Túng Túng

Chương 33




Ngày hôm sau khi Quế Hoa đi học, trong túi nó đã có thêm cây bút máy nặng trĩu.

Lúc nó lôi cây bút máy ra, thì cả lớp đều ùa lại xem. Hầu hết lũ trẻ chỉ có cây bút chì vừa cũ vừa ngắn ngủn để viết, vì ngắn nên vô cùng khó cầm, viết cũng rất tốn sức. Bây giờ trông thấy cây bút máy xinh đẹp như thế, đứa nào cũng muốn được cầm thử một lần.

“Quế Hoa, cho tớ mượn ngắm chút đi!”

“Quế Hoa ơi cho tớ mượn trước…”

Bọn trẻ chen tới chen lui, có đứa hỏi: “Quế Hoa ơi, cậu lấy cây bút này ở đâu ra thế?”

Quế Hoa ngẩng cao đầu trả lời, “Anh tớ mua cho tớ đấy.”

“Anh của cậu tốt quá đi.” Bé gái ngồi bên cạnh hâm mộ xuýt xoa, “Không giống anh tớ, chẳng bao giờ mua cho tớ gì cả, chỉ biết bắt tớ làm việc miết thôi…”

Cô bé ngó lom lom vào cây bút máy kia, sự hâm mộ trong mắt ngập tràn không thể che giấu nổi. Quế Hoa bị đám bạn vây như mặt trăng nằm giữa ngàn vì sao, trong lòng sung sướng đến mức cả ngày hôm đó đều hất mặt mà đi.

Nó chỉ cho phép những đứa nịnh nọt mình sờ vào cây bút thôi. Một bạn nhỏ đánh giá cây bút mấy lần, cuối cùng đóng nắm bút rồi ao ước hỏi: “Phần đầu cây bút có phải làm bằng vàng nguyên chất không vậy?”

“Tất nhiên rồi.” Quế Hoa nói, “Có bán thì cậu cũng không mua nổi đâu!”

Đứa bé xoay nắp bút, đột nhiên nhìn thấy trên đó có khắc một chữ. Chúng nó chưa học được nhiều chữ, nhìn một lúc lâu cũng không biết đây là chữ gì, bèn hỏi cô nhóc: “Quế Hoa, đây là chữ gì vậy?”

Quế Hoa cũng không biết đây là chữ gì, nó thuận miệng trả lời, “Là chữ Quế Hoa đó.”

Câu nói ấy khiến lũ nhóc vô cùng kích động ồ lên hoan hô, chỉ có một đứa bé trong nhóm biết nhiều chữ hơn là không hùa theo. Nó bĩu môi nghĩ: Thứ xạo ke, chữ Quế Hoa đâu phải viết như vậy đâu!

Nhìn là biết nói dóc rồi.

Cho đến khi tan học ra về vẫn còn một đám trẻ con vây quanh Quế Hoa, bám theo nó đến tận thôn. Nhưng còn chưa vào thôn thì lại trông thấy một đứa bé vốn không đi học đang chạy vội ra ngoài, Quế Hoa giữ nó lại hỏi, “Cậu đi đâu thế?”

“Vừa mở cuộc đại hội toàn thôn đó.” Đứa bé kia nói, “Có một thanh niên trí thức báo cáo lại trong buổi đại hội rằng anh ấy bị mất chiếc bút máy. Ảnh bảo đó là phần thưởng của cấp trên tặng, vả lại còn rất giá trị nữa. Ái chà, chuyện này khiến bí thư chi bộ thôn tức sôi cả máu… Ông ấy nói nhất định phải tìm ra kẻ trộm kia!”

Nếu chỉ là một cây bút bình thường thì chẳng đáng là bao, nhưng đây lại là phần thưởng của lãnh đạo cấp huyện tự tay trao tặng, cho nên giá trị của nó quan trọng hơn cả tiền nữa. Huống chi bây giờ là thời buổi mọi người sống rất lương thiện, ít ai đề phòng khóa kín cửa nhà như ở thời hiện đại. Tự nhiên ở trong thôn xuất hiện một tên trộm! Đây chính là chuyện lớn, xử lý không tốt thì sẽ liên lụy đến thể diện của cả thôn dân.

Bí thư chi bộ xét thấy chuyện này rất nghiêm trọng, ông bảo các hộ gia đình về nhà phải tự kiểm tra lại nhà mình, xem có ai thấy cây bút máy ở đâu không.

Bọn trẻ mới đi học về nghe vậy thì rất ngạc nhiên, ánh mắt không khỏi liếc nhìn Quế Hoa. Có đứa gan hơn còn thẳng thừng nhìn chằm chằm Quế Hoa nữa, đứa nào nhát gan thì không dám nhìn thẳng nhưng cũng trộm liếc ngang liếc dọc đầy ẩn ý.

Có bé trai nói thẳng: “Quế Hoa, hôm nay cậu vừa có một cây bút mới.”

Quế Hoa cũng mới biết chuyện bí thư chi bộ thôn ra chỉ thị bắt trộm, nó nghe xong mà da đầu tê rần, choáng váng như mất hồn. Dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, gặp chuyện như vậy lập tức run lẩy bẩy nhưng trên mặt nó vẫn không hề biểu hiện gì, thậm chí còn nói cùn: “Đây là của anh tớ mua cho tớ, anh thanh niên trí thức kia ném đồ lung tung thì liên quan gì đến tớ chứ?”

Quế Hoa nói như thật, mấy đứa trẻ nhìn nó thì bị nó trợn mắt lườm lại. Cuối cùng cả bọn lúng túng không dám ho he gì nữa.

Trong lòng Quế Hoa chột dạ nên không dám la cà, vội vàng chạy về nhà. Bạch Kiến Sinh cũng ở nhà, Quế Hoa nhác thấy hắn là quay phắt, lao đầu chạy ra ngoài đường.

“Đứng lại đó.” Bạch Kiến Sinh cảm giác không đúng, bèn hét to gọi nó, “Quế Hoa, em chạy đi đâu vậy?”

Quế Hoa dừng lại, nói: “… Em hẹn bạn ra ngoài bắt ve sầu.”

Đi bắt ve sầu thì cũng bình thường thôi, nhưng chính dáng vẻ vội vàng hấp tấp của nó khiến hắn chú ý. Bạch Kiến Sinh nhíu mày hỏi: “Nói thật đi!”

“…”

Giọt nước mắt nóng hổi nhanh chóng ngập tràn trong hốc mắt Quế Hoa.

Nó không dám không khai thật mọi chuyện với Bạch Kiến Sinh, bởi vì lát nữa lỡ có ai hỏi thì Bạch Kiến Sinh sẽ làm lộ ngay. Đến lúc này Quế Hoa mới thấy cực kỳ hối hận, vì sao bản thân lại dễ bị vạch trần mỗi khi nói dối như thế chứ?

Nó òa lên khóc nức nở, run rẩy móc cây bút máy kia ra, “Anh ơi, là em lấy… Em đã lấy cây bút máy… Giờ tính sao đây?”

Ngay lập tức vẻ mặt Bạch Kiến Sinh cũng thay đổi.

“Chuyện này tính sao bây giờ hả anh?” Quế Hoa gào khóc càng to hơn, “Anh ơi, em không muốn bị xử tội công khai đâu … Anh ơi, anh phải nghĩ cách giúp em!”

Bạch Kiến Sinh sa sầm mặt mày, dứt khoát nhét cây bút vào trong túi mình.

“Có bao nhiêu người biết chuyện này?”

“Nhiều người biết lắm…” Vai Quế Hoa càng run dữ hơn, “Bạn em hôm nay đi học đều biết hết…”

“…Ngu!”

Bạch Kiến Sinh chửi nó xong, cũng không nhìn kỹ mà chỉ cất bút đi, “Cứ bảo cây bút là anh mua cho em, cũng đừng nói chuyện này với ai khác nữa, hạn chế số người biết càng ít càng tốt.”

Hắn dừng một chốc rồi nói tiếp: “Không sao… Một cây bút máy thôi, Úc Hàm sẽ không quá để ý đâu.”

Quế Hoa vẫn run lẩy bẩy, đứng đó như cây liễu run rẩy trước gió. Bạch Kiến Sinh thấy dáng vẻ của nó là phiền lòng, đã nhát gan còn đi trộm đồ của người ta làm gì chứ? Nhưng hắn không thể để mọi chuyện bung bét ra được, gia đình hắn rất có tiếng trong thôn, nếu chuyện này thật sự bị vỡ lở mặt mũi đâu mà nhìn người ta nữa? Bị dính cái danh kẻ xấu ăn cắp ăn trộm, thì có tẩy rửa ngàn đời cũng không sạch!

Bạch Kiến Sinh nghĩ xong thì muốn ném bút xuống sông hồ phi tan, nhưng bây giờ hắn phải tìm thanh niên trí thức Úc Hàm trước đã.

Hiện tại là buổi tập kịch tuồng chiều, hắn đến gian phòng dùng làm nơi tập cho đội nhạc kịch. Cao Ly đang ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa ra vào, trông thấy Bạch Kiến Sinh từ xa thì ngạc nhiên: “Đồng chí Kiến Sinh, sao anh lại đến đây?”

Bạch Kiến Sinh cười ra vẻ thân thiện: “Tôi tới thăm xem mọi người tập luyện đến đâu thôi.”

Hắn nghiêng đầu tìm kiếm, hỏi: “Đồng chí Úc Hàm đâu rồi?”

Cao Ly lấy sức gọi tên Đỗ Vân Đình thật to, “Úc Hàm, đồng chí Bạch Kiến Sinh đến tìm cậu nè!”

Đỗ Vân Đình đang trong phòng tập, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu nhìn ra. Thằng ml kia đang đứng ngoài cửa, trên miệng còn nở nụ cười dịu dàng nữa mới ghê!

“Đồng chí Úc Hàm.” Bạch Kiến Sinh chào, “Lâu rồi không gặp em.”

Hắn ngồi xuống là bắt đầu nói tào lao về việc nước việc nhà, nhưng lòng dạ thì bay tới phương trời xa xôi nào rồi. Đỗ Vân Đình vắt chéo chân ngồi hững hờ nghe, Bạch Kiến Sinh nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng vô vấn đề chính, “Anh nghe bí thư chi bộ thôn nói em bị mất đồ à?”

Úi, cuối cùng cũng tới rồi! Trong lòng Đỗ Vân Đình vừa hưng phấn vừa kích động.

“Vâng.” Cậu trả lời, “Mất một cây bút máy.”

Bạch Kiến Sinh cười dịu giọng nói, “Thấy bí thư chi bộ thôn vội vã như thế, anh còn tưởng em mất món đồ gì quý giá lắm. Sao em lại cố chấp với cây bút máy kia thế nhỉ?”

Dường như thanh niên Úc Hàm hơi ngẩn ra, cậu ngạc nhiên quay sang nhìn hắn.

“Sao đồng chí Bạch lại nói vậy?”

Bạch Kiến Sinh trả lời, “Thanh niên trí thức Úc Hàm không giống bọn anh, em là mầm non tương lai của xã hội… Mấy đứa trẻ trong thôn này còn đang dùng bút chì cùn để học bài, viết chữ cũng không ra hình ra dạng. Chắc em chưa từng trông thấy tụi nó sống khốn khổ ra sao phải không?”

Đỗ Vân Đình im lặng nhìn hắn. Bạch Kiến Sinh chẳng cảm thấy xấu hổ, vẫn tiếp tục tự biên tự diễn, “Có thể là đứa nhỏ nào đó vô tình nhìn thấy, nhất thời nghịch ngợm mượn đi ngắm chút thôi. Thanh niên trí thức Úc Hàm sao phải làm khó chúng nó như thế? Không thông cảm thì thôi, có cần phải cắn chặt không buông vậy không?”

Đỗ Vân Đình khẽ nheo mắt, lặp lại lời của Bạch thảo mai: “Mượn ngắm chút thôi sao?”

Bạch Kiến Sinh tiếp tục: “Tuổi chúng nó còn nhỏ…”

“Cũng hợp lý quá ha.” Đỗ Vân Đình cắt ngang: “Đồng chí Bạch Kiến Sinh nói vậy… Tôi còn tưởng anh biết kẻ nào lấy đồ đó.”

Lông mày Bạch Kiến Sinh nhíu chặt, sau đó như không có gì mà giãn ra. Hắn khẽ cười, “Anh chỉ nói thế thôi, chứ làm sao anh biết được ai lấy chứ.”

Hắn không ngồi nổi nữa, tựa như cái ghế này nóng bỏng cả mông, vội vàng đứng dậy, “Thanh niên trí thức Úc Hàm cứ tiếp tục làm việc đi.”

Đỗ Vân Đình duỗi chân không vắt vẻo nữa, cậu nhịn một hồi vẫn không kiềm được tiếng cười từ sâu trong cổ họng.

[Đi thôi.] Cậu đứng dậy nói với 7777, [Chúng ta đi tìm bí thư chi bộ thôn nói chuyện nào.]

7777 không hiểu gì cả: [Nói gì cơ?]

Đỗ Vân Đình không trả lời nó mà đến thẳng nhà bí thư chi bộ, vừa mở miệng đã nói ngay: “Bí thư chi bộ, tôi vừa mới nhớ ra, trên nắp chiếc bút máy có khắc một chữ…”

Đến tối ngày hôm ấy thì tin đồn đã bay khắp thôn. Có đứa nhóc thề son sắt với cha mẹ là đã nhìn thấy trên nắp cây bút máy mà anh Quế Hoa mua cho Quế Hoa, cũng có khắc một chữ.

“Chữ đó không phải tên Quế Hoa đâu.” Cậu nhóc múa tay minh họa: “Lúc đó Quế Hoa còn lừa tụi con, nhưng con nhìn là biết tên bạn ấy không phải viết thế rồi…”

Nó vẽ lại chữ kia trên giấy cho người lớn xem.

“Có cái nét gì đó ở bên phải này, rồi lại có thêm thiên bàng* bên đây nữa…”

(*Nguyên văn là “thiên bàng” 偏旁: là một phần cơ bản của chữ Hán, là đơn vị cấu tạo chữ sử dụng hình thức nhị phân để phân tích chữ Hán.)

Người lớn nhìn chữ viết trên giấy xem tới xem lui một hồi, vẻ mặt giống như là phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa lắm.

“Đây chẳng phải là họ của thanh niên trí thức Úc Hàm sao?”

Họ vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ thật sự là Quế Hoa ăn trộm?”

Không chỉ mình cậu bé kia, mà lũ nhóc về nhà cũng kể chuyện này với cha mẹ, lúc báo cáo học tập cũng thuận miệng nhắc tới cây bút máy. Tin tức bay ra từ miệng lũ trẻ nhanh chóng phi vèo vèo từ đầu thôn đến cuối xóm, như lắp động cơ vào đuôi. Cha Bạch Kiến Sinh còn chưa hay biết gì cả, ông ta đang bận xử lý mâu thuẫn của một gia đình ở phía đông thôn, dăm ba cái khúc mắc giữa mẹ chồng nàng dâu.

Bà mẹ chồng rất bủn xỉn, tất cả tiền bạc trong nhà đều bị bà ta giữ hết, nửa xu cũng không cho người khác. Chẳng những thế còn hay mắng chửi con dâu ăn cắp đồ nhà mình lén lút mang về nhà mẹ đẻ.

“Lòng dạ tôi cũng nát tan rồi, mặt mũi nào mà…”

Cha Bạch Kiến Sinh gật đầu lia lịa, răn dạy cô con dâu đừng quá tham tiền, đừng thấy cái gì cũng vơ vét mang về nhà mẹ đẻ. Cô con dâu bụm mặt, muốn phản bác vài câu nhưng bị ông ta lôi đạo hiếu ra dọa, lúc đang tức phát khóc đột nhiên nghe một người thân bên nhà mẹ đẻ cười nhạo: “Nói người ta cho dữ vô, con nhà ông đi ăn cắp đồ sao không về mà dạy đi?”

Cha Bạch Kiến Sinh ném tẩu thuốc xuống bàn, nghe vậy rất không vui.

Ông nhét tẩu thuốc vào thắt lưng rồi quát: “Lão Tứ, cậu đừng có đặt điều nói dóc.”

“Ai thèm nói dóc?” Lão Tứ cười lạnh, “Bây giờ ai cũng biết hết rồi. Con gái ông trộm cây bút máy của thanh niên trí thức Úc Hàm, còn nói dóc là anh nó mua cho… Nếu ông không tin thì ra ngoài đường hỏi người ta xem, trong thôn còn ai mà không biết chứ?”

Bọn họ nhịn cha con nhà này chẳng phải ngày một ngày hai, ông ta đã không còn là bí thư chi bộ của thôn từ lâu rồi, nhưng hết lần này đến lần khác cậy già lên mặt. Rảnh rỗi không có việc làm là xía mỏ vào chuyện gia đình người khác, cứ như mình có quyền đưa ra yêu cầu bắt người ta tuân theo vậy.

Cũng chỉ có mấy ông bà già mới nể mặt ông ta thôi, còn nhóm người trẻ bọn họ đã sớm chướng mắt ông ta. Mả cha nó, sao lại để cái hạng người này làm mưa làm gió trong thôn nhiều năm thế hả?

Cha Bạch Kiến Sinh tất nhiên không tin con gái mình ăn trộm, nhưng giương mắt nhìn quanh thì thấy ai cũng làm thinh không nói gì.

Trong lòng ông ta bắt đầu cảm thấy không ổn.

“Các người có tận mắt thấy con gái tôi trộm đồ không?”

Đám người xung quanh hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng một người lớn tuổi lên tiếng: “Tuy rằng chúng tôi không nhìn thấy, nhưng bọn trẻ trong làng đều nói chúng tận mắt nhìn thấy Quế Hoa mang cây bút máy đi học. Trên nắp bút khắc rành rành tên của thanh niên trí thức Úc Hàm, mà nó nói là tên mình… Đây chẳng phải là đang lừa người khác hay sao?”

Những người khác lập tức hùa theo.

“Đúng thế, Nhị Cẩu Tử nhà tôi cũng nói nó thấy.”

“Mấy đứa nhỏ nhà tôi cũng nhìn thấy…”

“Thằng con nhà tôi cũng nói, trẻ con không nói dối đâu!”

“Nhỏ Quế Hoa này tám chín phần mười là đi trộm đồ của người ta thật rồi…”

Mặt mo của cha Bạch Kiến Sinh xụ xuống, ông ta quát mấy tiếng mới cắt ngang được cuộc bàn tán sôi nổi, sầm mặt nói: “Không thể nào. Quế Hoa nhà tôi không phải loại con nít như thế, đợi tôi về hỏi nó.”

Ông ta xoay người đi về nhà, trái tim trong ngực treo lên tận cuống họng, con gái ông ta thật sự làm vậy sao? Cha Bạch Kiến Sinh siết chặt tẩu thuốc trong túi, đáy mắt âm u như đám mây đen mùa bão, không sao tiêu tan. Ông ta muốn nhanh chóng về nhà, bàn bạc với con trai mình để tìm cách giải quyết. Lúc đến trước cửa nhà đã là buổi tối, gió lớn trăng treo không một bóng người.

Bạch Kiến Sinh gõ cửa gọi Đỗ Vân Đình ra ngoài, “Đồng chí Úc Hàm, anh có chuyện muốn tâm sự với em.”

Hắn ta gõ cửa cả buổi tối mà bên trong Đỗ Vân Đình không phản ứng gì, bèn ghé vào hô một tiếng, “Đồng chí Úc Hàm?”

Lúc này cánh cửa mới bật mở, Úc Hàm mang giày vải đi ra. Dáng vẻ cậu giống như vừa mới tỉnh ngủ, đuôi mắt còn hằn lên vệt đỏ. Nếu là ngày thường Bạch Kiến Sinh sẽ cảm thấy đúng là cảnh đẹp ý vui, bởi vì cậu thanh niên này vô cùng trắng trẻo, khuôn mặt đẹp trai xinh xắn, trông còn xinh hơn cả mấy cô gái trong thôn. Hắn yêu thích nhất chính loại hình này, chỉ ngắm thôi trong lòng cũng dễ chịu rồi.

Nhưng bây giờ hắn không có lòng dạ nào mà đi thưởng thức cảnh đẹp nữa, chỉ muốn gọi Đỗ Vân Đình ra ngoài, “Anh có chuyện muốn nói.”

Đỗ Vân Đình không đi, cậu đứng phía trong cánh cửa ngáp dài.

“Đồng chí Bạch có chuyện gì thế? Đứng đây nói luôn đi.”

Trong phòng còn có một nam thanh niên ở chung với Đỗ Vân Đình, hiện tại anh chàng cũng đang dỏng tai hóng chuyện. Trong lòng Bạch Kiến Sinh rất khó chịu, đâu thể nói chuyện này trước mặt người ngoài được, “Đây là việc riêng, chúng ta ra ngoài nói đi.”

Không ngờ cậu thanh niên chỉ nhướng mày, không có ý nghe lời hắn, ngược lại còn trợn tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên.

“Tôi thì có chuyện riêng gì để nói với đồng chí Bạch chứ?” Đỗ Vân Đình lắc đầu: “Không thích ra.”

Tất cả sự hòa nhã ngày thường của Bạch Kiến Sinh đã suýt đứt dây cương, hắn nghiến răng nhìn người thanh niên trí thức khác đang ngồi trong phòng.

Thanh niên kia cũng thích hóng drama, cố tình không nhận ra ý đuổi khéo của hắn mà còn nghểnh cổ dòm sang, duỗi tay tìm túi hạt dưa ngồi cắn nữa chứ.

Huyệt thái dương của Bạch Kiến nhảy lên thình thịch, đành phải vào phòng. Cha hắn cũng đến đây với con trai mình, hai cha con ngồi đối diện Đỗ Vân Đình, vừa mở mồm đã phang ngay: “Thanh niên trí thức Úc Hàm, tôi hy vọng cậu đừng tiếp tục truy cứu chuyện cây bút máy nữa.”

Đỗ Vân Đình biết ngay bọn họ sẽ nói vậy mà: “Hai người có ý gì ạ?”

Bạch Kiến Sinh cắn răng: “Đồng chí Úc Hàm, Quế Hoa còn nhỏ… Nó mới mười hai tuổi.”

Đỗ Vân Đình nói: “Từ ba tuổi là tôi đã biết không thể ăn trộm đồ của người khác rồi.”

“Chuyện này sao có thể gọi là trộm?” Bạch Kiến Sinh lắc đầu, ánh mắt như khổ sở lắm: “Đồng chí Úc hàm, Quế Hoa nó chưa từng thấy món đồ xịn như thế bao giờ. Nó không giống cậu! Nó mới bao nhiêu tuổi đâu, chẳng lẽ phải để nó bị người ta bêu rếu cả đời chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này thì cậu mới vừa lòng sao?”

Hắn tận tình khuyên bảo, “Anh tin đồng chí Úc Hàm không phải người như thế.”

Đỗ Vân Đình: “…”

Excuse me? Hắn lấy đâu ra cái lòng tin mù quáng này thế?

Cha Bạch Kiến Sinh vẫn luôn ngồi bên cạnh, nghiêm mặt như đế giày may ngàn lớp. Lúc này ông ta mới đặt tẩu thuốc xuống, giảng giải cho cậu: “Thanh niên trí thức Úc Hàm, làm người cần phải khoan dung độ lượng, không thể quá cứng nhắc được.”

Đỗ Vân Đình khiêm tốn nghe dạy dỗ: “Vậy phải làm sao để sống không quá cứng nhắc ạ?”

Hiển nhiên cha con nhà họ Bạch dính mồi, bắt đầu xổ đạo lý: “Làm người phải biết rộng lượng, cần có tấm lòng nhân ái để bao dung mọi người. Về này con cháu trong nhà, cũng sẽ xem cậu như một tấm gương sáng đáng tự hào và noi theo.”

Đỗ Vân Đình tựa lưng vào ghế, cảm giác mình đang nghe một câu chuyện cười ỉa.

Cha Bạch Kiến Sinh nói: “Quế Hoa còn nhỏ, cậu cho nó cơ hội sửa sai thì nó sẽ trân trọng. Cậu hãy bảo với mọi người, cậu đã tặng nó cây bút máy nhưng sau đó quên mất.”

Đuôi lông mày của Đỗ Vân Đình sắp bay khỏi trán rồi, hỏi lại: “Nói như thế thì tôi thành hạng người gì? Chẳng lẽ thôn dân ở đây không dị nghị với tôi à?”

Bạch Kiến Sinh đã sớm mất kiên nhẫn, nghe vậy chen mồm vào: “Bọn họ không nói đâu. Có anh và cha anh ở đây, tuyệt đối bọn họ không dám nói bậy bạ gì cả! Đồng chí Úc Hàm, em suy nghĩ lại đi, cuộc đời Quế Hoa không thể chìm nghỉm chỉ vì một cây bút máy được.”

Hiển nhiên cha hắn cũng chẳng thèm để Đỗ Vân Đình vào mắt, một tên thanh niên trí thức nho nhỏ nếu trong nhà thật sự có quyền thế, thì đâu đến nỗi bị người ta đuổi xuống nông thôn đi lao động chứ. Đã vào thôn này thì phải chịu cùng kiếp với chim sẻ bị bẻ cánh, làm cục bánh trôi mặc người ta xoa tròn vò dẹp, mọi chuyện đều phải nghe theo lời bọn họ. Ông ta cho lời cảnh cáo cuối cùng, “Sáng mai cậu hãy nói với mọi người như vậy đi. Cả nhà chúng tôi đều cảm ơn cậu.”

Anh chàng thanh niên trí thức cùng phòng ngồi nghe từ đầu đến cuối, đến mức hạt dưa cũng quên bỏ mồm, vẻ mặt toàn là biểu cảm không thể tin nổi. Rốt cuộc đây là cái gia đình mặt dày đến cỡ nào, mới có thể thoải mái chổng đít ra lệnh cho người ta vậy chứ? Trong khi chuyện con mình đi ăn trộm thì rõ mười mươi ra đó?

Vốn cậu ta còn tưởng hai cha con đến xin lỗi, bây giờ xem ra là đến ép Úc Hàm bỏ qua chuyện này.

Khuôn mặt Đỗ Vân Đình cũng hoàn toàn mất đi ý cười. Cậu ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm vào hai cha con trước mặt, đột nhiên phun ra hai chữ ngắn gọn dứt khoát: “Tôi không…”

Hai chữ ngắn gọn súc tích khiến cha con nhà họ Bạch ngơ ngác: “Cậu không gì cơ?”

“Tôi không đồng ý.” Đỗ Vân Đình nói cả câu: “Tôi không thể nói dối thay con nhóc kia được.”

Cả người Bạch Kiến Sinh cũng run lên, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Đây là chuyện liên quan đến cả đời Quế Hoa cũng như thể diện của gia đình tôi…”

Đỗ Vân Đình khó hiểu, “Nhưng chuyện này có liên quan gì với tôi đâu?”

Người nhà mày thì liên quan đéo gì tới bố?

Đột nhiên Bạch Kiến Sinh đứng phắt dậy. Cổ họng hắn gầm lên từng tiếng ồ ồ như con thú dữ đang bị vây khốn bởi mũi súng bác thợ săn, gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Vân Đình, đôi con người lóe lên tia máu đỏ, “Cậu muốn hại cả nhà tôi sao? Cậu định cứ thế hại chết cả nhà tôi đúng không?”

Thanh niên trí thức cùng phòng bị dọa sợ nhảy dựng, nhưng Đỗ Vân Đình thì ngay cả biểu cảm cũng không thay đổi, cậu lẳng lặng đối mặt với hắn ta.

“Gán cho cả nhà tôi cái danh kẻ xấu thì em được lợi lộc gì chứ?”

Đỗ Vân Đình trả lời, “Đương nhiên chẳng được lợi lộc gì sất.”

Biểu cảm trên mặt Bạch Kiến Sinh hơi thả lỏng, cho rằng cậu đã bị hắn thuyết phục.

“… Nhưng cũng chẳng mất miếng thịt nào cả.” Đỗ Vân Đình chậm rãi bổ sung.

“Cậu!”

“Đồng chí Bạch Kiến Sinh, tôi nghĩ chắc là hiểu sai gì đó rồi.” Đỗ Vân Đình đánh rớt cánh tay vừa đưa lên của hắn, “Nếu em gái anh thật sự bị mang danh kẻ trộm thì cũng không phải lỗi do tôi tố cáo, mà bởi nó đã làm chuyện xấu.”

“Đã làm sai thì phải nhận phạt, đạo lý đơn giản như thế mà anh không hiểu sao? Không liên quan gì đến tuổi tác hay thanh danh cả đời người, nhá!”

Khuôn mặt cha Bạch Kiến Sinh tái xanh, cười lạnh: “Thanh niên trí thức Úc Hàm vẫn còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu chuyện. Các người đã vào thôn này rồi, sau này có trở ra được hay không còn chưa biết đâu. Không có sự phê duyệt của cán bộ thôn thì các người cũng đừng hòng về thành phố!”

Ông ta chốt câu cuối cùng, “Thanh niên trí thức Úc Hàm, cậu nên nghĩ lại lần nữa đi.”

Đỗ Vân Đình há hốc mồm, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy giọng nói quen thuộc hờ hững vang lên: “Cậu ấy không cần nghĩ gì cả.”

Đỗ Túng Túng nghiêng đầu nhìn ra cửa, trong khoảnh khắc đó, cậu vui up vui down. Người đứng ngoài cửa chính là Cố Lê. Dường như người đàn ông mới từ thành phố về, trên vai anh còn mang túi hành lý căng phồng chứa đầy đồ.

Cố Lê thả hành lý xuống đất, sải bước chân dài vào trong phòng. Bạch Kiến Sinh lạnh lùng nhìn anh, đột nhiên biểu cảm trên mặt cậu thanh niên trí thức đứng đó lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, ý cười trên mặt không sao che giấu nổi, giọng nói cũng mềm mại, “Sao anh hai Cố lại đến đây?”

Tiếng gọi anh hai Cố kia vừa mềm mại vừa dịu dàng, còn ngọt ngào hơn cả kẹo sữa. Cố Lê ừ một tiếng trong cổ họng, cánh tay chần chừ một lúc vẫn rơi lên mái đầu người đối diện, anh khẽ vuốt tóc cậu.

“Anh thấy em còn chưa ngủ.”

Anh hơi lo không biết có phải cậu thanh niên trí thức mất ngủ vì muỗi cắn không, nên mới vội sang đây ngó chút coi sao. Không ngờ mới đi đến cửa đã nghe thấy âm thanh bên trong truyền ra. Cha con nhà họ Bạch đang hùng hổ dọa nạt hai cậu trai trẻ bên trong, ý đồ ép buộc cậu thanh niên trí thức phải dẹp yên chuyện Quế Hoa trộm đồ.

Cố Lê tự rót cho mình một cốc nước, đưa mắt lên nhìn hai cha con: “Chú Bạch.”

Bạch Kiến Sinh có chút sợ anh nên không dám ho he tiếng nào. Cha hắn ‘ừ’ một câu, không hiểu sao cũng thấy hơi rén.

Ngữ điệu của Cố Lê rất bình tĩnh thong thả: “Mới nãy chú Bạch nói chuyện gì với Úc Hàm vậy?”

Cha con nhà họ Bạch nhìn nhau, lưng chợt bật thẳng dậy.

“Không có gì cả.” Bạch Kiến Sinh ngượng ngùng nói, “Chúng tôi đi ngay đây.”

Có lẽ bởi vì Cố Lê từng làm sĩ quan quân đội nên khí chất quanh người anh khác hẳn với những người bình thường, cảm giác cực kỳ trấn áp người ta. Bọn họ chỉ ngồi trước mặt thôi cũng thấy khó thở rồi, mới nãy còn há mồm ra lệnh, giờ chả dám ho một câu.

Huống chi người đàn ông này cũng không thèm nghe lời bọn họ nói.

Cố Lê đặt cốc nước trên bàn, tiếng đáy cốc chạm vào mặt bàn phát ra tiếng cộp vang dội dọa cho hai cha con giật thót.

“Thế thì tốt.” Anh nói tiếp, “Tôi còn tưởng chú Bạch đang bao che cho kẻ gian, ỷ thế ức hiếp người khác.”

Bạch Kiến Sinh vội ton hót: “Sao lại nói thế? Chỉ là ghé thăm trao đổi vài vấn đề nhỏ thôi…”

Hắn ta đẩy cha mình ra ngoài rồi nối gót đi theo. Nam thanh niên cùng phòng chứng kiến từ đầu đến cuối, phải mất một lúc lâu cậu ta mới tỉnh táo lại từ nỗi khiếp sợ, lửa giận trong lòng dần bừng lên. Mặc dù bình thường cậu ta không quá thân với Đỗ Vân Đình, nhưng cũng bất bình thay cậu: “Bọn họ thật sự không coi đội thanh niên trí thức ra gì. Cho mình là ông nội của thượng đế hả?”

Cậu ta càng nghĩ càng thấy tức, dứt khoát bật dậy khỏi giường mặc áo khoác vào, “Không được, tôi phải đi tìm bọn họ nói chuyện.”

Cho dù thế nào thì trước mắt đội thanh niên trí thức cũng là một tập thể, không lý gì lại đứng yên nhìn đồng đội bị người ta ăn hiếp.

Sau khi thanh niên kia chạy đi mất, Cố Lê mới quay sang tìm bọc quần áo trong đống hành lý của mình.

Đỗ Vân Đình hơi ngạc nhiên, “… Anh hai Cố?”

“Ừm.” Tiếng Cố Lê trầm thấp, “Thử chút đi!”

_____________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.