Chương 567: Tống vĩnh kỳ cường thế
Thánh chỉ của Tống Vĩnh Kỳ được công bố vào sáng hôm sau.
Khác với thánh chỉ trước đó cần phải thương lượng với chúng quan đại thần, lần này tư thái của Tống Vĩnh Kỳ rất bá đạo, không cho phép từ chối, chỉ muốn nói với bọn họ sự quyết định của mình.
Động thái khác thường này của Tống Vĩnh Kỳ khiến trong triều có rất nhiều nghi ngờ, có hơi không thấu rõ tâm tư của Hoàng thượng.
Nhưng, bọn họ lại phản đối theo bản năng, phản đối Hoàng thượng phong Ôn Yến làm Hoàng hậu, phản đối việc Hoàng thượng không thông qua thương lượng với bọn họ mà tự ý đưa ra quyết định quan trọng như này.
Đương nhiên, sự phản đối này, chẳng qua chỉ là Trương Tân Huy, Lương Khuê còn có dư đảng của Tống Vân Lễ, bọn họ biết rất rõ, Ôn Yến và Hoàng thượng mãi mãi đều không thể ở bên nhau, chỉ cần Ôn Yến trở thành Hoàng hậu, vậy Phi Long Môn và thế lực của Hoàng thường tất sẽ diệt trừ bọn họ.
Bọn họ bây giờ đều có tính toàn của mình, nhưng bây giờ Trần Nguyên Khánh ở tận biên cương, Lương Khuê và Trương Tân Huy về sau cũng không có chỗ đứng ở trên triều đường, cùng Hoàng thượng đối đầu nữa.
“Hoàng thượng, như thế không được, vì đoạt được Phi Long Môn, người có thể đối tốt với Ôn Yến, nhưng không thể khiến Ôn Yến trở thành phi tử của người được, càng không thể trở thành Hoàng hậu của người.” Một lão thần đã từng cùng phe với Lương Khuê cũng run run đi ra, cao giọng nói.
“Hoàng thượng, Ôn Yến từng là Hoàng quý phi của tiên đế, người phong nàng ta thành Hoàng hậu, vậy người đặt tiên đế ở đâu? Đặt luân thường đạo lý ở đâu?”
“Hoàng thượng, tuyệt đối không thể phong Ôn Yến thành Hoàng hậu.”
...
Tống Vĩnh Kỳ chỉ cười nhạt ngồi trên triều đường, trước đây y còn từng nói với bọn họ để cố gắng tối đa hóa lợi ích của những người trong cuộc tranh giành này, nhưng hiện nay, nhìn đám thần tử giống như lũ hề, hắn chỉ cảm thấy rét lạnh, cũng chỉ muốn mau chóng thu thập bọn họ.
Tống Vĩnh Kỳ lúc này mới biết, trước đó là bản thân thiếu can đảm...
“Hoàng thượng, Ôn Yến môn chủ có công với xã tắc, lần này còn không màng đến tính mạng mà cứu bách tĩnh vì trong biển lửa, ngôi vị Hoàng hậu, nàng xứng đáng.”
Tiêu tướng nghe đám dư đảng của Lương Khuê cất lực ngăn cản, không nhịn được mà đứng ra cao giọng nói.
“Hoàng thượng, Thái tổ Hoàng đế đã có di chiếu, môn chủ Phi Long Môn có thể làm Hoàng hậu, không chịu bất cứ bối phận thế tục mà ràng buộc.” Trương Tư Hầu lau nước mắt ở khóe mi, cao giọng nói.
“Thái tổ quả thật có di chỉ, chỉ là Trương Tư Không chẳng đã quên, di chỉ của Thái tổ là vật bồi táng của Thái tổ, nội trong bên trong cũng chỉ có truyền miệng, trên di chỉ viết cái gì, ai cũng không rõ.
“Vậy mở quan tài lấy di chỉ của Thái tổ ra.” Trương Tư Không nhàn nhạt nói, lời nói của ông ta rất kiên định, đây là sự áy náy lớn nhất trong đáy lòng sau khi hôm qua ông ta nghe nói Ôn Yến gặp nguy, ông ta luôn biết chuyện di chỉ của Thái tổ, ông ta luôn không nói, dù sao đào lăng tẩm của Thái tổ, chuyện này ở trong mắt bách tính, chính là Hoàng thượng bất trung bất hiếu.
“Trương Tư Không nói năng thận trọng, lăng tẩm của Thái tổ há để ngươi nói mở thì có thể mở, phong Ôn Yến làm Hoàng hậu đã vi phạm quy tắc, mở lăng tẩm của Thái tổ chính là tội bất trung bất hiếu.” Một lão thần bên phe Trần Nguyên Khánh đứng ra, nói chuyện thì nhìn chằm chằm Trương Tư Không, đáy mắt toàn là sự chế giễu.
Mấy lão thần như bọn họ đều biết di chỉ của Thái tổ, khi thương lượng ngăn cản Ôn Yến phong làm Hoàng hậu thì đã thương lượng cách từ chối, cái mũ bất hiếu này, đủ khiến Tống Vĩnh Kỳ không dám có động tác khác.
“Trẫm đều không biết, thì ra ý của trầm và di chỉ của Thái tổ lại giống nhau, chuyện Ôn Yến làm vì bách tính, trong lòng các ngươi biết rõ, các ngươi càng nên biết, thiên hạ này trừ nàng có thể xứng với ngôi vị Hoàng hậu này, người khác ai cũng không được. Ý trẫm đã quyết.”
Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng không muốn nghe tiếp phe Trần Nguyên Khanh nói nữa, ý kiến của đám người phe Lương Khuê, bọn họ phản đối như thế, cũng chẳng qua là sợ bản thân bắt tay với Phi Long Môn, khiến bọn họ không có chỗ đứng.
Bọn họ nghĩ sai rồi, bởi vì y đã không phải Tống Vĩnh Kỳ của trước kia, không cần Phi Long Môn, thực lực của một mình y đã có thể khiến bọn họ biết Hoàng thượng mà bọn họ coi thường không phải dễ ức hiếp.
Trước đây hắn quá nhân từ, vậy mà để người ta có ảo giác mình dễ bắt nạt sao?
“Nhưng, Hoàng thượng, chuyện này rất không ổn, sự việc liên quan đến giang sơn xã tắc, vẫn mong Hoàng thượng thận trọng.”
“Hoàng thượng, tuyệt đối không được, nếu như để Ôn Yến làm Hoàng hậu, ta đợi...”
“Hoàng thượng, lão thần thà chết cũng không thể nhìn người bị yêu nữ Ôn Yến đó mê hoặc, người...”
...
Những tiếng ồn ào thuyết phục này, bộ dạng trung quân vì nước, lại khiến Tống Vĩnh Kỳ buồn nôn.
Hắn từ trên long ỷ đứng dậy, xoay người đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cho đám thần tử đang phẫn nộ này.
Sau khi đi ra khỏi đại điện, Tống Vĩnh Kỳ xoay người nhìn Lộ công công, khẽ nói: “Đem toàn bộ những lời can ngăn đó truyền ra ngoài.”
Nếu bọn họ đã có thể đứng trên triều phản đối y phong Ôn Yến làm Hoàng hậu, y không thể ngăn được miệng của bọn họ, cũng không khống chế được lòng tham của bọn họ, nhưng y có thể khiến bọn họ mãi mãi biến mất ở trên triều.
Y đối với thần tử của mình luôn khoan dung, không đại biểu bọn họ nhiều năm nay không có chỗ sai, trước kia y nghĩ là giả thì không cần che đậy, bây giờ nghĩ nên cắt đứt mọi hậu họa.
Ôn Yến, nàng dùng tính mạng của mình khiến ta hiểu được, có vài chuyện không thể mềm mỏng được.
Nếu như ta sớm biết sự nhân từ của mình đối với bách tính sẽ hại đến nàng, sẽ khiến ta hoàn toàn mất đi nàng, vậy ta sớm đã chọn làm một quân vương đanh thép, hoặc làm một bạo quân cũng được, như thế có phải có thể làm theo ý mình?
“Nhưng đám người đó sẽ không cam lòng, tuy không có đám người Lương Khuê Trương Tân Huy, nhưng Trần Nguyên Khánh vẫn còn, hắn chắc càng muốn muội muội của mình lên làm Hoàng hậu, cho nên người của hắn sẽ ngăn cản.” Lộ công công trong lòng tán thành cách làm của Hoàng thượng, nhưng bây giờ thời cơ này, rõ ràng không đúng.
Dù sao bây giờ Trần tướng quân dẫn binh ở bên ngoài...
Điều bọn họ kiêng kỵ nhất vào lúc này cũng chỉ là Trần tướng quân mà thôi.
“Ôn Yến hết lần này đến lần trước vì ta mà vứt bỏ tính mạng, trước đây ta rời xa nàng ấy, ta không cách nào làm gì cho nàng cả, bây giờ ta nếu như tiếp tục không vì nàng làm chút gì nữa, nếu như nàng lại rời xa, ta có thể cũng sẽ không tha thứ cho mình.” Tống Vĩnh Kỳ rất ít nói ra tâm trạng của mình cho người khác, nhất là chuyện liên quan đến Ôn Yến.
“Ôn Yến môn chủ biết tâm ý của Hoàng thượng, chắc chắn sẽ rất cảm động.” Lộ công công khẽ nói.
Tống Vĩnh Kỳ thở dài, khẽ lắc đầu.
Ôn Yến của y trước giờ không để ý bản thân có thể làm gì cho cô, cô sẽ chỉ vì y làm dốc toàn lực, sẽ cho vì y xông vào nguy hiểm...
Lần này, y cũng muốn vì Ôn Yến làm chút chuyện, cho dù những chuyện này Ôn Yến không hề để tâm.
Nhưng đây là tâm tư của y, đây là điều duy nhất y có thể cho Ôn Yến.
“Ngươi trở về trước đi, trẫm đến Thái Vi Cung một chuyện.” Sau khi căn dặn xong mọi chuyện, Tống Vĩnh Kỳ vội vàng đến Thái Vi Cung.
Bắt đầu từ hôm qua, y cảm thấy tính mạng của mình, trái tim của mình đều ở lại Thái Vi Cung rồi, chỉ có đến đây, chỉ có túc trực bên cạnh Ôn Yến, trái tim của y mới yên tĩnh được.
Ôn Yến vẫn nằm đó, An Nhiên hình như đã đi ngủ rồi, chỉ là sắc mặt của cô vẫn trắng như tờ giấy, nhìn trông rất mong manh dễ vỡ.
Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Ôn Yến, nhỏ giọng nói những chuyện trên triều cho Ôn Yến, giống như Ôn Yến khi còn tỉnh.
Khi nói chuyện Tống Vĩnh Kỳ luôn nắm chặt tay của Ôn Yến, sự dịu dàng trong ánh mắt khiến người ta ngưỡng mộ càng khiến người ta đau lòng.
Lúc này Thái hậu mới biết chuyện của Ôn Yến thì lập tức chạy đến, đứng ở cửa tẩm cung của Ôn Yến, bà ta nhìn thấy con trai của mình dịu dàng nói chuyện với Ôn Yến, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.
Ông trời đối xử với hai đứa trẻ này quá tàn nhẫn rồi, bọn họ trùng phùng còn chưa được bao lâu, lại muốn khiến bọn họ đối mặt với thảm cảnh âm dương cách biệt.
Bà ta rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, khiến Kỳ Nhi của bà ta hết lần này đến lần trước trải qua chuyện đau lòng như này chứ...