Túng Ngã Triêu Mộ

Chương 94




EDITOR: Thư Huỳnh.

--------------

 Trầm Mộ Ngôn của trước đây thì làm chuyện gì cũng tùy hứng, những cuộc tình ngắn ngủi thì nhiều vô số. 

Nhưng loại cảm giác lo được lo mất này, càng muốn càng nhiều, nắm giữ toàn bộ cảm giác, nàng chỉ có thể cảm nhận được trên người Cố Thấm Phong.

Nếu từ trước tới giờ nàng đối với Cố Thấm Phong là thích thì hiện giờ tình cảm này chính là yêu. Chỉ là tình yêu này, nhân tố không yên ổn quá nhiều, liền ngay cả Trầm Mộ Ngôn cũng biết rõ điều làm Cố Thấm Phong cố kỵ, chính là máu không an phận trong người nàng.

Trầm Bách Phúc Kiến thấy Trầm Mộ Ngôn nằm ở xích đu cau mày, cảm thấy hiếu kỳ, ngồi một bên hỏi: "Mộ Ngôn, làm sao mà mặt mày ủ dột như vậy? Ai khi dễ con?"

Trầm Mộ Ngôn hơi hơi mở mắt, miễn cường nói: "Không có ai khi dễ con, tự con thấy phiền thôi."

"Vậy sao? Vậy thì nói với ba, ba cho con ý kiến." Trầm Bách Phúc Kiến vỗ vỗ chân nàng, vẻ mặt hiểu kỳ còn hơn lúc nãy, sao lại có thể không hiếu kỳ được chứ?

Trầm Mộ Ngôn có chút sững sờ, bỗng nhiên ngồi dậy khoanh chân, một bộ dáng nghiêm túc trước nay chưa từng có, nói: "Ba, con không muốn vui chơi nữa, con yêu thích một người, không phải là nam nhân. Con biết ba vẫn muốn sắp xếp cho con, nhưng con thích chị ấy, con không có biện pháp thay đổi, những người trước đây so với ngón út của chị ấy cũng không bằng, con muốn được ở cùng với chị ấy..."

Trầm Mộ Ngôn càng nói thì càng thấy ủy khuất, ẩn ẩn có chút làm nũng, làm Trầm Bách Phúc Kiến mở to mắt, miệng thì mở lớn, sợ tới mức thiếu chút nữa té ngồi xuống đất.

Con gái Ông trước kia qua lại với rất nhiều người, nam nam nữ nữ đều có, Trầm Bách Phúc Kiến rất tức giận nên luôn muốn giới thiệu một người bạn trai tử tế cho nàng, nhưng đều không có tác dụng. Cuối cùng Ông chỉ có thể nhận mệnh, chỉ hy vọng nàng tìm được người có nhân phẩm tốt một chút thôi, nam nhân hay nữ nhân đều được, có thể có cuộc sống an ổn là tốt rồi.

"Là người mà những ngày qua có tin đồn với con, tiểu thư Cố gia sao?" Trầm Bách Phúc Kiến hỏi.

"Đúng, chính là chị ấy!" Trầm Mộ Ngôn lên tiếng xác nhận chính là Cố Thấm Phong, ánh mắt lại sáng giống như ngôi sao, nhưng thoáng chốc lại uể oải vô cùng.

"Không phải đã ở bên cạnh người ta lâu rồi sao? Hôn môi còn bị người khác chụp rồi đưa lên báo, con còn sầu khổ cái gì nữa?" Trầm Bách Phúc Kiến tức giận nói, cuộn cuốn tạp chí đập lên đầu nàng: "Con có phải lại làm chuyện gì tổn thương con gái nhà người ta không?"

 Trầm Mộ Ngôn đã nghĩ muốn lập tức lên tiếng phủ nhận "Không có" nhưng lại nuốt vào trong, nàng làm sao có thể làm tổn thương Cố Thấm Phong được chứ, nhưng quá khứ của nàng chính là khúc mắc giữa hai người, làm Cố Thấm Phong do dự và trốn tránh nàng.

"Không có, chẳng qua chị ấy vẫn không chịu làm rõ quan hệ với con, chúng con vẫn chỉ là bạn bè mà thôi. Con lại đồng ý với chị, tuyệt đối không ép buộc chị ấy..." Nàng cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình mà ngẩng người, vừa nhìn thấy cô đơn vô cùng.

Trầm Bách Phúc Kiến thật sự hận không thể dùng gậy đánh cho nàng tỉnh, trong tay không có gậy, Ông chỉ có thể nhéo lỗ tai nàng, giữa lúc nàng gào khóc thì Ông bắt đầu giáo huấn nàng: "Cố Thấm Phong người ta còn cô gái tốt, ai kêu chuyện xấu của con nhiều như vậy làm gì? Con ngẫm lại xem, bạn bè trước kia có được mấy người tốt, còn chuyện tình cảm thì loạn hết. Con có làm chuyện gì đó thực tế để chính mình Cố Thấm Phong không giống với những người trước kia không? Chắc là không có đi? Một chút cảm giác an toàn cũng không cho người ra, ai dám tin tưởng con đây???"

Ông thực tức chết, chỉ tiếc sắt không rèn thành thép được, Trầm Mộ Ngôn che lỗ tai than đau, nhưng những gì Trầm Bách Phúc Kiến nói, nàng đều nghe và hiểu được hết.

Bởi vì nàng nhớ rõ lúc Úc Uyển Ương bỏ đi, nàng đã từng hỏi Thư Hoài Đạt, rốt cuộc vì cái gì, Thư Hoài Đạt thì đã từng trải qua một cuộc hôn nhân đầy sóng gió mà vẫn tin tưởng Úc Uyển Ương, còn Úc Uyển Ương thì tại sao lại tin tưởng vợ của nam nhân đang muốn quấy rối mình.

Nàng nhớ rất rõ ràng, vẻ mặt khi đó của Thư Hoài Đạt, đáy mắt toàn là nhớ nhung, ánh mắt nhìn ra phía xa xa thông qua cửa kính, thản nhiên nói: "Bởi vì cảm giác an toàn. Giữa mình với em ấy đều có thể đem lại cảm giác an toàn cho đối phương. Loại cảm giác này sẽ không chịu ảnh hưởng của thân phận, nó làm chúng ta không thể khống chế được lý trí của mình, chỉ muốn làm theo cảm thụ chân thật trong lòng mà thôi."

Cảm giác an toàn, là thứ nàng đã nợ Cố Thấm Phong, thoạt nhìn rất khó làm được, nhưng lại không phải là thứ không thể không làm được...

Trầm Mộ Ngôn thì đang tự hỏi bản thân nên làm cái gì, còn Thư Hoài Đạt thì ở nhà Tống Lan Anh đang muốn ra về.

Thư Hoài Đạt nhìn đồng hồ rồi từ trên sô pha đứng lên, đối với Tống Lan Anh cười cười, nói: "Thời gian cũng không còn sớm, con phải về rồi, dì không cần tiễn con, tự con về là được rồi."

"Được rồi, Hoài Đạt chạy xe cẩn thận, trên đường phải chú ý an toàn." Tống Lan Anh cũng không từ chối, đứng lên muốn theo nàng ra cửa thì nhớ tới cái gì, liền nói: "Ai, con xem ta, thiếu chút nữa đã quên hôm nay có nướng một ít bánh ngọt. Hoài Đạt, con chờ một chút, dì gối lại cho con, con đem về cho ba mẹ ăn thử..."

Bà vừa đi vào phòng bếp vừa nói: "Bánh ngọt này không quá ngọt, mẹ con sẽ rất thích, lần trước mẹ con có nói với dì là không thích quá ngọt, lần này a, dì chính là theo khẩu vị mẹ con mà làm..." Bà đem hộp giấy đã mua sẵn mở ra, cẩn thận đem từng cái bánh bỏ vào, đặp lại rồi mới đem ra phòng khách cho Thư Hoài Đạt đang chờ.

Thư Hoài Đạt cũng không từ chối, đưa tay nhận hộp bánh, cười nhẹ, nói: "Cám ơn dì, ở nhà mẹ con vẫn luôn khen tay nghề của dì quá tốt, lần này xem ra có lộc ăn rồi."

Sau khi Úc Uyển Ương rời khỏi, Lê Nhu Mẫn đã nhiều lần tới nhà Tống Lan Anh rồi.

Lúc đầu đối với tình cảm của con gái thấy có chút hoang mang, nhưng sau khi nói chuyện vui vẻ với Tống Lan Anh, vì cuộc hôn nhân của Bà mà thương tiếc, lại nghe Tống Lan Anh kể chuyện lúc Thư Hoài Đạt và Úc Uyển Ương ở chung với nhau, cuối cùng lại bất tri bất giác tiếp nhận tình cảm của con gái. Nói cho cùng, Úc Uyển Ương bỏ đi là vì quá yêu thương con gái Bà.

Tống Lan Anh lộ ra ý cười, vỗ vỗ tay Thư Hoài Đạt nói: "Đây là Nhu Mẫn quá coi trọng dì, nếu mẹ con xuống bếp, thì món làm ra so với dì ăn còn ngon hơn." Nói xong lại nghĩ tới gì đó, thuận miệng nói: "Nếu Uyển Ương có ở đây, chắc chắn cũng sẽ thích đồ ăn mẹ con làm, con bé luôn luôn thích theo dì nghiên cứu các món ăn..."

Khuôn mặt tươi cười của Thư Hoài Đạt lại vì lời nói này là cương lại, thật lâu không lên tiếng.

Thư Hoài Đạt xiết chặt hộp bánh trong tay, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Em ấy nhất định sẽ trở về, em ấy đã đồng ý với con, rất nhanh sẽ trở về."

Tống Lan Anh đau lòng sờ sờ đầu Thư Hoài Đạt, thấp giọng lặp lại: "Đúng vậy, con bé sẽ trở về, sẽ trở về, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi. Đã hai năm rồi, khoảng thời gian này không biết con bé làm sao trôi qua được."

Lúc Úc Uyển Ương bỏ đi cũng chỉ đích thân nói với Thư Hoài Đạt, còn Tống Lan Anh thì cô chỉ gửi một tin nhắn với ngữ khí rất trầm trọng.

Cô biết, nếu gặp mặt, cô sẽ không đành lòng bỏ đi. Nhưng cho dù là sợ hãi và luyến tiếc thì cô vẫn phải gặp Thư Hoài Đạt trước khi đi.

Thư Hoài Đạt cười nhẹ, nhất thời mắt thấy chua xót vô cùng, ngẩng cao đầu muốn che lấp, nhẹ nhàng hít hít mũi, nói: "Chờ em ấy trở về, con nhất định sẽ trừng phạt em ấy, đến lúc đó dì đừng bao che khuyết điểm là được rồi."

Tống Lan Anh vui vẻ cười cười, nói: "Đương nhiên sẽ không rồi, hiện tại con cũng con gái của dì. Lại nói, muốn bao che khuyết điểm, đương nhiên phải che chở cho con trước rồi, dù sao ngay cả dì cũng muốn dạy bảo Uyển Ương."

Giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, Thư Hoài Đạt nhìn chăm chú vào Tống Lan Anh, đang muốn mở miệng cáo từ lần nữa, thì Tống Lan Anh lại nói: "Hoài Đạt, nếu con đã nhận định Uyển Ương, vậy thì giống như con bé đi, gọi dì là mẹ. Con yêu Uyển Ương, làm mọi chuyện vì Uyển Ương, mẹ đều nhìn thấy hết, ngoại trừ con ra, mẹ không nghĩ có ai yêu con bé như vậy, còn có ai thích hợp ở bên con bé tới già hơn con chứ..."

Lúc Úc Uyển Ương vừa rời khỏi đây, Thư Hoài Đạt đã tới gặp Tống Lan Anh, tuy rằng thường xuyên tới đây, bộ dáng vẫn như vậy không khác nhiều, nhưng Tống Lan Anh nhìn ra được, Thư Hoài Đạt đang cố gắng rất nhiều, đè nén cảm xúc trong lòng. Có vài thứ nàng sẽ không thể hiện ra ngoài, đây chính là tính tình của nàng, cũng là nàng cố gắng chống đỡ.

Thư Hoài Đạt im lặng một hồi, kinh hỉ trong mắt cũng từ từ lắng đọng lại, tươi cười chân thành: "Kỳ thật hiện tại cũng không có người oán hận em ấy hơn con, con cần phải chờ em ấy trở về, sau đó mới trừng phạt em ấy." Nàng dừng một chút, đáy mắt lây nhiễm ý cười, nhẹ giọng nói: "Người nói có phải không? Mẹ..."

Rời khỏi nhà Tống Lan Anh, Thư Hoài Đạt liền lái xe quay về Thư gia. 

Thời gian Úc Uyển Ương bỏ đi, đa số thời gian Thư Hoài Đạt đều ở nhà ba mẹ, chẳng qua phần lớn thời gian đều là nàng trò chuyện với Lê Nhu Mẫn về chuyện gia đình, còn nàng với Thư Hòa Thái nói chuyện là rất ít, huống chi sau khi Úc Uyển Ương ra đi, nàng càng ít thân cận với người khác hơn trước.

Nàng đem bánh ngọt của Tống Lan Anh làm giao cho dì Lý, dặn ngày mai đem cho Lê Nhu Mẫn ăn, sau đó muốn lên lầu tới thư phòng lấy tài liệu rồi mới trở về phòng, mở cửa ra đã thấy Thư Hòa Thái ở bên trong.

Nàng vốn định yên lặng đóng cửa lại rồi rời đi, nhưng âm thanh từ trong notebook trước mắt Thư Hòa Thái phát ra làm cho nàng ngây người tại chỗ.

"Sao tuyền, nếu ta không phải là một con hát vô quyền vô thế, ngươi không phải là đại tiểu thư của Trác phủ có quyền có thế, chúng ta có phải sẽ không khó khăn như vậy..."

Một giọng nói rất ôn nhu, mà rất phiền muộn, phảng phất đã đoán được tương lai của hai người có bối cảnh khác nhau một trời một vực, hai người như vậy sẽ không thể nào ở cùng một chỗ được.

Thư Hòa Thái đưa tay ấn xuống nút tạm ngừng, giương mắt nhìn Thư Hoài Đạt đang lẳng lặng đứng ngoài cửa, từ ái hiếm thấy xuất hiện trong mắt Ông, thong thả nói: "Hành động của con bé rất tinh xảo, cảm xúc thu phóng rất tự nhiên, ba đã tìm những phim điện ảnh và phim truyền hình của con bé đóng, hơn nữa ba thích nhất là bộ điện ảnh << Tích Ngôn >> này."

Ông nói rồi chậm rãi đứng lên, đưa tay qua lấy cái ly trên bàn trà, ánh mắt vẫn dừng trên người Thư Hoài Đạt.

Thư Hoài Đạt cười nhẹ, nói: "Em ấy vẫn luôn tài giỏi như vậy, vô luận là trong giới giải trí hay là giới kinh doanh."

Thư Hòa Thái từ chối cho ý kiến, nghĩ tới những tin tức gần đây, đáy mắt Ông nảy lên một ít vui mừng, sau đó thở dài một tiếng, Ông nói: "Hoài Đạt, con là con gái của ba, ba có thể vì con tính toán tới đầu ba bạc đi, nhưng ai có thể ở bên cạnh con đến khi con đầu bạc? Ba đã dung túng con, thì yêu ai sẽ yêu cả đường đi lối về, ba không thể không vì con mà suy xét tương lai. Một gia đình là cần bảo vệ, nếu một ngày nào đó ba không còn năng lực này, ít nhất còn có mẹ con ở đây.

Nhưng khi cả hai lão già này đều không còn, chỉ có một mình con chống đỡ tương lại của cả hai, thì còn có thể chống đỡ bao lâu? Chuyện gì cũng có thể có chuyện đột biến xảy ra, Uyển Ương ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có, thì sớm hay muốn cũng sẽ trở thành nhược điểm của con mà thôi."

Khuôn mặt của hắn có một chút mệt mỏi, chau mày nhìn Thư Hoài Đạt, nàng cũng nhíu chặt mày, trầm mặc không nói. Sau một lúc lâu, hắn lại thở dài rồi nói: "Hoàn hảo, Uyển Ương cũng không có làm cho ba thất vọng. Con bé rất khá, không có cúi đầu trước người khác, thu hoạch cũng được rất nhiều, cố gắng của con bé so với lúc con vừa tiếp nhận Thịnh Quang chỉ có hơn chứ không kém."

Thư Hoài Đạt nhìn hắn, qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng giương khóe môi, cảm thấy kiêu ngạo khi Úc Uyển Ương nhận được khẳng định: "Con vẫn luôn tin em ấy có thể làm được, cho dù không có con bên cạnh."

Đây là người yêu của mình, là người mà hai năm qua làm nàng lúc nào cũng nhớ mong, ngay giây phút nghe Thư Hòa Thái khẳng định Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt cảm thấy nhớ cô vô cùng.

Thư Hòa Thái cười cười, nói với nàng: "Chờ Uyển Ương trở về, hãy thường dẫn con bé về nhà ăn cơm, đừng để con bé đối với ba lưu lại bóng ma."

"Ba, ba nói cái gì..." Thư Hoài Đạt nhất thời mở to mắt, vui sướng cùng khiếp sợ tràn ngập hai tròng mắt nàng, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào trong lòng, nhưng mà cảm xúc vui sướng nhanh chóng che lấp những cảm xúc khác. Thư Hoài Đạt nắm chặt tay nắm cửa, nhìn thần tình của Thư Hòa Thái sau bàn đọc sách, như muốn xác định lần nữa những gì nàng vừa nghe được, không phải là ảo giác.

Nhìn như cũng cảm thấy con gái có chút không dám tin, nên Thư Hòa Thái lên tiếng bổ sung: "Hoài Đạt, ba không phải là muốn chia rẽ hai con, ba chỉ hy vọng ở tương lai hai con không bị những chuyện không đáng làm ảnh hưởng."

Thư Hoài Đạt trừng mắt nhìn, ý cười bên môi càng sâu, Thư Hòa Thái thấy vậy, mỉm cười ngồi lại trên ghế, đè xuống phím để phim tiếp tục phát.

Khi nhạc phim uyển chuyển mềm nhẹ vang lên, từ sau khi Úc Uyển Ương bỏ đi, Thư Hòa Thái lần đầu tiên nghe được giọng nói chân thành của Thư Hoài Đạt: "Ba, cám ơn ba, ngủ ngon."

Khi cửa thư phòng được đóng kín, ánh mắt Thư Hòa Thái phảng phất xuyên thấu qua màn hình, lâm vào hồi ức của hai năm trước.

Khi Ông nghe được chuyện của Thư Hoài Đạt với Úc Uyển Ương, trằn trọc khó ngủ, sau khi khiếp sợ qua đi, phẫn nộ cũng không còn, mà xúc động cũng được lắng xuống. Chỉ là vài ngày ngắn ngủi, Ông thấy giống như vừa trải qua luân hồi, nếm đủ mọi cảm xúc cần có trong cuộc sống.

Ông đã suy nghĩ ra rất nhiều cách để tách Thư Hoài Đạt ra khỏi Úc Uyển Ương, chỉ là toàn bộ kế hoạch đều sụp đỗ khi nhớ lại mấy câu nói của Thư Hoài Đạt: "Cho dù là cuộc hôn nhân của con bắt đầu hay cho tới hôm nay phải kết thúc, con đều không hối hận. Nó bắt đầu vào lúc con muốn cùng nó trói buộc một đời, khi nó chấm dứt, chính là lúc con thật sự không muốn tiếp tục."

Toàn bộ kế hoạch chỉ trong một khắc đó mà sụp đổ, Ông nhận thua.

Cho dù Thư Hoài Đạt đã lãng phí thời gian mấy năm để đặt tình cảm vào một người không đáng, nhưng nàng cũng chưa từng hối hận, Ông làm sao có thể để nàng phải lãng phí thêm thời gian và chịu sự đau khổ vì phải chia lìa với người nàng yêu!

Nàng không hối hận, thì người làm ba như Ông sao lại cố chấp được, nhưng Ông cũng muốn vì tương lai của hai người mà trải đường.

.

.

.

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả hôm nay không có gì muốn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.