Ta quỳ gối dưới chân phụ vương, gắt gao túm lấy góc áo của hắn, nước mắt giống như dòng sông dài quanh co bất tận, lặp đi lặp lại, ngã tới ngã lui, liền cầu khẩn một câu, "Phụ vương, cầu xin ngài, đem Băng ngọc lộ cho nữ nhi đi...cầu xin ngài, mau cứu nàng..."
Nàng vì cứu mình, đã phạm vào tội phản quốc, hiện giờ nàng thân mang trọng thương, lúc này mới phát hiện.. Thiên hạ mặc dù lớn, nhưng căn bản không có chỗ dung thân cho hai người.. Muốn tìm một nơi chữa thương an toàn cho nàng lại không có.
Rơi vào đường cùng, ta đành phải mang theo nàng trở lại thành Ký Châu.
Thật sự là thật đáng buồn, thế gian này, có lẽ chỉ có hắn, phụ vương của mình mới có thể cứu nàng là hoàng tử Yên quốc này.
Ta đem chân tướng mọi chuyện nói cho phụ vương, khi ta nhắc tới đoạn Vương huynh cho ta Băng ngọc lộ kia, ta nhìn thấy trong mắt phụ vương cũng lộ ra mê hoặc thật sâu.
Lúc này ta đã vô lực so đo vì sao lúc trước Vương huynh muốn lâm chiến một đêm, mượn danh phụ vương đem một lọ băng ngọc lộ giả cho ta, có lẽ hắn vốn tưởng rằng ta còn có thể dùng ở trên người nàng ấy? Kết quả lại sai sót ngẫu nhiên hại vị Thái tử phi kia.
Hiện giờ, ta chỉ hy vọng phụ vương có thể nể mặt Mộ Dung Nhan liều chết cứu mình, đem Băng Ngọc Lộ chân chính giao cho ta, chữa thương cho nàng.
Hung Nô vương nhìn nữ nhi khóc đến lê hoa đái vũ, sâu trong đáy mắt, âm trầm một mảnh.
Thật lâu sau, phụ vương khàn khàn trách mắng, "Hắn giết đứa con trai duy nhất của ta, đáng chết! Bổn vương không kéo hắn ra ngoài cho chó ăn, đã là nhân từ lớn nhất, không cần vọng tưởng bổn vương còn có thể lãng phí thánh dược cứu hắn!" Nói xong, hắn liền nặng nề phất ta ra, đứng dậy, đi ra ngoài điện.
"Phụ vương!" Ta vội vàng nhào tới, gắt gao ôm lấy hai chân hắn, ta chưa bao giờ ti tiện cầu xin bất luận kẻ nào như vậy, cho dù người nọ là phụ vương của ta, ta ngẩng lên đôi mắt phiếm lệ, cắn răng nói, "Chỉ cần phụ vương nguyện ý cứu nàng.. vô luận muốn nữ nhi làm cái gì, nữ nhi đều nguyện ý nghe theo lệnh của phụ vương!"
Ông trời ơi, ta chỉ muốn nàng hảo hảo sống sót, bất quá chỉ là một nguyện vọng hèn mọn này!
Hung Nô Vương từ trên cao nhìn xuống, trong mắt nhiễm đau đớn nồng đậm, thật lâu sau, hắn cuối cùng mở miệng nói, "Ngươi nhất định phải cắt đứt quan hệ với hắn, hắn là tai hoạ của Hung Nô, hắn là địch nhân của bản vương, hắn là kẻ thù giết huynh của ngươi!"
Tay ta run rẩy, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, nhưng vẫn gật gật đầu thật mạnh, nghẹn ngào nói, "Được, chỉ cần nàng có thể thoát hiểm, ta sẽ không gặp lại nàng nữa."
"Còn chưa đủ." Ánh mắt phụ vương gắt gao bức bách ta, trong mắt hàn quang bắn ra bốn phía, "Ngươi cần phải gả cho người khác, triệt để lấy tâm không đành lòng, tình cảm nữ nhi! Nam nhi trong quân ta tuỳ ngươi lựa chọn, nhưng ngày mai liền phải thành hôn! Mà hắn, ngày mai cũng phải biến mất!"
Nước mắt chậm rãi rơi xuống, khóe miệng tràn đầy cay đắng và buồn bã khó tả, ta cuối cùng lại gật đầu.
Nam nhân trước mắt này, từng là phụ vương yêu thương ta nhất, khi đó vô luận ta đưa ra yêu cầu vô lý cỡ nào, hắn đều sẽ thỏa mãn ta... Nhưng bây giờ ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình vô tình cỡ nào, đối với những lời hắn nói ra tàn khốc cỡ nào...
Nhưng tất cả những điều này, đều là ta tự tay tạo thành... chẳng thể trách người khác.
Màn đêm buông xuống, nương theo ánh nến yếu ớt, ta cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn dật trẻ tuổi của nàng, dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt ve hai má nóng bỏng của nàng, giống như năm ta mười lăm tuổi, si ngốc vuốt ve nàng.
"Tiểu Đề.. Tiểu Đề.." Nghe được trong miệng nàng gọi tên mình, ta hơi ngẩn ra, ánh mắt chua xót, nước mắt liền chảy xuống.
Ta biết, hiện tại trong lòng của nàng, có lẽ chỉ có một mình ta đi.. Chỉ tiếc, lúc này đây ta thậm chí còn không nghe thấy nàng nói với ta một tiếng thích, liền muốn chia cắt với nàng.
"Ta làm sao nhẫn tâm.. Để ngươi bởi vì ta.. Mà mất đi tất cả, lẻ loi một mình sống trên thế gian."
Ta nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, hy vọng lúc này nàng có thể mở đôi mắt màu hổ phách kia lại liếc mắt nhìn ta một chút.
Ta từ trong ngực lấy ra cái bình nhỏ làm bằng lưu ly kia, cúi đầu nhìn một lát, chỉ ngậm một nửa bình trong miệng, cúi người cạy mở môi răng đang khép lại của nàng, chậm rãi đưa băng ngọc lộ vào trong miệng nàng.
Nước mắt, từng giọt từng giọt từ má của ta rơi xuống, rơi lên trên gương mặt của nàng.
Nhìn khuôn mặt dần dần bình tĩnh lại của nàng, lúc này ta mới chậm rãi nằm ở bên cạnh nàng, đưa tay ôm lấy nàng, đem gương mặt của mình tựa ở trên vai của nàng, mặc cho hương lê hoa nhàn nhạt này vây quanh mình lần cuối cùng.
"Đầu Gỗ, có lẽ.. chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
"Lần sau gặp lại, ta sẽ đem vinh quang của ngươi trả lại cho ngươi."
Ngọn nến đã thiêu rụi, nhưng đêm lại ngắn ngủi như vậy, ta còn muốn lại ôm nàng một cái, lại phát hiện ngoài cửa sổ đã sáng, nghe được tiếng người đi tới đi lui trong hành lang.
Ta lại một lần nữa khẽ vuốt bên trên gương mặt của nàng, ghé môi đến bên tai nàng, nói, "Đầu Gỗ.. Ngươi biết không, ta chưa từng sợ hãi bình minh như vậy.."
Ta ấn một nụ hôn trên đôi môi mỏng của nàng, liền đi tới trước bàn, nhưng chưa nâng bút, nước mắt liền rơi xuống.
Ta cuối cùng lấy bút nhúng lên mực, cũng thấm lên nước mắt của mình, viết trên lá thư ố vàng kia từng chữ quyết định huyết lệ:
Nay dùng thư này cùng quân tương quyết tuyệt, ngày trước vì tình cảm che mắt, hổ thẹn với quốc gia, hổ thẹn với con dân Mạc Bắc.
Về sau vì quốc đại kế, lúc này lấy gia quốc làm trọng.
Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, triêu lộ hy, phương thì yết, trảm thanh ty, thương ly biệt nguyện.
Nguyện quân an, vật niệm thiếp, cẩm thuỷ thang thang, dữ khanh trưởng quyết!
Ta giương mắt nhìn nàng trên giường một chút, trong lòng đau xót, hít sâu một hơi, mới lại run rẩy viết xuống:
Tuyệt tình vật ngữ tâm vị cam, vô duyên hà khổ ức tâm hàn.
Nhưng vừa nghĩ đến nàng nếu nhìn thấy phong thư ly biệt này, sẽ đau đớn thấu tâm can như thế nào, bút trong tay của ta liền càng cố chấp càng cong, đợi viết xong chữ 'Hàn' kia, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cây bút lại bị ta bẻ gãy.
Ta lại lấy một cây bút khác, ở góc dưới rơi xuống danh húy chân chính của ta, Chu Đại Hãn Sở Đề, mà không phải Sở Hạ Đề.
Đầu Gỗ, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, tuyệt tình chính là Chu Đại Hãn Sở Đề, là công chúa Mạc Bắc kia, mà không phải ta.. Sở Hạ Đề chỉ thuộc về một mình ngươi.
"Ngươi tên là gì?" Thanh âm quạnh quẽ, đôi mắt nhẹ nhàng lại ôn nhu.
"Sở, Hạ, Đề? Trong người Hung Nô các ngươi, cũng có họ Sở sao?"
Khi đó ta, chỉ là đơn thuần đang nghĩ, nếu như ta nói một cái dòng họ Yên quốc, ngươi có thể đối với ta thân cận một chút hay không.
Khi sắc trời hoàn toàn sáng, ta cuối cùng cũng giao nàng cho cữu cữu của nàng, Lâu Lan Vương.
Hắn nhìn về phía tròng mắt của ta, thần sắc kinh hãi mà bất đắc dĩ.
Ta đem bức thư niêm phong đưa cho hắn, làm bộ không sao cả cười khẽ, "Phiền Vương thượng nói cho nàng biết, sau này quên ta đi."
Lâu Lan Vương trầm mặc không nói, hồi lâu, chỉ gật gật đầu, liền sai người lái xe ngựa ra khỏi thành Ký Châu.
Ta nhìn chằm chằm bóng dáng xe ngựa rời đi, nội tâm đang điên cuồng hò hét, đừng đi! van cầu ngươi, đừng đi!
Ta ngồi xổm xuống, dùng hai tay gắt gao ôm lấy mình, không phải bởi vì rét lạnh, mà là sợ mình sẽ không khống chế được mà đuổi theo nàng... Nhưng ta tuyệt không thể lưu lại nàng.. Bởi vì lưu lại nàng, chính là hủy hoại nàng.
Ta lựa chọn gả cho Mục Côn, bởi vì ta biết, hắn là người tốt.
Nhưng khi hỉ nương đem khăn đỏ trắng đặt lên giường, ta lại nhớ tới đêm mình ủy thác cho nàng, vui vẻ lại thống khổ, thật sự là cực kỳ giống tình yêu của chúng ta.
Nhìn qua nam nhân kia trầm mặc đem ngón tay của mình cắn nát, vụng về đem máu tươi nhỏ lên.
Ta thật lâu không nói gì, nam nhân này, hắn biết rõ ta bất quá là lợi dụng hắn... Aish, chung quy là mình hại hắn khổ...
***
Ta lại trở thành nữ tử dũng cảm nhất Mạc Bắc Hung Nô quốc, theo phụ vương ra trận giết địch, không sợ hãi.
Đúng vậy, ta cả đời này ngoại trừ sợ hãi ngươi chết, những cái khác còn không sợ.
Cho nên khi cả người ngươi toàn thân đầy máu giết đến trước mặt ta, ta là sợ hãi như vậy, tay chân nhũn ra, muốn té xỉu.
Người Hung Nô muốn giết nàng.. người Yên Quốc cũng muốn giết nàng..
Không khí giống như đọng lại, ta cảm thấy ngực sắp vỡ ra hoảng sợ vạn phần, ta gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng con ngươi thất vọng của nàng.
"Vì cái gì? Vì cái gì?!"
Nàng khàn cả giọng mà rống lên hỏi, làm ta đau lòng, ta biết nàng là đang chất vấn ta tại sao muốn đoạn tuyệt với nàng, tại sao muốn gả cho người khác... Aish, nỗi đau này, nàng đã chịu đựng một lần...
Nhưng ta tình nguyện nàng đau lòng, cũng không muốn chính mình lại trở thành gánh nặng của nàng, hại nàng mất mạng vô ích.
Ta cuối cùng ngẩng đầu, dùng ánh mắt bình tĩnh nhất đối diện với con ngươi đầy tơ máu của nàng, bình thản mà rõ ràng nói ra lời có thể làm cho phụ vương hài lòng, có thể làm cho người Yên quốc đồng tình với lời nói của nàng, "Bởi vì.. Chúng ta chú định chỉ có thể là địch nhân."
"Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!" Cặp mắt của nàng nhìn chằm chằm ta mỗi một cái động tác, lời nói của nàng là cỡ nào thâm tình mà kiên định, "Ngươi là thê tử của ta!"
Một đạo đau đớn từ đáy lòng bất ngờ xẹt qua, ta hung hăng bóp lòng bàn tay mình, ở trong lòng nói với mình, ngươi nhất định nhất định không thể khóc! Khóc, tất cả mọi người sẽ biết trái tim của ngươi, khóc, ngươi liền sẽ tiết lộ tình cảm của ngươi... Tất cả mọi thứ sẽ thất bại trong gang tấc.
"Không, đã không phải nữa rồi."
Ta chưa từng biết mình lại sẽ đối với nàng chính miệng nói ra lời nói tàn nhẫn như vậy.
"Ta đã gả cho người khác."
"Ngươi nói láo!"
"Tuyệt đối không có khả năng này!"
Nhìn nàng thống khổ lắc đầu, ngửa mặt lên trời gào thét, tim ta cũng như bị đao cắt, nhưng có một số lời ta phải ở trước trận hai quân nói ra, "Ta quá mệt mỏi.. Mộ Dung Nhan, ở cũng một chỗ với ngươi, ta mỗi ngày đều phải lo lắng sợ hãi.. Ta đã chịu không được những ngày liều mạng chạy trốn này, cũng chịu không được trong lòng của ngươi từ đầu đến cuối đặt vào những nữ nhân khác, càng chịu không được người trong cả thiên hạ đều thống hận ta.."
Nàng nắm lấy thương, run rẩy đi về phía ta, giống như muốn nhìn thấy ta rõ ràng hơn một chút, giọng nói của nàng mang theo vài phần hoảng hốt, "Ngươi rõ ràng nói qua, vô luận ta đi nơi nào, đều sẽ ở bên ta..."
Đau đớn như vậy phảng phất là từ trong tủy xương sinh ra gai, từng cây lại đâm thủng huyết mạch.
Ta ra vẻ cao ngạo nâng cằm lên, kỳ thật là không muốn nước mắt trong hốc mắt rơi xuống, "Ta hối hận, ta là công chúa Hung Nô, không phải phi tần Yên Quốc.."
Ta nhìn thấy hoàng huynh của nàng trong mắt lóe lên một tia động dung, nhưng vẫn án binh bất động, lặng lẽ nhìn qua nàng.
Liền nói tiếp, "Ngươi thật sự.. Không nên trở về.. Tương Vương Yên Quốc."
Nhưng mà, ta tuyệt đối không ngờ đến chính là, nàng lại đột nhiên hỏi, "Ngươi vẫn còn yêu ta sao?"
Tất cả ngụy trang gần như sụp đổ trong khoảnh khắc đó, ta rất muốn vùi đầu vào ngực của ngươi, nói cho ngươi ta có bao nhiêu yêu ngươi.
Thế gian này, ta chỉ yêu ngươi, đến chết cũng không đổi.
Nhưng ta làm sao có thể ở trước mặt hai quân đem những lời này nói cho ngươi biết, móng tay làm lòng bàn tay bấm ra máu, ta hơi quay đầu qua, dùng hết toàn bộ khí lực, mới khó khăn nói, " Tương Vương Điện Hạ thực sự tự mình đa tình, ta đã có phò mã của mình..."
Vào thời khắc ấy, ta dường như có thể nghe thấy thanh âm nàng hoàn toàn tan nát cõi lòng, đôi mắt nông của nàng bị máu nhuộm đỏ, nàng đem toàn bộ lửa giận đều phát tiết lên người Mục Côn, phò mã trên danh nghĩa của ta.
Bầu trời đột nhiên nổi lên mưa to, hai người toàn lực triền đấu trong màn mưa, ta đối với Mục Côn làm ra khẩu hình 'Đừng đả thương nàng'.
Nhưng đáy mắt Mộ Dung Nhan lại bởi vì căm hận mà càng thêm nóng bỏng, đánh cho Mục Côn dần dần không địch lại.
Trong Yên quân bắt đầu có người phát ra tiếng khen ngợi, cổ vũ cho vị hoàng tử có thương pháp xuất thần nhập hóa này.
Ta thừa dịp phụ vương đem ánh mắt khóa trên người hai người hắn, từng bước từng bước đi về phía nàng.
Có lẽ nên do ta... Đến thành toàn đại nghĩa của ngươi.
Khi thương trong tay của nàng đâm thật sâu vào thân thể của ta, làm ta thống khổ không phải là đầu thương lạnh như băng, mà là đáy mắt nàng cuồng loạn luống cuống kinh hãi.
A Mộc à.. chính tay đâm công chúa địch quốc, không biết ở Yên Quốc ngươi... có tính là một công lớn không?
Mục Côn ôm chặt thân thể suy yếu của ta, nhưng ta hy vọng dường nào là nàng tới ôm ta a.
Tiếng gào đau thương xung quanh, tiếng chém giết, tiếng kêu rên... Tất cả ta đều không nghe thấy, trong mắt ta, trong tai, trong lòng.. Đầy ắp chỉ có người đang đứng trước ta trong gang tấc mà thôi.
"Ngươi.. Ngươi tình nguyện chết, cũng muốn cứu hắn?"
"Mộ Dung Nhan.. Quên ta đi.." Ta đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, đứng dậy, vung lưỡi đao chặt đứt đoạn tóc đen của mình.
Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, triêu lộ hy, phương thì yết, trảm thanh ty, thương ly biệt nguyện.
Nguyện quân an, vật niệm thiếp, cẩm thuỷ thang thang, dữ khanh trưởng quyết!
Ngươi coi như ta vô tình, ngươi coi như ta vô duyên... Nhưng ta tình nguyện ngươi quên ta, cũng hi vọng ngươi có thể mỗi năm bình an.
Đau đớn như cạo xương toản tâm từ bụng đánh úp, cổ họng dâng lên máu tươi, theo khóe môi chảy xuống.
Ta đã nói không nên lời, chỉ có thể đem nửa bình Băng ngọc lộ kia nắm chặt trong lòng bàn tay, vươn tay về phía nàng.
Cứ như vậy, Tứ ca ngươi nhất định sẽ buông tha cho ngươi, ngươi cũng có thể tiếp tục làm Tương Vương Đại Yên tôn quý kia đi.
Ta... Ta có tính là trả lại vinh quang của ngươi cho ngươi rồi không?
Rơi xuống vách núi, lốc xoáy lập tức bao vây thân thể đơn bạc của ta, ba ngàn mái tóc đen múa như mực, dây thắt lưng quay quanh, váy áo giương bay, mang ra một đạo phong thái kiên quyết, tựa như hóa thành phượng hoàng rực rỡ chói mắt, thuận gió đông nam trở lại.
Ta nghĩ ta nên cười, cười đến xinh đẹp, như pháo hoa nở rộ, đáng tiếc lại không ai trông thấy.
A Mộc, đời này có thể cùng ngươi gặp mặt, ta cũng không hối hận.
Nhưng nếu có kiếp sau, hãy để ta được gặp ngươi trước đi...
Như vậy, ngươi liền chỉ là A Mộc của một mình ta.
Hết chương 105