Tung Hoành Cổ Đại Full Dịch

Chương 337: Chap-523




Chương 523: Sự đố kị của trần vũ nhu

Tống Vĩnh Kỳ đi tìm Kinh Mặc, ngay khi y nói ra chuyện Trần Nguyên Khánh muốn cô bé tới ở trong Cung Nhu Nghi thì khuôn mặt cô bé tái nhợt đi.

"Phụ hoàng, không đi có được không? Con..." Kinh Mặc ngập ngừng nói, nét mặt bối rối.

"Trần Nguyên Khánh rất quý con, Nhu phi cũng không phải kiểu người độc ác, hơn nữa nàng ta thích phụ hoàng nên chắc chắn sẽ đối xử tốt với con." Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Kinh Mặc sẽ từ chối, y nhẹ giọng dỗ dành cô.

Kinh Mặc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, cô bé lưỡng lự một lúc rồi nói: "Chúng ta đều rời xa mẹ, chắc chắn mẹ sẽ cô đơn lắm."

Cảm giác đau xót chợt dâng lên trong lòng Tống Vĩnh Kỳ, nếu có sự lựa chọn thì y không hề muốn đẩy hai đứa con của mình vào tay kẻ khác, nhưng lúc này y không còn sự lựa chọn nào khác.

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như vậy thì y sẽ không đưa ba mẹ con hồi cung.

"Con ở đó một thời gian, đợi đến khi phụ hoàng và mẹ còn giải quyết hết mọi chuyện sẽ đón bọn con về, có được không?"

"Vậy phụ hoàng có thể nói cho con biết cụ thể là bao lâu không? Nếu ở đó con bị ức hiếp thì phải làm sao đây? Con sẽ nhớ phụ hoàng với mẹ lắm." Kinh Mặc rụt rè nói, trông cô bé có vẻ đáng thương vô cùng, như thể đã bị bắt nạt ở Cung Nhu Nghi rồi vậy.

"Khoảng mấy tháng, đợi đến khi Trần Nguyên Khánh đánh trận trở về phụ hoàng sẽ đón con về ngay, có được không? Trần Nguyên Khánh muốn đưa con tới Cung Nhu Nghi là vì hắn thích con, muốn con thay hắn bầu bạn với muội muội, con không phải nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần khiến cho Nhu phi vui là được." Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói, trong lòng lại chua xót vô cùng, con gái của y vốn nên được yêu chiều hết mực, sao lại phải đi lấy lòng người khác chứ, đều tại người làm phụ thân như y quá vô dụng, đều tại...

"Phụ hoàng phải nhớ lời của mình đó, mấy tháng sau phải đón con về, con muốn xem xem mẹ sinh được em trai hay em gái nữa, con..." Kinh Mặc lại khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng của cô bé khiến Tống Vĩnh Kỳ mềm lòng.

"Vậy phụ hoàng, hôm nay con qua đó luôn nhé, nếu đợi đến khi phụ hoàng hạ chỉ thì Nhu phi sẽ cảm thấy con không bằng lòng." Kinh Mặc nhẹ giọng nói, khuôn mặt cô bé vẫn tái nhợt đi vì vết thương.

"Bây giờ con còn đang dưỡng thương, ta sẽ nói với Trần Nguyên Khánh, đợi đến khi con đỡ hơn rồi mới đi, mấy hôm nay con hãy ở cạnh mẹ con, sức khỏe nàng ấy không tốt lắm, con..."

"Con biết rồi, phụ hoàng, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, cũng sẽ ở bên phụ hoàng nữa, con không muốn đi nơi khác đâu." Kinh Mặc thấy vẻ buồn bã trong ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ thì ngoan ngoãn nói.

Tống Vĩnh Kỳ tìm Trần Nguyên Khánh, khi y nói với hắn việc Kinh Mặc phải dưỡng thương một thời gian mới tới Cung Nhu Nghi được thì trên môi hắn lại nở một nụ cười có vẻ sâu xa.

"Ngươi cũng biết Kinh Mặc đang bị thương mà, ngươi muốn để con bé tới ở cùng muội muội của ngươi ngay lúc thật thật đúng là..." Nhìn thấy Trần Nguyên Khánh như vậy thì Tống Vĩnh Kỳ cũng cảm thấy vô cùng tức giận.

"Nếu hoàng thượng đã có ý như vậy thì ta cũng không ngại nói luôn, chừng nào con bé Kinh Mặc vào trong Cung Nhu Nghi của muội muội ta thì lúc ấy ta sẽ xuất chinh, tuy ta đã dâng tấu xin ra trận, nhưng lúc nào ra trận thì còn tùy vào tâm trạng của ta kìa." Trần Nguyên Khánh cười cười, song lời hắn nói ra lại ngạo mạn tột cùng, những lời ấy khiến khuôn mặt của Tống Vĩnh Kỳ tối sầm đi.

Nếu không phải là vì hắn đang nắm giữ quân đội, nếu không phải vì uy tín của hắn trong quân doanh rất cao, nếu không phải là vì cần hắn ra trận ngay thì Tống Vĩnh Kỳ thật sự rất muốn liều lĩnh giết chết hắn.

"Kinh Mặc vẫn còn nhỏ, cũng không phải hoàng tử, ngươi cần gì..." Rốt cuộc thì Tống Vĩnh Kỳ vẫn phải hạ giọng, lời nói của y có vẻ gì đó rất bất lực.

"Hoàng thượng cũng biết con bé không phải hoàng tử nên cũng không quá quan trọng đâu nhỉ? Chẳng qua ta thấy Kinh Mặc có vẻ hoạt bát thông minh, có con bé ở cạnh thì muội muội của ta sẽ không cảm thấy cô đơn, hơn nữa con bé dù sao cũng là cô công chúa mà hoàng thượng yêu quý nhất, nếu con bé ở trong Cung Nhu Nghi thì ngài chắc chắn sẽ tới để thăm con bé, lúc đó muội muội của ta mới có thể được gặp hoàng thượng." Trần Nguyên Khánh nói chuyện vô cùng thẳng thừng, ý muốn cũng rõ ràng đến nỗi khiến Tống Vĩnh Kỳ thấy kinh ngạc.

Hắn muốn dùng Kinh Mặc để hấp dẫn sự chú ý của Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ tuy không thích muội muội của hắn nhưng cũng sẽ bước vào cổng Cung Nhu Nghi vì Kinh Mặc, hắn không tin Tống Vĩnh Kỳ sẽ không nhận ra được sự tốt đẹp cua Vũ Trúc, hắn tin chắc rằng chỉ cần mình tạo điều kiện thì chắc chắn muội muội sẽ chiếm được tình cảm của Tống Vĩnh Kỳ thôi.

"Ý của ngươi trẫm đã hiểu, ngày mai ta sẽ bảo Kinh Mặc qua đó, nhưng ta cũng mong ngươi hãy giữ lời hứa mà mau chóng xuất chinh, hơn nữa ta muốn ngươi phải đánh thắng trận này." Nói đến những lời sau cùng thì giọng điệu của Tống Vĩnh Kỳ đã trở nên vô cùng nghiêm trang.

Y sợ Trần Nguyên Khánh sẽ hành động cảm tính, tham vọng của hắn dã ngày một lớn hơn, y sợ hắn sẽ làm chuyện gì tổn hại tới Lương Quốc.

Trần Nguyên Khánh nhìn Tống Vĩnh Kỳ rồi im lặng gật đâu, trước khi đi hắn cười cười rồi nói một câu: "Ta không muốn cái danh chiến thần của mình bị hủy hoại, với cả nếu đánh thua thì hoàng thượng liệu có để lại cho ta một vị trí nhỏ nhoi nào trên triều đình không chứ?"

Tống Vĩnh Kỳ không nói gì, nhưng y cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều, Trần Nguyên Khánh tuy ngạo mạn cứng đầu, song hắn ta cũng rất tỉnh táo, hắn sẽ không làm ra những chuyện như phản quốc để hợp tác với quân địch.

Trần Nguyên Khánh huênh hoang đi khỏi, Tống Vĩnh Kỳ lại đến tìm Kinh Mặc nói cho cô bé biết ý muốn của Trần Nguyên Khánh, Kinh Mặc cười cười đồng ý, nhưng vẻ xót xa ẩn sau nụ cười đó lại chẳng thể giấu nổi.

Tống Vĩnh Kỳ tự mình đưa Kinh Mặc vào Cung Nhu Nghi, Nhu phi thấy Tống Vĩnh Kỳ đột ngột đến Cung Nhu Nghi thì mừng tới nỗi muốn rơi lệ, nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ chằm chằm, quên cả việc hành lễ.

Tống Vĩnh Kỳ chỉ nhìn thoáng qua nàng ta rồi liền ôm Kinh Mặc đi thẳng vào căn phòng mà Nhu phi đã chuẩn bị trước cho cô bé.

Y đặt Kinh Mặc lên giường rồi lại sai người mang tất cả những thứ chướng mắt trong phòng ngủ đi đổi thành thứ khác, sau đó lại ngồi cạnh Kinh Mặc trò chuyện hồi lâu, cẩn thận tỉ mỉ dặn dò đủ thứ, mà trong khoảng thời gian đó Nhu phi đang đứng cách Tống Vĩnh Kỳ không xa, lẳng lặng nhìn theo.

Sau khi đã sắp xếp hết mọi việc thì Tống Vĩnh Kỳ mới đứng dậy, Nhu phi bước vội đến bên cạnh y rồi nói: "Thần thiếp chưa từng chăm trẻ con bao giờ, không biết những món đồ này trẻ con không thích, vậy nên căn phòng này không khiến hoàng thượng thấy hài lòng, thần thiếp biết lỗi."

Lúc này Tống Vĩnh Kỳ mới nhìn về phía Nhu phi, đoạn y nhẹ giọng nói: "Kinh Mặc vẫn chưa khỏi hẳn, ngươi hãy chăm sóc con bé cho tốt, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi."

Trần Vũ Nhu dịu dàng gật đầu, sau đó lại khẽ khàng nói: "Vậy hôm nay hoàng thượng có muốn dùng bữa ở đây không?"

Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy mới nhận ra bây giờ đã là buổi tối rồi, y quay đầu nhìn về phía Kinh Mặc, Kinh Mặc cũng đang nhìn y bằng ánh mắt mong đợi, y chậm rãi gật đầu, Nhu phi thấy thế thì vô cùng vui vẻ, nào ngờ câu nói tiếp theo của Tống Vĩnh Kỳ lại khiến niềm vui của nàng ta tan thành mây khói.

Tống Vĩnh Kỳ nói: "Đưa thức ăn tới chỗ này đi, trẫm muốn ở bên Kinh Mặc. Trẫm còn vài lời muốn nói với Kinh Mặc, ngươi lui xuống trước đi."

Trần Vũ Nhu nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sau đó lại nhìn về Kinh Mặc, vẻ mặt nàng ta như đang muốn năn nỉ cô bé điều gì, nhưng Kinh Mặc lại đang vui vẻ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, không hề trông thấy ánh mắt cầu xin của nàng ta.

Cảm giác bất mãn chợt chiếm trọn cõi lòng nàng ta, nàng ta nghiến răng đi khỏi phòng ngủ của Kinh Mặc, vừa bước khỏi cửa thì nước mắt liền tuôn rơi.

Tại sao vậy chứ? Thua kém Ôn Yến thì thôi, chẳng lẽ đến cả một con bé mà nàng ta cũng thua sao? Hoàng thượng chưa bao giờ dịu dàng với nàng ta như thế, đến cả ca ca của nàng cũng rất thích Kinh Mặc, còn cho người tới đây vài lần dặn dò nàng ta phải sắp xếp chuyện ăn mặc của cô bé đâu ra đó.

Trần Vũ Nhu không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này chính là đố kị, mà cảm xúc ấy sẽ ngày càng cắm rễ sâu vào trong lòng nàng ta trong suốt những ngày tháng sau này.

Cho đến khi nàng ta không thể kìm nén được nữa, cho đến khi nàng ta...

Nhưng đây đều là những chuyện sau này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.