Từng Nghe Giọng Nói Của Anh

Chương 52




CHUYỂN NGỮ: JUN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Mạnh Thần cả cái bàn cũng còn chưa kịp sắp xếp thì cửa phòng làm việc đã bị Từ Gia Diễn đẩy ra.

Cậu sững sờ, hiển nhiên là vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, lẩm bẩm nói: “Sao anh lại về rồi?”

Từ Gia Diễn chậm rãi đóng cửa lại, quét mắt xuống đống bừa bộn dưới đất, ánh mắt thấm đẫm khí lạnh nhưng giọng nói vẫn rất thong thả, “Hạng mục nói được như thế nào?”

“Từ chối rồi.” Mạnh Thần không nhìn anh, cúi đầu quét miểng thủy tinh trên sàn, “Không thế nào cả, kịch bản quá chán, đoán chừng là một bản phế phẩm.”

Anh dựa lưng vào tường, áo sơ mi trắng làm nổi bật lên dáng người cao ngất, đôi chân thẳng dài tăm tắp, lạnh lùng chế giễu: “Kịch bản nát đến độ cậu phải hắt một mặt đầy nước cho người ta như thế à?”

Mạnh Thần ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại lập tức cúi đầu, không cam lòng nói: “Coi vậy mà đã báo cáo lại với anh nhanh thế à?”

Từ Gia Diễn thản nhiên nhìn chằm chằm cậu, không nói lời nào.

Mạnh Thần cắn răng, trút căm phẫn bằng cách cầm chổi quăng sang một bên, “Bọn anh gặp nhau rồi?”

Vẫn im lặng như cũ.

Mạnh Thần tay chống nạnh, phù phù thở ra một hơi, “Con mẹ nó anh còn chút tiền đồ nào không hả?!”

Từ Gia Diễn không nhìn cậu nữa, xoay người đi đến ghế sofa, dựa ra phía sau, “Chuyện của tôi với cô ấy, từ bao giờ đến phiên cậu nhúng tay vào vậy?”

Mạnh Thần ngay cả một ngụm khí cũng không hít lên được, thiếu chút nữa đã tức hộc máu, “Cuộc đời anh như vậy mà nằm trong tay đàn bà, mẹ kiếp anh có bị ngu không vậy?!!”

Người ngồi trên ghế cũng không buồn để ý đến cậu ta, anh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cái kiểu này, giống y đúc với Tô Trản, Mạnh Thần có một loại ảo giác ba năm cách rời này, tính tình hai người tại sao lại càng giống nhau như vậy?

Trong phút chốc không biết phải nói gì, lại bắt đầu trách mắng anh.

“Ừ, Tô Trản nói quen nhau đi thì hai người quen nhau ngay, Tô Trản nói chia tay, xin lỗi em không yêu anh, thì anh cũng chia tay ngay. Rồi sau đó thì sao? Anh tự biến mình thành như thế này. Giờ thì người về rồi, đừng nói với em anh giờ muốn đuổi theo người ta mà nói bảo bối anh vẫn luôn ở đây đợi em nhé. Con mẹ nó nếu anh vẫn cứ không có tiền đồ như thế thì em sẽ bóp chết anh ngay đấy…”

“Còn nữa, bút danh của Tô Trản rất có danh tiếng, gọi là Nam Tuyền, chả phải là từng tý một anh đều biết sao? Lúc hai người còn bên nhau, cô ta không nói với anh à? Cô ta cơ bản là không thật lòng với anh, đồ ngốc ạ.”

“Nói khó nghe một chút nữa thì ông chủ công ty trước kia của Tô Trản, anh biết không? Quan hệ của hai người đó là gì anh biết không? Người ta đều nói cô ta là tình nhân của hắn đấy! Nhà cô ta ở hồi đó cũng là có người thuê cho cô ta, cũng vậy, không thích cô ta, ai có thể hạ làm nổi những chuyện như vậy chứ, anh đó! Tỉnh lại đi!!! Lão đại!!!”

“Nói xong chưa?” Từ Gia Diễn chậm rãi mở mắt, ánh mắt thản nhiên nhìn sang.

Mạnh Thần sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn bị anh nhìn, cả một câu cũng nói không nên lời.

Chỉ thấy anh chậm rãi từ trên ghế salon đứng lên, hai tay nhét vào trong túi quần, vững vàng nhìn thẳng cậu, nói:

“Đưa số điện thoại của cô ấy cho tôi, mấy ngày nữa theo tôi đi xin lỗi người ta.”

F*ck cả nhà anh – –

“Em không có số của cô ta.” Mạnh Thần bướng bỉnh quay đầu.

Từ Gia Diễn vốn cao hơn Mạnh Thần nửa cái đầu, giờ mới từ trên cao liếc nhìn xuống cậu.

Mạnh Thần buông ra: “Thật sự không có, hôm qua cũng chỉ liên lạc với trợ lý của cô ta.”

“Thế đem số của trợ lý cho tôi.”

Mạnh Thần đạp một cước vào khay trà, bực bội nói: “Phải hẹn gặp trước!”

Anh xoay người, lại đột nhiên đứng lại, đưa lưng về phía cậu, đầu cũng không quay lại nói: “Lời xin lỗi phải nói thế nào, không cần tôi phải dạy cho cậu chứ?”

“…”

Từ Gia Diễn mở cửa đi ra ngoài.

Mạnh Thần tức phát điên cào tóc.

Tô Trản đang đứng tại cổng trường trung học thành phố nhìn trước ngó sau.

Bảo vệ thấy cô trông quen mắt, hình như đã đến đây mấy lần, nhưng lần nào cũng đứng ở cửa nhìn quanh, chưa một lần nào đi vào.

Hôm nay cô lại tới nữa.

Ông cảm thấy cô có chút đáng ngờ, bèn chắp tay sau lưng đi tới, gọi: “Cô bé muốn tìm ai?”

Tô Trản nghe thấy tiếng người, quay đầu lại, kính cẩn nói: “Chào chú, tôi đang chờ người.”

Ông bảo vệ đã gác ở đây cả chục năm rồi, bên trong có những loại người nào, có bao nhiêu trò lừa gạt, đâu dễ gì lừa gạt được ông, vẻ mặt ông liền đanh lại, nói: “Tôi đã nhìn chằm chằm cô nửa giờ rồi, cũng nhìn thấy cô hơi quen, cô tìm ai, cô theo tôi một chút…”

Tô Trản chần chờ không nói.

Không biết có nên đi vào quấy rầy cô ấy hay không, rối rắm hai tháng, cứ luôn mãi thấy thứ này cần phải đưa cho cô ấy, nhưng mà nhỡ đâu cô ấy đã có cuộc sống mới rồi thì phải làm sao đây.

Bảo vệ lại gặng hỏi thêm, khẩu khí càng dữ tợn hơn nữa, mặt mày cau lại, mười phần là đang đe dọa cô,

“Nếu cô không nói, tôi sẽ báo cảnh sát đó, đến lúc đấy thì để cảnh sát thẩm vấn cô vậy…”

Người đàn ông cao giọng lên, không ít người qua đường dừng mắt lại nhìn cô, Tô Trản sợ nhiều người chú ý, đành thành thật nói ra, “Tôi tìm Hàn Văn Văn, cô giáo Hàn.”

Bảo vệ nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, sau đó xoay người, đi về phòng bảo vệ, đại khái là gọi một cú điện thoại lên phòng làm việc, rồi nhanh chóng đi ra nói với cô: “Trước hết cô đứng yên đây chờ một lúc, cô Hàn tan ca sẽ đến đây ngay.”

Tô Trản gật gật đầu, “Vậy làm phiền chú.”

Giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi, ông bảo vệ dù sao cũng cảm thấy này cô gái này trông cũng lanh lợi lại xinh đẹp, chỉ có hơi không thích nói chuyện, nên cũng không làm phiền nữa, gọi cô vào phòng ngồi chờ.

Có cậu học sinh ông quen đi ngang qua, dừng lại nói vài câu, mới hi hi ha ha nói: “Lý đại gia, lại móc chân nữa à?”

Ông đứng bật dậy, xắn xắn tay áo, đuổi theo cậu ta, hùng hùng hổ hổ: “Nhiều chuyện quá đấy nhóc, lo chuyện bao đồng làm gì, lo học hành đi, nhanh mang cái bài thi năm mươi chín điểm của cậu giấu kỹ đi! Đừng để tôi gặp cậu bị đứng phạt ở cửa phòng lần nữa đó!”

Nam sinh kia quay đầu lại làm mặt quỷ với ông, chân như bôi mỡ, nhanh như chớp chạy biến đi.

Hàn Văn Văn rất nhanh đã xuống, đi tới cửa phòng bảo vệ, “Chú Lý, ai đến tìm cháu vậy?”

Ông bảo vệ chỉ chỉ Tô Trản, “Là cô bé xinh đẹp kia kìa.”

Hàn Văn Văn nghi hoặc nhìn về hướng cô.

Tô Trản tiếp lấy ánh nhìn của Hàn Văn Văn, khẽ khom người chào, lễ phép nói: “Cô Hàn, chào cô.”

Đúng như Lý Chính đã nói, Hàn Văn Văn rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, vừa lớn lại có thần, tràn đầy sức sống, cô giáo ăn mặc ôn nhã mà khéo léo, đầu tóc buộc thành một cái đuôi ngựa, chỉ để lại vài cọc tóc lộn xộn trước trán, thật sự là một cô gái rất xinh xắn.

Hàn Văn Văn vừa nhìn thấy Tô Trản cũng vậy, ánh mắt kinh ngạc cũng vừa nghi hoặc, mình cũng không quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy bao giờ, cô xinh đẹp đến mức người nhìn cũng không muốn dứt ánh mắt ra chút nào.

Cô cũng lễ phép mỉm cười: “Chào ….”

Ánh mặt trời buổi trưa ánh mặt trời chiếu vào xung quanh hai người, dường như được một tầng ánh sáng bao phủ, ôn hòa mà lại yên tĩnh.

Tô Trản không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ sợ mình quá đường đột, lại quấy rầy cuộc sống yên bình của cô ấy. Thấy cô im lặng, một lát sau, ngược lại là Hàn Văn Văn mở miệng trước, “Cô tìm tôi có việc sao?”

Hàn Văn Văn năm nay vừa hai mươi chín, trưởng thành trong một gia đình truyền thống, từ nhỏ đã có điều kiện sinh hoạt cực tốt, mà bản thân cô cũng rất ôn hòa, gia giáo rèn dũa đều vô cùng tốt, vẫn luôn duy trì nụ cười nhu hoà nhìn Tô Trản.

Tô Trản nuốt xuống một ngụm, không nói gì, từ trong túi móc ra một cái bình nhỏ, nắm chặt tay lại, sau đó chậm rãi đưa tới trước mặt cô, mở ra bàn tay.

Hàn Văn Văn sững sờ, cúi đầu nhìn, một cái bình nhỏ trong suốt nằm gọn trong lòng bàn tay, bên trong cái bình là một chiếc nhẫn cỏ đang an tĩnh nằm yên. Dưới ánh mặt trời có chút chói chang, cô nhận ngay ra đồ vật này là của ai.

Trong đầu đột nhiên ầm ầm một tiếng, không kịp mở miệng, nước mắt từng giọt từng giọt đã rơi xuống.

“Cô biết Lý Chính?”

Tô Trản gật đầu, “Tôi đi tình nguyện hai năm, lúc ở Myanmar có quen biết anh ấy, chiếc nhẫn này được làm ở Myanmar, anh đã nhặt nhạnh rất nhiều rất nhiều cỏ mới làm được một cái như thế.”

Hàn Văn Văn che miệng khóc rống lên, đứt quãng, nói không nên lời, “Anh ấy còn nói gì không?”

“…”

Tô Trản không biết nên nói cái gì, nói gì nữa cũng đều vô dụng, sẽ chỉ khiến cô giáo Hàn thêm khổ sở hơn thôi.

Sau lưng đột nhiên vang lên hai tiếng còi xe ngắn ngủi, hai người quay đầu nhìn lại.

Tô Trản sững sờ.

Xe liền dừng ở phía sau cô, chỉ thấy biển số xe liền có chút quen mắt, chờ đến khi cửa sổ hạ xuống, nhìn đến bóng người trên ghế lái, Từ Gia Diễn một tay đè lên vô lăng, tay còn lại đặt trên cửa kính xe, nhìn về hướng bọn họ.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong phút chốc, Tô Trản mạnh mẽ quay đầu lại, tim đập ầm ầm như sét đánh.

Hàn Văn Văn lau nước mắt, nói với cô: “Cô chút chờ tôi một chút được không?”

Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Hàn Văn Văn đã đi về phía chiếc xe kia.

Cô khom người bên cửa sổ xe, không rõ hai người đang nói chuyện gì, sắc mặt Từ Gia Diễn không chút thay đổi, Hàn Văn Văn chỉ chỉ về phía cô, anh cũng di chuyển theo.

Mấy giây sau, Hàn Văn Văn lại trở về phía cô, “Cô tên là gì?”

“Cô giáo Hàn, chị có em trai à?” Cô hơi thất thần, hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo.

Hàn Văn Văn a lên, vẫn trả lời cô: “Ừ, có một em trai.”

Đầu óc Tô Trản lại ầm ầmmột tiếng, cứ như bị điện giật, vài giây sau, cô khom người thật sâu cúi chào cô, “Xin lỗi, đã quấy rầy chị rồi.”

Hàn Văn Văn cười cười, “Không, tôi phải cảm ơn cô chứ, thật ra, đồ vật này rất quan trọng với tôi.”

Tô Trản sững sờ.

Hàn Văn Văn kéo cô, mắt nhìn về mấy chiếc xe điện lơ thơ trước cổng trường, “Cô không lái xe đến phải không? Để chúng tôi tiễn cô.”

Tô Trản theo bản năng từ chối.

Hàn Văn Văn nói: “Lên xe đi, tôi có rất nhiều chuyện muốn hỏi thăm cô. Hơn nữa, ở đây bắt xe không tiện lắm.”

Cô bị Hàn Văn Văn dẫn về phía chiếc xe kia, cứ mỗi một bước, bước chân cô như bị đổ chì lên, nặng nề. Trong quãng đường đi đến, cô trông thấy Từ Gia Diễn đã châm thuốc hút, vẻ ngoài của anh vẫn giống như ngày xưa, không, đã ba năm không gặp.

Anh thành thục hơn rất nhiều, góc cạnh lại ngày càng sắc bén.

Hàn Văn Văn và cô cùng nhau ngồi vào phía sau xe.

Người trên ghế lái dụi tắt điếu thuốc, vặn chìa khóa, tay vịn trên cần điều khiển, thấp giọng hỏi Hàn Văn Văn, “Cô ấy đi đâu?”

“Nhà cô ở chỗ nào?” Hàn Văn Văn hỏi cô.

Tô Trản nhạt giọng, “Hai người đi đâu thì cứ đi đi, dọc đường thấy taxi đầu đường thì thả tôi xuống cũng được.”

“Chúng tôi còn thời gian mà, cô nói địa chỉ đi, sẽ đưa cô đến tận nơi.” Hàn Văn Văn nói.

Tô Trản không ngại ngùng nữa, “Đầu đường Phượng Hà.” Cô nói địa chỉ.

Từ Gia Diễn không nói một lời quay đầu xe chuyển hướng.

Hàn Văn Văn giải thích cho cô, “Con người cậu ấy là vậy đấy, không hay quan tâm đến người khác, cô chớ để ý.”

Tô Trản lắc đầu.

Cô đã biết từ sớm,so với cô ấy còn sớm hơn.

Lại yên lặng một lúc.

Hàn Văn Văn nói, “Tôi còn chưa biết tên cô là gì đâu?”

Người từ nãy giờ vẫn không người lên tiếng, đột nhiên liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu, hơi cong môi “Không biết người ta tên gì mà còn kéo lên xe hả?”

Hàn Văn Văn cãi lại: “Nhưng cô ấy biết Lý Chính!”

Người ở phía trước không nói lời nào, cười lạnh.

Hàn Văn Văn lại hỏi cô một lần nữa, “Cô tên là gì?”

Tô Trản buột miệng, “Tô Trản.”

“Là chữ Trản nào?”

“Trản trong “đăng trản”( cái đèn chén).”

Người phía trước lại hừ cười một tiếng, “Không phải là “kim trản hoa” (cúc vạn thọ) sao?”

Tô Trản không nói lời nào.

Hàn Văn Văn nói, “Ừ, tôi nhớ rồi. Tầm tuổi như cô không phải là mới vừa tốt nghiệp xong sao? Làm gì mà chạy đến chỗ nguy hiểm như thế làm tình nguyện?”

Tô Trản tránh đi ánh mắt trong kính chiếu hậu, bình tĩnh nói: “Tùy tiện đi thôi.”

Hàn Văn Văn: “Ở đó chủ yếu là làm những việc gì?”

“Làm quân y và phóng viên vùng chiến địa.”

” Lý Chính thì sao? Sao hai người quen biết nhau ?”

Những việc đó đều phải hồi tưởng lại thật lâu về trước, “Chúng tôi cùng đội, đương nhiên sẽ quen biết nhau.”

Kỳ thật ở cùng một đội, mọi người bình thường cũng rất ít khi tiếp xúc với nhau, ai cũng đều bận rộn đánh trận, còn có hơi sức đâu mà tán gẫu với nhau nữa.

Hàn Văn Văn nói, “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Tô Trản không thể gạt được cô ấy, “Có một lần tôi bị thú dữ tập kích, Lý Chính đã cứu tôi, sau đó anh ta đã dạy tôi làm sao để tránh được thú dữ trong rừng, sau đó thì quen biết nhau.”

Hàn Văn Văn gật đầu, “Anh ấy là như vậy, rất nhiệt tình, cũng rất kiên cường.”

Tô Trản cũng gật đầu, ánh mắt trở nên sâu xa, “Anh ấy vô cùng kiên cường, nhớ có một lần anh trúng đạn, thuốc mê trong đội không đủ dùng, vì tiết kiệm thuốc nhường cho một đội viên khác, anh ấy không tiêm thuốc tê, trực tiếp để đội y gắp đạn, toàn bộ quá trình không có kêu lên một tiếng đau nào, cả nhóm quân y đều nghẹn ngào, nói rằng qua nhiều năm như vậy, chưa thấy người đàn ông nào tâm huyết như anh.”

“Cô biết không? Nếu như có thể trở về, chắc chắn chuyện đầu tiên mà anh ấy nói với tôi là kêu đau, chỗ nào chỗ nào cũng đau, toan thân anh ấy đầy thương tích, ở trước mặt người khác ảnh thích thể hiện, nhưng mỗi lần nghỉ phép trở về, anh đều nói với tôi chỗ nào cũng đau hết. Tôi nói, vậy anh đừng đi lính nữa, cô đoán coi anh nói với tôi câu gì, anh nói, cuộc đời này của anh chính là một người lính.”

Hàn Văn Văn nói nói, rồi chìm vào hồi ức của chính mình.

Tô Trản hơi ngẩng đầu, đã nhìn thấy đôi mắt âm trầm kia nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong mắt có thiết.

“Sau đó các cô còn đi đâu?”

Tô Trản nhìn anh, nói: “Somalia, nam Sudan, anh ấy hy sinh ở nam Sudan.”

Sau đó là một mảnh yên tĩnh trầm mặc.

Hàn Văn Văn khịt mũi một cái, nói: “Sao cô lại đi đến những vùng nguy hiểm nhất như vậy?”

“Bởi vì không có ai đi.”

“Có bị thương không?”

“Có.”

“Ở đâu?”

“Súng bắn sượt qua.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.