CHƯƠNG 482: HÓA RA LÀ GIẬN CÁ CHÉM THỚT
CHƯƠNG 482: HÓA RA LÀ GIẬN CÁ CHÉM THỚT
Gương mặt Lương quý phi lập tức thay đổi, ả không ngờ hóa ra lại vì Ôn Yến.
Trong lúc tuyệt vọng, đột nhiên ả lại nảy sinh hy vọng, rồi lớn giọng gọi với theo bóng lưng Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, thần thiếp không hề xem thường Ôn Yến môn chủ, thần thiếp cũng không hề hạ độc nàng ấy, người hạ độc nàng ấy là con tiện nhân Lương Chỉ Lan, những gì thần thiếp nói đều là thật cả, Hoàng thượng.”
Nàng ta không hề ra tay với Ôn Yến, bởi thế đối tượng bị Hoàng thượng trừng phạt không thể là mình được, Lương quý phi thầm kêu gào trong lòng, Lan quý phi, con tiện nhân đã lập mưu hãm hại ta, rốt cuộc cũng đã gặp báo ứng rồi.
“Lương quý phi, người sai rồi, từ lúc ban đầu Lan quý phi đã báo cho Hoàng thượng biết mưu đồ của người, chứ bằng không làm sao có cảnh tượng trong cung Lan Chỉ đó được.” Lộ công công thấy gương mặt Lương quý phi lộ ra vẻ vui mừng, bèn lên tiếng nhắc nhở ả.
Đến Lộ công công cũng không biết phải hình dung nữ nhân này như thế nào nữa, sao ả ta có thể hồ đồ đến mức này, Hoàng thượng và Lan quý phi cùng diễn vở kịch trong cung Lan Chỉ là để cho Lương Khuê và Trương Tiên Huy bất hòa với nhau, còn ả chỉ là một con cờ mà thôi.
Đến thân phận của mình còn không biết rõ, còn ngồi đây kêu gào, có còn ai ngu ngốc đến mức này không.
“Nhưng người hạ độc là Lan quý phi chứ không phải là ta, ta..., có phải Ôn Yến vẫn chưa trúng độc không? Tất thảy đều là giả dối, là các người cố ý hại ta ra nông nỗi này,là các người, ta đã làm gì sai, sao các người phải hãm hại ta như thế, ta...” Rốt cuộc lời của Lộ công công đã khiến cho Lương quý phi tỉnh ra, gương mặt cô ta toát ra vẻ bất ngờ, nhưng lại càng chắc chắn rằng mình không sai gì cả.
“Hoàng thượng, chuyện này thiếp không làm gì sai cả, đến độc mà Ôn Yến còn chưa trúng, ngài muốn tống thần thiếp vào lãnh cung, thần thiếp không phục.” Lương phi nói rành mạch từng câu từng chữ, rõ ràng ả đã quên mất thân phận của mình, ả luôn cho rằng mình bị người khác hãm hại, đến Hoàng thượng cũng biết ả bị hãm hại, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không bạc tình như vậy đâu.
Ả biết Hoàng thượng là người trọng tình trọng nghĩa.
Bởi thế, niềm hy vọng đang dâng tràn trong lòng ả, ả đi đến gần Tống Vĩnh Kỳ, nhưng không ngờ lúc đi ngang qua Lộ công công đã bị một người kéo áo lại, Lộ công công thở dài một cách bất đắc dĩ, rồi nhẹ nhàng nói: “Đến tận lúc này mà Lương quý phi vẫn chưa hiểu hay sao, tại sao Hoàng thượng lại đẩy người vào lãnh cung, là vì người muốn hãm hại Ôn Yến môn chủ, chứ không phải người chưa hại thành công, hiểu rồi chứ?”
Rốt cuộc Lộ công công đã khiến cho sắc mặt Lương quý phi xám ngoét, hắn ta nhỏ giọng nói với Lương quý phi: “Nói chuyện với đồ ngu thì không thể vòng vo được, chỉ tổ phí lời mà thôi.”
Sau khi nói dứt lời, Lộ công công bèn nhanh chóng đi theo Tống Vĩnh Kỳ, còn Lương quý phi lại không nói thêm gì nữa, ả chỉ nhìn nam nhân mà mình từng ngưỡng mộ cất bước rời đi.
Ả không ngờ nguyên nhân lại là như thế.
Cho dù ả hạ độc Mê Tình với y thì y cũng có thể nhịn, y có thể nhịn đứa trẻ trong bụng ả là con của ăn mày, chuyện gì y cũng thể nhịn cả, ngoại trừ Ôn Yến.
Ả đã đánh giá thấp tình cảm của y, đúng là ả đã đụng phải người không nên đụng.
Hóa ra chỉ cần có ý định đụng đến Ôn Yến thì y đều sẽ không tha thứ.
Lương quý phi không khỏi bật cười với nước mắt tuôn rơi, bởi vì mất đi sự sủng ái của Hoàng thượng, ả không cam tâm, nhưng cũng chỉ đành cam chịu mà thôi.
Lúc biết được sự thật tàn nhẫn này, ả chỉ biết cười giễu bản thân không biết tự lượng sức mình, chứ bằng không tâm trạng đâu để đố kị Lan quý phi nữa.
Cho dù có trái tim bảy lỗ, ả cũng không thể không đố kỵ, nhất là người đàn ông ưu tú như Tống Vĩnh Kỳ vậy nào có ai thoát được khỏi lưới tình của y, bởi thế, kết cục cuối cùng của Lan quý phi sẽ không tốt hơn mình là bao, bởi vì bọn họ đều đang giành giật đàn ông với Ôn Yến.
Mà trong lòng nam nhân ấy chỉ có một nữ nhân duy nhất là Ôn Yến mà thôi.
Bởi vậy, chắc chắc bọn họ sẽ thất bại thảm hại.
Tiếng cười điên cuồng của ả theo cơn gió bay ra khỏi chốn lãnh cung, rơi vào trong tai Tống Vĩnh Kỳ và Lộ công công.
“Hoàng thượng, Lương quý phi đã biết tâm tư của ngài, e là không thể giữ ả lại được.”
“Ả sợ quỷ, bởi thế hãy tìm vài người đến hù dọa ả, điên thành đồ ngu thì chắc là được rồi nhỉ?” Tống Vĩnh Kỳ hạ giọng hỏi Lộ công công.
Đương nhiên Lộ công công cũng hiểu được tâm tư của Hoàng thượng, hắn ta cười rồi nói: “Lương quý phi đã sống trong nhung lụa từ khi còn nhỏ, chắc chắn sẽ không chịu nổi kinh sợ đâu, bởi thế trời còn chưa sáng thì chắc ả đã đánh mất lý trí rồi...”
“Ngươi sắp xếp đi, nhớ phải giữ lại tính mạng cho ả.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng dặn dò.
“Hoàng thượng, nữ nhân này...” Lộ công công không hiểu nổi, điên hay ngu ngốc thì có khác gì mất mạng đâu, sao Hoàng thượng lại dặn dò như thế.
“Ả chết cũng còn chưa đền hết tội, nhưng đứa trẻ trong bụng ả còn có ích.” Tống Vĩnh Kỳ nói với Lộ công công một cách nghiêm túc, nếu như đứa trẻ đó không có ích gì, y và Ôn Yến đã không phải nhờ Gia Cát Minh dùng thuốc để thay đổi mạch tượng của Lương quý phi, khiến cho nàng ta có hiện tượng mang thai giả.
“Hoàng thượng, nô tài biết phải làm như thế nào.” Tống Vĩnh Kỳ đã nói đến đây, đương nhiên Lộ công công phải hiểu ý của y, hắn ta mỉm cười quay sang dặn dò tiểu thái giám vài câu, rồi mới cất bước đi theo Hoàng thượng.
Hai người khởi hành đến cung Lan Chỉ, đến Lan quý phi cũng không gặp mà đi thẳng đến địa đạo, rồi vội vàng về phía cung Thải Vi.
Lúc y đến cung Thải Vi, Ôn Yến đã tỉnh rồi, Lộ công công nói với Ôn Yến như thể tranh công: “Khi nãy Hoàng thượng đã xử lý Lương quý phi rồi.”
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ, mặc dù biết y sẽ giữ chừng mực, không hại đến đứa trẻ trong bụng Lương quý phi nhưng thấy y căng thẳng như thế, Ôn Yến vẫn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Bây giờ thời cơ chưa chín muồi, ta đã nói với y rồi, Trương Tiên Huy sẽ không bỏ mặc đứa con gái này đâu.” Ôn Yến nhỏ nhẹ nhắc nhở, nếu như Lương quý phi gặp chuyện bất trắc gì , Trương Tiên Huy không còn chỗ dựa gì nữa, ở trên triều, ông ta ắt sẽ bán mạng muốn cá chết rách lưới, đến lúc ấy người đau đầu sẽ là Tống Vĩnh Kỳ.
“Chỉ sợ ông ta không bỏ mặc bên ta mới ra tay, hơn nữa, dám có ý đồ với nàng thì chết chỉ là kết quả trong dự tính mà thôi.” Lúc nói chuyện với Ôn Yến, ánh mắt của y rất đỗi dịu dàng, nhưng khi nhắc đến người dám nghĩ đến chuyện hãm hại Ôn Yến, ánh mắt y thoáng có vẻ lạnh lẽo như băng.
“Chàng cần gì phải thế, không phải ta không có chuyện gì hay sao, hơn nữa, ả chưa có làm gì cả.” Ôn Yến giải thích thay cho Lương quý phi.
Đương nhiên nhân cách và cách làm việc của Lương quý phi đều không đúng mực, nhưng mà ả chỉ mới nghĩ đến chuyện hạ độc mình, chứ chưa thật sự ra tay, bởi vì có động cơ mà khiến cho ả không trở mình được thì có hơi quá...
“Ta không thể đụng đến người hạ độc nàng, chỉ đành xử lý ả trước, nếu như ả không có ý nghĩ như thế này, nàng cũng sẽ không chủ động trúng độc đâu nhỉ.” Tống Vĩnh Kỳ cố gắng để gương mặt mình lạnh xuống, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt vẫn tiết lộ tâm tư của y.
Ôn Yến nhìn Tống Vĩnh Kỳ rồi nhẹ nhàng mỉm cười, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng lấy Lương quý phi ra trút giận.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn nụ cười trên gương mặt Ôn Yến rổi vươn tay, ôm cô vàng lòng, y đang giận cá chém thớt đây mà.
y không muốn để Ôn Yến bị tổn thương một chút nào, nhưng lần này Ôn Yến tự hạ độc mình, y không thể trách phạt cô, nhưng không thể kềm chế sự hoảng hốt từ trong đáy lòng, chỉ đành giận cá chém thớt mà thôi, trút cơn giận lên Lương quý phi có ý định hãm hại Ôn Yến.
“Chàng yên tâm đi, sau này ta sẽ không làm thế nữa.” Ôn Yến an ủi nam nhân đang cứng đờ sống lưng ấy.
Được y bảo vệ như thế, trong lòng Ôn Yến cảm thấy rất ấm áp, nàng có thể cảm nhận được sự hoảng hốt trong lòng y.
y rất quan tâm đến mình.