Chương 610: Kẻ giật dây
Sau khi vào kinh, chuyện đầu tiên mà Trần Nguyên Khánh làm là gặp công chúa Ôn An.
Bởi vì không có tung tích của Kinh Mặc, công chúa Ôn An ở thận hình ti nhận hết cực hình, khi nhìn thấy Trần Nguyên Khánh, nước mắt nàng ta chợt chảy ra, khẽ kêu lên: "Anh trai, cuối cùng huynh đã trở về, mau cứu muội ra ngoài, muội...
Khi công chúa Ôn An gọi “anh trai”, trong lòng Trần Nguyên Khánh không khỏi run lên, vì âm thanh này rất giống em gái Trần Vũ trúc của hắn ta.
"Công chúa Ôn An, xin chào." Nhưng cuối cùng Trần Nguyên Khánh vẫn lạnh lùng, vì khi nhìn nàng ta khóc đến không có chút hình tượng nào, trong đầu hắn ta lại lóe lên dáng vẻ nén nước mắt của Kinh Mặc.
Công chúa Ôn An?
Ôn An căn bản không thể tin vào tai mình, nàng ta nhìn Trần Nguyên Khánh, thật lâu sau mới thốt nên lời: "Anh trai, huynh bị người ta lường gạt rồi, muội làm sao có thể là công chúa Ôn An, muội là em gái của huynh, Vũ Trúc, muội bất đắc dĩ mới phải nói mình là công chúa Ôn An, nếu như không nói, muội làm sao còn có thể còn sống nhìn thấy huynh, huynh, muội là bị ép buộc, huynh xem bọn họ đánh muội thế nào, muội chưa từng bị oan ức như vậy, anh trai."
Công chúa Ôn An vừa nói vừa khóc, còn không ngừng vung ống tay áo lên muốn cho Trần Nguyên Khánh nhìn thấy vết thương trên người mình.
Trần Nguyên Khánh không nói gì, chỉ nhìn công chúa Ôn An, không ai biết giờ phút này trái tim hắn ta lạnh lẽo cỡ nào.
"Anh trai, huynh sẽ không ngay cả em gái cũng không nhận ra chứ? Muội đã chết năm năm, trong năm năm này, vì có thể gặp lại huynh muội đã chịu dày vò như thế nào, lại không ngờ huynh lại có thể ghét bỏ muội nhanh như vậy, huynh nói sẽ bảo vệ muội cả đời, huynh muốn nuốt lời đúng không?" Công chúa Ôn An cũng cảm nhận được sự khác thường của Trần Nguyên Khánh, lúc nói chuyện nàng ta vẫn lén nhìn biểu lộ của Trần Nguyên Khánh, nhưng vẻ mặt Trần Nguyên Khánh vẫn lạnh lùng, khiến nàng ta có chút không biết làm thế nào, bởi Trần Nguyên Khánh mà nàng ta biết trước nay không giống thế này.
"Anh trai, Hoàng Thượng, Tống Vĩnh Kỳ thật muốn mạng của muội, muội không thích hắn nữa, muội muốn rời khỏi nơi này, huynh hãy giúp muội, mang muội rời đi, sau này muội sẽ nghe lời huynh, sẽ không còn thích Tống Vĩnh Kỳ nữa, sẽ không còn..."
"Anh trai, tại sao huynh không nói gì, huynh đánh thắng trận thật sao? Vậy huynh hãy cầu Hoàng Thượng thả muội ra, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ đáp ứng, anh trai, nếu huynh không cứu muội ra ngoài muội cũng chỉ có một con đường chết."
Công chúa Ôn An biết rõ, Trần Nguyên Khánh là hi vọng cuối cùng của mình, khi nàng ta bị nhốt vào thận hình ti, hoàng huynh tốt của nàng ta đã từ bỏ nàng ta rồi.
"Công chúa Ôn An, ai cho ngươi lá gan động vào Kinh Mặc? Ngươi dựa vào cái gì muốn bắt nạt nàng? Dựa vào cái gì để người ta bắt nàng đi?"
Cuối cùng, Trần Nguyên Khánh không muốn nghe công chúa Ôn An kêu gào tuyệt vọng nữa, hắn ta chậm rãi mở miệng, nhưng sự sắc nhọn trong lời nói lập tức dập tắt hi vọng của công chúa Ôn An.
"Muội..."
Công chúa Ôn An không thể ngờ, Trần Nguyên Khánh vừa mở miệng, đã chất vấn chuyện liên quan tới Kinh Mặc.
Rõ ràng, nàng ta mới là báu vật trong lòng Trần Nguyên Khánh, nhưng bây giờ hắn ta chỉ quan tâm Kinh Mặc sao?
"Anh trai, muội đố kỵ, nàng có được thứ tốt nhất trên thế giới này, phụ thân nàng là Hoàng Thượng, mẫu thân là môn chủ Phi Long môn, Thái hậu lúc nào cũng chán ghét muội lại hết sức nuông chiều nàng, nàng đã có nhiều như vậy, lại muốn tới cướp mất huynh, muội làm sao cam tâm, rõ ràng muội mới là em gái của huynh, muội ở chỗ này nhận hết oan ức, thế mà vừa nhìn thấy muội, huynh lại chỉ chất vấn muội tại sao đối với nàng không tốt, muội..."
Nghĩ đến Kinh Mặc, nghĩ đến tình cảnh mình bây giờ đều do Kinh Mặc ban tặng, rốt cuộc nàng ta không khống chế được sự căm hận nơi đáy lòng, hốc mắt nàng ta đỏ bừng nói với Trần Nguyên Khánh, lời nói tràn đầy ghen tỵ và phẫn hận, giống như ngọn lửa hừng hực, bất cứ lúc nào cũng có thể thiêu đốt lý trí hắn ta thành tro bụi.
"Ngươi có tư cách gì đố kỵ, ngươi dựa vào cái gì mà đố kỵ? Nàng đơn thuần thiện lương, ngươi chẳng qua chỉ là kẻ lừa gạt."
"Muội không phải lừa gạt, muội thật là em gái của huynh Trần Vũ trúc, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, huynh làm sao có thể nhận lầm, năm tuổi muội đã đánh vỡ đầu huynh, tám tuổi khi huynh xuất chinh, muội tặng huynh một thanh bảo kiếm, lúc muội mười hai tuổi huynh trở về, nói sau này sẽ không rời khỏi muội nữa, sẽ bảo vệ muội thật tốt, muội..." Công chúa Ôn An biết Trần Nguyên Khánh đang hoài nghi thân phận của mình, nàng ta chỉ có thể kể lần lượt những việc nàng ta biết giữa bọn họ ra, những ký ức này đều không phải là giả, nàng ta tin tưởng những ký ức ấm áp này có thể gợi lại tình cảm của Trần Nguyên Khánh đối với mình.
Nhưng Trần Nguyên Khánh chỉ lạnh lùng nghe nàng ta nói, trên mặt cũng như trong lòng không hề có bất kỳ dao động gì.
Những chuyện này đều do hắn ta từng nói cho Ôn An nghe, bây giờ nghe nàng ta lần lượt nhắc lại, hắn ta chỉ cảm thấy trước kia bản thân quá mức ngu xuẩn.
Sau khi Ôn An được đưa đến bên cạnh hắn ta, thật ra cũng không nói được bao nhiêu về quá khứ của bọn họ, là hắn ta vội vã ôn lại ký ức với nàng ta, là hắn ta đưa tay cầm lấy tay Ôn Ân, sau đó để sự xuất hiện của nàng ta hủy đi tất cả ấn tượng về em gái ở trong lòng mọi người.
Còn hắn ta thì trợ giúp một cái...
"Công chúa Ôn An, ngươi không cần nói nữa, ta rất rõ thân phận của ngươi." Tại biên quan, sau khi biết em gái là giả, hắn ta đã cho người đi điều tra công chúa Ôn An, hắn ta còn tìm ra đại phu dịch dung của nước Tử Húc, hắn ta đã tìm ra trong nhà đại phu đó chân dung của Vũ Trúc.
Công chúa Ôn An sửng sốt, nàng ta không ngờ, mình nói lâu như vậy mà không hề có tác dụng, Trần Nguyên Khánh cũng không còn là đồ ngu dễ bị gạt trước kia nữa.
Cũng đúng, bởi vì tình cảm với Trần Vũ trúc, bởi vì Tống Vân Lễ có thể khiến Khanh Nhi phục sinh, trước nay hắn ta chưa từng hoài nghi em gái của mình là giả.
Cho nên hắn ta dốc hết sức cho em gái, dốc hết tất cả tình cảm, chưa từng đề phòng.
Mà bây giờ, hắn ta vô cùng hận, thậm chí ngay cả nghe Ôn An biện bạch cũng chẳng muốn.
"Anh trai, muội..." Ôn An không dám nói nữa, nhưng nàng ta biết Trần Nguyên Khánh vẫn là cọng cỏ cứu mạng của mình, dù hắn ta nể tình mình giống em gái hắn ta mà cứu mình một mạng cũng tốt, nên, nàng ta vẫn gọi hắn ta là anh trai.
"Ta không phải anh trai của ngươi, anh trai của ngươi ở hoàng thành của nước Tử Húc kìa." Trần Nguyên Khánh cười tự giễu, khẽ nói.
Công chúa Ôn An không dám nói nữa, nàng ta cảm giác được sự phần nộ của người trước mặt, nếu nàng ta tiếp tục chọc giận hắn ta, sẽ chỉ chết càng nhanh mà thôi.
"Nói, là ai biến ngươi thành hình dáng Vũ Trúc? Là ai bảo ngươi bắt cóc Kinh Mặc? Ngươi còn có âm mưu gì? Ngươi hãy thành thật trả lời, ta sẽ giữ cho ngươi một mạng." Trần Nguyên Khánh thấp giọng nói, nhưng ai cũng rõ ràng, lời nói kia là cảnh cáo sau cùng.
"Anh trai, muội..." Công chúa Ôn An khẽ mở miệng, ánh mắt vẫn có chút tình nghĩa, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Trần Nguyên Khánh, nàng ta không khỏi cúi đầu, nói: "Là Tam hoàng huynh bảo muội tới, bảo muội nghe lời Tống Vân Lễ."
"Tống Vân Lễ đã dặn ngươi cái gì?" Trần Nguyên Khánh thấp giọng hỏi.
"Bảo muội châm ngòi chia rẽ huynh và Hoàng Thượng, Tống Vân Lễ từng nói, chờ hắn leo lên hoàng vị, sẽ giúp Tam hoàng tử leo lên ngai vàng nước Tử Húc chúng ta."
Sau khi nói ra tất cả những điều này, vẻ mặt công chúa Ôn An bình tĩnh hơn rất nhiều, không còn lo lắng như lúc trước nữa.
Những chuyện này, khi ở thận hình ti nàng ta đã từng khai rồi.
Chỉ là lần này chính miệng nói cho Trần Nguyên Khánh nghe nàng ta mới cảm nhận được sự sợ hãu sau khi tất cả chân tướng lộ ra ánh sáng, bởi vì ánh mắt Trần Nguyên Khánh hừng hực lửa giận trước nay nàng ta chưa từng thấy.
Sau khi nghe công chúa Ôn An nói xong, Trần Nguyên Khánh bật cười, hắn ta luôn bất bình vì em gái, vẫn cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ thẹn với nàng, lại không nghĩ sự cưng chiều của mình đối với Trần Vũ Trúc như vậy lại trở thành lưỡi dao trong tay người khác, để cho mình nhằm vào Ôn Yến, nhằm vào Tống Vĩnh Kỳ, sau đó tổn thương Kinh Mặc.