nam tử mặc hoa phục màu xanh biếc đi vào, trong lòng lập tức cả kinh, lại lui một bước, nàng thầm nghĩ, Tiểu Hầu gia nhà Nam Cung.. Sao hắn lại ở đây?

Mộ Dung Nhan nhìn thấy Nam Cung Chính Hiên vừa vào cửa đến liền quét mắt qua mọi người trong quán trọ một lần, lúc đảo mắt qua mình, chỉ là hơi chán ghét nhíu nhíu mày, cũng không có phản ứng gì khác.

Mộ Dung Nhan lúc này mới an tâm tiêu sái đi xuống lầu, hắn không nhận ra mình là tốt nhất, không biết vì sao, Mộ Dung Nhan không muốn bại lộ thân phận của chính mình sớm như vậy, đã hơn ba năm, nàng không biết Yên Kinh bây giờ rốt cuộc là tình huống gì, nàng cũng đã sớm không còn là Thất điện hạ tâm tư đơn thuần kia của nhiều năm trước, dưới nhiều tình huống không biết như vậy, nàng sẽ không dễ dàng công khai thân phận.

"Sư phụ." Dương Trung hướng về Mộ Dung Nhan đang đi xuống lầu kêu một tiếng.

Nam Cung Chính Hiên khó tin nhìn chằm chằm Mộ Dung Nhan, một lúc lâu, mới mở miệng hỏi Dương Trung, "Sư phụ mà ngươi nói... Chính là hắn?!"

"Đúng vậy!" Dương Trung tự hào đứng ở bên người Mộ Dung Nhan.

Nam Cung Chính Hiên trong lòng không khỏi cười khinh miệt nói, tiểu quỷ này nhất định là đang gạt mình, còn nói hai người Sở, Ma là sư mẫu của hắn, hừ, tướng mạo xấu xa bậc này sao xứng với hai nàng.

Mộ Dung Nhan không biết hai người Sở, Ma cùng Dương Trung rốt cuộc quen biết Nam Cung Chính Hiên như thế nào, do đó không thể làm gì khác là làm bộ hoàn toàn không quen biết Nam Cung, hỏi, "Vị công tử này là?"

"Tại hạ họ Nam Cung." Nam Cung Chính Hiên buông gói hàng trong tay xuống, cũng không nhìn Mộ Dung Nhan một cái.

"Những thứ này lại là?" Mộ Dung Nhan khó hiểu chỉ vào gói hàng đầy bàn hỏi.

"Biểu ca... Đây là ta cùng Hạ Đề tỷ tỷ mua một ít đồ vật nhỏ... Là Nam Cung công tử có lòng tốt giúp chúng ta cầm về..." Ma Da Đồng thấp giọng nói.

"Ồ, vậy đa tạ Nam Cung công tử, nếu công tử không còn chuyện gì quan trọng, liền đưa tới đây là được rồi." Mộ Dung Nhan nhàn nhạt hạ lệnh trục khách, mình từ trước đến giờ không thích người của Nam Cung gia, dù sao hoàng hậu Nam Cung San kia năm lần bảy lượt muốn hãm hại mình.

Nam Cung Chính Hiên nghe xong, sắc mặt trầm xuống, nhưng sau đó vẫn cười nói với hai người Sở, Ma, "Hai vị cô nương, tại hạ đi rồi, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, hữu duyên gặp lại sau." Nói xong, chắp tay, liền xoay người rời đi.

Đi thẳng một đoạn đường, Nam Cung Chính Hiên mới dừng bước, sắc mặt âm lãnh nhìn bảng hiệu khách điếm Cư Vân mà bọn họ ở, thầm nghĩ, hừ, đồ không biết tốt xấu, dám cùng Tiểu Hầu nói chuyện như vậy, thật là không muốn sống nữa!"

- ---------------------------------------------------------------------------

Chờ Nam Cung Chính Hiên đi rồi, Mộ Dung Nhan mới nhìn chằm chằm hai người Sở, Ma hỏi, "Các ngươi làm sao quen biết hắn? Sao lại mang hắn tới nơi này?"

Mộ Dung Nhan thầm nghĩ, may mà mình dịch dung, bằng không lúc này bị người nhà Nam Cung phát hiện mình còn sống, sợ là không ổn.

Sở Hạ Đề nghe được giọng điệu cứng rắn của Mộ Dung Nhan, liền ngẩng đầu nhìn lên hai mắt nàng, phát hiện nàng nhìn qua thập phần không vui, thầm nghĩ, lẽ nào nàng.. Ghen?

Nghĩ tới đây, nàng trái lại vui vẻ cười nói, "Ha ha, ngươi để ý à?"

Mộ Dung Nhan sững sờ, biết Sở Hạ Đề lại nghĩ đến nữ nhi tư tình, lập tức bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng không muốn giải thích quá nhiều.

Lúc này, phu thê Lâm Toàn từ trong phòng đi xuống, nhìn thấy trên bàn chất nhiều đồ vật như vậy, không khỏi trợn mắt há mồm.

"Hồ tỷ tỷ, chúng ta mua rất nhiều quần áo tiểu hài cho hài nhi của ngươi." Ma Da Đồng đem rất nhiều gói hàng mở ra, nàng nói tiếp, "Bởi vì không biết hài nhi của tỷ rốt cuộc là nam hay nữ, do đó quần áo nam hài nữ hài chúng ta đều mua..."

Lâm Toàn cảm kích nói, "Thật cảm ơn hai vị đệ muội! Các ngươi cũng có thể lưu lại một ít, giữ lại sau này cho hài nhi của mình dùng!" Hắn lại nhìn Mộ Dung Nhan một chút, bỡn cợt cười nói, "Mộ đại hiệp phải cố gắng hết sức rồi, rõ ràng có hai vị kiều thê, sao lại không có động tĩnh gì?"

Mộ Dung Nhan khóe miệng co giật, cảm thấy vô cùng lúng túng, nhưng đã vô lực phản bác, thầm nghĩ, hiện tại tùy các ngươi nói thế nào đi, dù sao chờ ta khôi phục thân phận hoàng tử, liền không bao giờ gặp lại các ngươi nữa.

Hai người Sở, Ma mấy ngày qua tựa hồ cũng thành thói quen với loại đùa giỡn này, liền là làm bộ không nghe thấy, hiện tại ngay cả sắc mặt cũng không đỏ.

Dù sao lúc Mộ Dung Nhan bên ngoài đánh xe, phu thê Lâm Toàn đã nhiều lần đùa giỡn như vậy, hơn nữa còn tương đối vui vẻ không biết mệt mỏi, cũng không biết nói bao nhiêu câu so với câu vừa rồi muốn lộ liễu gấp trăm lần.

Thậm chí có một lần, Hồ Thị còn lặng lẽ nhét cho Sở Hạ Đề một bình thuốc, nói với nàng, đây là bài thuốc bí mật độc môn, bí phương, nếu như Mộ đại hiệp không được, liền để hắn dùng... Bảo đảm một đêm có thể...

Sở Hạ Đề nghe xong, trong nháy mắt mặt đỏ lên, vội vã sợ hãi ném chai thuốc này trở lại.

Thực sự là một đôi phu thê hài hước... bắt giữ chuyện khuê phòng của người khác không buông như vậy...

Đêm đó, Mộ Dung Nhan bởi vì ban ngày ngủ đủ rồi, buổi tối liền ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, trong lúc đó đắp chắn cho Dương Trung nhiều lần.

Mộ Dung Nhan nhìn khuôn mặt ngủ say của Dương Trung, nàng biết tiểu nam hài bây giờ phi thường sùng bái mình, nhưng còn không biết, chờ hắn sau này khi biết bộ mặt thật cùng thân phận của mình, có còn kính trọng mình như lúc ban đầu hay không? Vẫn cảm thấy mình chỉ là tên lừa đảo?

Đang nghĩ ngợi, Mộ Dung Nhan chợt thấy ngoài cửa xuất hiện mấy cái bóng đen lén lén lút lút, liền vội vàng nhẹ nhàng nằm bên người Dương Trung, làm bộ ngủ.

Mộ Dung Nhan chỉ thấy một ống nhỏ từ trên cửa sổ xuyên vào, sau đó một ít khí sương màu trắng phun ra, nàng vội vàng nín thở ngưng thần, sau đó âm thầm che miệng mũi Dương Trung.

Một lát sau, cửa phòng khe khẽ đẩy ra, Mộ Dung Nhan tính toán sương trắng này cũng đã tán ra gần hết rồi, liền lặng lẽ đem tay che trên miệng mũi Dương Trung rút xuống.

Chỉ nghe tiếng bước chân của ba đến năm người đi vào, một người trong đó nói, "Chính là nam nhân này, thiếu chủ phân phó muốn mang hắn về, đứa nhỏ này liền để lại đi."

Mộ Dung Nhan vốn định thừa dịp không chuẩn bị đánh bại mấy người này, nhưng đột nhiên nghe được lời bọn họ nói, liền án binh bất động, trong lòng suy nghĩ, thiếu chủ là ai? Vì sao phải mang mình đi?

Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan liền tiếp tục giả bộ bất tỉnh, nàng thầm nghĩ, ta ngược lại muốn xem xem thiếu chủ kia là ai! Mình vừa tới Thông Châu, ngay cả cửa khách điếm còn chưa đi ra, rốt cuộc là ai để mắt đến?

Mộ Dung Nhan cảm thấy mình bị nhét vào trong một bao bố, sau đó bị người thô lỗ nâng lên, ném vào trong một chiếc xe ngựa.

Nàng cảm thấy xe ngựa chạy hồi lâu trong màn đêm, mới chậm rãi ngừng lại.

Mình lại bị người thô lỗ nâng lên, mang tới một đoạn đường, bị người dùng sức ném mạnh mình xuống nền gạch lạnh.

Mộ Dung Nhan âm thầm kêu đau, kỳ thực chỉ cần mình nguyện ý, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nội lực tránh thoát bao tải, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, nếu thiếu chủ kia bắt mình tới, nhất định sẽ chủ động xuất hiện, mình cũng không thể manh động.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau, liền nghe được một tiếng bước chân, từ xa tới gần.

"Người này không có vấn đề gì chứ?" Chỉ nghe một âm thanh trầm thấp quen thuộc hỏi.

"Hồi thiếu chủ, đã làm người này trúng ' Nhuyễn Cân Tán' rồi, dù cho hắn tỉnh lại, trong vòng hai canh giờ, khí lực gì cũng không có." Một người cung kính đáp.

"Hừ, cho dù hắn không trúng ' Nhuyễn Cân Tán', cũng sẽ không phải là đối thủ của ta, ta muốn hảo hảo giáo huấn hắn! Đúng rồi, hai vị công chúa kia thế nào rồi?" Thanh âm trầm thấp lại hỏi.

"Đã đưa đến phòng người đó rồi."

"Ôi, thực sự là đáng tiếc..." Thanh âm trầm thấp phát ra một trận thở thật dài.

Mộ Dung Nhan vừa nghe, trong lòng sốt sắng, hai vị công chúa? Lẽ nào Sở Hạ Đề cùng Ma Da Đồng cũng bị bắt tới rồi hả?

Bọn họ làm sao biết hai người Sở, Ma là công chúa?

Làm sao ngoại trừ thiếu chủ này, còn có một người thần bí?!

Nghe bọn họ đối thoại, người kia sợ là sẽ gây bất lợi đối với hai người Sở, Ma...

Nghĩ tới đây, Mộ Dung Nhan tâm loạn như ma, hoảng loạn bất an.

"Đem bao tải mở ra."

Mộ Dung Nhan trong nháy mắt thấy ánh sáng đó, một chưởng liền đánh trúng người mở trói cho mình kia, hất hắn ra xa vài trượng, chết ngay tại chỗ.

Nàng nhảy ra ngoài, trợn mắt trừng nam tử anh khí vẻ mặt đang kinh ngạc kia.

"Nam Cung Chính Hiên!" Mộ Dung Nhan nghiến răng căm hận nói, "Cư nhiên là ngươi!"

Nam Cung Chính Hiên càng thêm kinh ngạc, nam tử hung ác trước mặt sao lại biết mình là ai?

Mình chắc chắn chưa từng gặp qua khuôn mặt này.

Nam Cung Chính Hiên càng thêm trầm thấp hỏi, "Ngươi là ai?"

"Các nàng đang ở đâu?" Mộ Dung Nhan quát hỏi.

"Ngươi không có tư cách hỏi ta vấn đề." Nam Cung Chính Hiên rút bảo kiếm bên hông ra, bỗng nhiên hướng Mộ Dung Nhan vung tới.

Mộ Dung Nhan vội vàng xoay người, né tránh một chiêu kiếm nhanh như chớp này, nàng lập tức lấy mười phần tinh lực đối phó với Nam Cung Chính Hiên, nàng biết Tiểu Hầu gia từ nhỏ đã học nghệ ở phái Thanh Thành, sợ là không dễ đối phó.

"Họ Nam Cung, ngươi đường đường hầu môn thế gia, vậy mà lại làm ra loại hành vi đê tiện hạ lưu này!" Mộ Dung Nhan nhảy đến bên người thị vệ vừa bị mình đánh bay, rút bội kiếm bên hông hắn ra, liền bắt đầu đấu với Nam Cung Chính Hiên.

"Hừ, nói đến đê tiện hạ lưu chân chính, làm sao có thể là nhà Nam Cung ta!" Nam Cung Chính Hiên tựa hồ cũng không cam tâm.

Kiếm pháp Mộ Dung Nhan đều là Mộ Dung Huyền dạy, nên đương nhiên cũng là Mộ Dung Kiếm pháp.

Nam Cung Chính Hiên cùng Mộ Dung Nhan phá đi mấy chiêu, trong lòng kinh hãi, hắn nhảy về phía sau vài bước, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Mộ Dung Nhan, hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết Mộ Dung Kiếm pháp?!"

Mộ Dung Nhan không đáp, chỉ là hung hăng xuất kiếm về phía Nam Cung Chính Hiên, chiêu nào chiêu nấy đoạt mệnh.

Nàng lo lắng Sở Hạ Đề cùng biểu muội sẽ có bất trắc... Nữ tử bên cạnh mình tựa hồ đều sẽ gặp phải vận rủi...

"Ngươi là người của Tề vương! Ngươi là người của Tề vương!" Nam Cung Chính Hiên đột nhiên vô tâm tái chiến, ôi, thiên hạ này chung quy không hề thuộc về người kia... Nam Cung gia còn bán mạng vì người kia, đáng giá không?

Hắn lại nhảy về phía sau một bước, cười thê lương nói với Mộ Dung Nhan," Ngày khác Tề vương kế thừa đại thống, có thể bỏ qua cho Nam Cung gia ta sao?"

"Nếu như các nàng không có chuyện gì, liền bỏ qua cho ngươi, nếu các nàng có chuyện gì bất trắc, cho dù Tứ ca muốn bỏ qua cho ngươi, ta cũng chắc chắn chém ngươi thành ngàn mảnh!" Mộ Dung Nhan căm ghét trừng mắt nhìn Nam Cung Chính Hiên nói.

Nam Cung Chính Hiên ngẩn ra, hắn gọi Tề vương là Tứ ca, hắn là vị hoàng tử nào hả?

Hắn nhìn chằm chằm con ngươi Mộ Dung Nhan, đột nhiên kêu to một tiếng, khuôn mặt khủng bố, làm sao có khả năng... Làm sao có khả năng... Người đã chết lâu như vậy, lại trở về?!

Nam Cung Chính Hiên hoảng sợ vô cớ, xoay người bỏ chạy như bay.

Mộ Dung Nhan cũng vội vàng cầm kiếm lao ra khỏi cửa, nàng nóng lòng như lửa đốt tìm tung tích của hai người Sở, Ma, người kia rốt cuộc là ai? Hắn muốn đối phó với hai nàng như thế nào?

Lần này, Mộ Dung Nhan không dám yên lặng cầu nguyện trong lòng nữa, tựa hồ ông trời đặc biệt thích trêu đùa mình, mỗi lần mình chân tâm thành ý cầu khẩn, đều sẽ đổi lấy hiện thực đau thương không muốn sống.

Hai mắt nàng đỏ như máu, nắm chặt lấy bảo kiếm, nhìn thấy người liền hỏi tung tích hai người Sở, Ma, trả lời không ra liền giết, lần này, nhất định phải đuổi tới!

Hết chương 46


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.