Chương 606: Gặp lại trần nguyên khánh
Kinh Mặc nói khẽ rồi cúi đầu, thật ra mấy ngày nay cô bé đều ngủ không ngon giấc, đêm nào cũng sẽ mơ thấy mẫu thân.
Nhìn Kinh Mặc như vậy, trái tim Lý Trường An lập tức bị nỗi chua xót lấp đầy, ông nhìn Kinh Mặc, không biết phải nói thế nào.
Nói là mẫu thân cô bé vẫn khỏe? Lời nói dối cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần. Chuyện Ôn Yến vì cứu dân chúng mà hao hết tâm sức đã được lưu truyền rộng rãi.
Nói là mẫu thân cô bé không ổn? Cô bé còn nhỏ như vậy, làm thế nào mà chấp nhận được cục diện thê thảm như vậy, còn muốn cô bé mang theo lo lắng trên đường trở về kinh thành?
Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn Lý Trường An, sự khó xử của ông khiến nổi bất an trong lòng cô bé càng tăng thêm, cô bé nắm lấy ống tay áo Lý Trường An, nghiêm túc nói: "Lý thúc thúc, thúc có chuyện gì cũng đừng giấu cháu, thúc cũng thấy được bản lĩnh của cháu rồi đấy, trên thế giới này thật sự vẫn chưa có chuyện gì mà cháu không làm được cả."
Đáy lòng Lý Trường An càng thêm chua xót, đúng là Kinh Mặc gây cho ông quá nhiều bất ngờ, ông không nghi ngờ năng lực của Kinh Mặc, nhưng mà lần này, việc mà Kinh Mặc phải đối mặt với thật sự là vô năng bất lực.
"Lý thúc thúc, thúc nói cho cháu biết đi." Kinh Mặc thấy Lý Trường An vẫn không nói câu nào thì có chút sốt ruột.
"Kinh Mặc, bệnh của mẫu thân cháu, bây giờ..." Cuối cùng, Lý Trường An vẫn không thể tàn nhẫn nói ra chuyện sống chết chưa rõ được, nhưng lại không biết, vẻ nghiêm trọng trên mặt ông đã bán đứng tâm tư của ông.
"Lý thúc thúc, sắp xếp cho cháu trở lại kinh thành đi, cháu nhớ mẫu thân." Kinh Mặc che giấu suy nghĩ rối bời trong lòng, nhẹ giọng yêu cầu. Nhìn đứa nhỏ trắng trẻo xinh xắn kia, Lý Trường Anh chỉ cảm thấy đau lòng, lời yêu cầu của cô bé, sao ông lại không cho được chứ.
"Vậy cháu về doanh trại chỉnh đốn mọi thứ, sau đó sẽ lập tức quay về, Trần Tử Ham và mấy người khác thì cho ở lại trong quân, tuổi các của bọn họ cũng không còn nhỏ, vất vả lắm mới có cơ hội lập công." Kinh Mặc nhẹ nhàng dặn dò xong thì quay người rời đi.
Lý Trường An còn định nói gì đó, nhưng lúc này trong lòng đều là chua xót, ông sợ nếu nói quá nhiều thì sẽ làm lộ ra tâm tư của mình, Kinh Mặc chỉ cần biết một góc của tảng băng chìm, vậy là đủ rồi.
Có điều Lý Trường An lại không ngờ tới Kinh Mặc vừa quay người rời đi, Tô Diễn liền đuổi theo.
"Tô Diễn, ngươi là người của Phi Long Môn, vậy ngươi có biết mẫu thân ta, bà ấy..."
Kinh Mặc thấy cách Lý Trường An đã xa liền nhỏ giọng hỏi dò Tô Diễn.
"Môn chủ, người..."
"Mẫu thân còn sống đúng không? Ngươi chỉ cần nói có phải mẫu thân ta còn sống hay không thôi." Kinh Mặc nhẹ nhàng dò hỏi, trái tim đều như bị treo lên, thậm chí cô bé không dám nghe đáp án của Tô Diễn, nhưng đây là con đường tắt duy nhất để mình biết được chân tướng, chuyện mà Lý Trường An biết, hẳn Tô Diễn cũng biết.
Tô Diễn không dám trả lời, vì lúc này mặt của Kinh Mặc đã trở nên trắng bệch như tờ giấy.
"Tô Diễn, ngươi nói cho ta đi, sau này ta sẽ lại đưa ngươi đi đánh trận, biện pháp hay, Kinh Mặc ta đây có rất nhiều..." Kinh Mặc sốt ruột không chờ được câu trả lời của Tô Diễn, chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ, cô bé hiểu rõ bây giờ thứ có thể uy hiếp được Tô Diễn là gì.
Tô Diễn nhìn ánh mắt sáng rực của cô bé trước mặt, đáy lòng không kìm được mềm nhũn, nhất là những suy nghĩ tuyệt diện thần kỳ kia của Kinh Mặc, khiến hắn không chịu được mà muốn tìm tòi nghiên cứu, muốn...
"Môn chủ còn sống, nhưng mà có khả năng sống không được bao lâu."
Tô Diễn khó khăn nói ra sự thật mà chính bản thân mình cũng không nguyện ý tin tưởng. Sự thật này hắn ta đã biết từ rất nhiều ngày trước, chỉ là hắn vẫn không muốn tin, một người phụ nữ vừa dẻo dai lại kiên cường như vậy, nàng yêu người đàn ông của mình như vậy, sao có thể tùy tiện chết đi được?
"Sẽ không đâu, mẫu thân sẽ không chết, mẫu thân sẽ không chết." Giọng nói của Kinh Mặc trở nên run rẩy, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, lúc này, cô bé quên hỏi tại sao mẫu thân lại biết thành như vậy, cô bé cũng quên đi mình phải làm thế nào, cô bé chỉ muốn phủ nhận khả năng này, mẫu thân có y thuật cao thâm như vậy, có phụ hoàng bảo vệ, mưu kế và thủ đoạn của mẫu thân cũng không kém, lúc cô bé rời khỏi hoàng cung, bà vẫn còn rất tốt, sao mới trong một khoảng thời gian ngắn lại...
Nước mắt Kinh Mặc cuối cùng cũng rơi xuống, cô bé rất bối rối, sau khi biết được có lẽ mẫu thân không còn sống được bao lâu, cô bé cực kỳ giống một đứa nhỏ bị cả thế giới vứt bỏ.
"Kinh Mặc, người phải kiên cường, tin tưởng môn chủ, môn chủ sẽ gắng gượng được. Môn chủ cũng nói rồi, môn chủ có người mình yêu bảo vệ, sẽ không chết." Tô Diễn luống cuống an ủi Kinh Mặc, hắn không có lý do gì thuyết phục Kinh Mặc đừng buồn, biết được tin tức của môn chủ, hắn cũng rất đau lòng, huống chi là con gái của môn chủ.
Kinh Mặc không trả lời, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, im lặng rất lâu mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói với Tô Diễn: "Ngươi đưa ta về quân doanh, ta chỉnh đốn xong sẽ quay lại kinh thành, ta nhớ mẫu thân."
Tô Diễn nghe vậy, dắt tay Kinh Mặc, Kinh Mặc đưa tay ra nắm lấy, lại không thể bước đi. Cô bé nhìn Tô Diễn: "Tô Diễn ca ca, chân của ta mềm nhũn rồi, không đi bộ được, làm phiền ngươi, ôm ta trở về, nhanh lên."
Một câu này của Kinh Mặc khiến Tô Diễn hoàn toàn rơi lệ, cô bé phải chịu đựng nỗi đau xót lớn lao cỡ nào, mới có thể dùng dáng vẻ kiên cường thế này nói chuyện với mình, bi thương thế nào mới có thể khiến một người không sợ trời không sợ đất như cô bé phải mềm nhũn cả chân...
Tô Diễn bế Kinh Mặc lên, cô bé dúi mặt vào trong lòng Tô Diễn, ở nơi không ai nhìn thấy, cuối cùng nước mặt của cô bé cũng có thể thoải mái rơi xuống.
Cô bé chưa từng nghĩ tới việc mẫu thân sẽ rời khỏi cuộc sống của mình, vào lúc bản thân dẫn binh hạ được thành Cẩm Lý, cô bé còn nghĩ sau khi mẫu thân nghe được tin này sẽ vui vẻ cỡ nào, có lẽ cũng sẽ tránh cô bé làm loạn.
Cô bé chưa từng nghĩ tới ngay cả nghe mẫu thân cũng không nghe được tin thắng lợi này.