CHƯƠNG 429: SONG SINH GIÁ ĐÁO
CHƯƠNG 429: SONG SINH GIÁ ĐÁO
Lăng Quý Thái Phi nghe thấy lời của Ôn Yến thì nước mắt không kìm nổi nữa mà rơi xuống.
“Môn chủ, Quy Nhi mấy ngày hôm nay cứ mê mê man man như vậy, ngoại trừ lúc ăn cơm có thể tỉnh dậy một lúc thì những lúc khác...” Trong mắt Lăng Quý Thái Phi lúc này chỉ toàn là sự lo lắng, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành trước đây đã tràn đầy sự tiều tụy, những sợi tóc trên trán dính cả vào mặt, bất kỳ ai cũng sẽ không tin nữ nhân trước mặt này đã từng là mỹ nữ của hậu cung.
Bà ta lúc này, chỉ là một người mẹ bất lực.
“Bắt đầu từ khi nào?” Ôn Yến nhẹ giọng hỏi, lúc nói chuyện còn không quên thị ý bảo Lăng Quý Thái Phi bế đứa trẻ đến trước mặt mình.
“Ba ngày trước.” Lăng Quý Thái Phi do dự một hồi, rồi nhẹ nhàng nói.
Ôn Yến đưa tay chẩn mạch cho đứa trẻ, sau khi chẩn xong thì nhẹ giọng nói với Lăng Quý Thái Phi: “Ta cần máu của đứa bé.”
“Môn chủ có thể cứu Quy Nhi sao?” Không có trả lời mà chỉ sốt sắng hỏi.
“Ta muốn biết hàm lượng kim loại nặng trong máu của nó, chỉ khi biết được điều này, ta mới có thể...” Ôn Yến biết sự lo lắng của một người mẹ là như thế nào, nhưng cô cũng chưa rõ tình trạng bây giờ của Quy Nhi nên cũng không biết kê đơn thuốc như thế nào nữa.
“Vậy thì làm phiền môn chủ rồi.” Lăng Quý Thái Phi cảm kích nói xong định quỳ xuống lần nữa thì không ngờ Ôn Yến lại đưa tay dìu bà ta dậy, cô nhẹ giọng nói một câu: “Lần này, phải là Phi Long Môn của ta cảm tạ bà, nếu không năm vạn quân Khắc Châu này...”
Lăng Quý Thái Phi nhìn Ôn Yến, trong mắt đã giàn dụa nước mắt, bà ta ngập ngừng, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng không nói gì cả.
“Cơ thể ta không khỏe, chuyện rút máu sẽ để cho quân y làm, bà yên tâm, máu của Quy Nhi sẽ do đích thân ta kiểm tra, nếu như có tin tức ta sẽ kêu người thông báo cho bà ngay.” Ôn Yến nhẹ nhàng nói xong thì mệt mỏi dựa vào đầu giường, lần này sau khi bị thương, cô cảm thấy cả người mình đã yếu đi không ít, nói mấy câu mà đã mệt mỏi đến độ bản thân cũng không chống được nữa.
“Tạ Môn chủ.” Lăng Quý Thái Phi vội vàng nói cảm ơn, sau đó vội vàng đưa Quy Nhi đến khu quân y, nhưng không ngờ Thiên Sơn ở bên cạnh trông chừng Ôn Yến lại đột nhiên lên tiếng: “Dạ Mị, Lương Quang Tường bị cứu đi rồi.”
Bước chân của Lăng Quý Thái Phi khựng lại, sắc mặt lo lắng cũng cứng đờ, rất lâu sau bà ta mới hồi thần, bà nhìn Ôn Yến, cuống cuồng nói: “Ta không biết nhiều chuyện của y, nếu như không phải y nhớ con trai mà đưa bọn ta đến quân doanh Khắc Châu thì chuyện của quân Khắc Châu ta cũng sẽ không được biết, ta...”
Lăng Quý Thái Phi không biết mình nên giải thích thế nào mới có thể khiến Ôn Yến tin mình, nhưng trong thần sắc lại toàn là sự cấp thiết.
“Ta tin bà, bà đưa Quy Nhi đi đi.” Ôn Yến nhẹ nhàng nói xong thì nhắm mắt lại, không có ai nhìn ra được tâm tư của cô, sự hoảng loạn trên gương mặt của Lăng Quý Thái Phi càng thêm nặng nề, bà ta do dự rất lâu, cuối cùng vẫn bế Quy Nhi rời khỏi.
“Môn chủ, bà ta là người hiểu Lương Quang Tường nhất, bà ta...” Thiên Sơn có chút sốt ruột mà nói, thế lực trong triều của Lương Quang Tường có thể khiến y đàm phán giữ lại một mạng với Môn chủ, thế lực lớn như vậy nếu như dùng cho người khác, vậy thì hậu quả thật khó lường.
Đặc biệt là người đó, bọn họ còn không biết là ai.
Đây chắc chắn sẽ trở thành hiểm họa ngầm trong triều đình.
“Bà ta thật sự không biết.” Lời của Ôn Yến rất chắc chắn, Thiên Sơn khó hiểu nhìn cô, Ôn Yến lại nói cho nàng ta biết: “Quy Nhi bị bệnh vào năm ngày trước.”
Thiên Sơn sững sờ, ngay lập tức cũng hiểu tất cả.
Năm ngày trước, là lúc mà Phi Long Môn vây chặn tiểu viện, lúc đó bọn họ nhận được tin tức của Dạ Mị...
Cái được gọi là áy náy, cái được gọi là sứ mệnh, cái được gọi là ơn cứu mạng, thật ra toàn bộ đều không phải, nguyên nhân khiến Lăng Quý Thái Phi vào lúc quan trọng cuối cùng lựa chọn Phi Long Môn chỉ có một: Quy Nhi.
Cho nên hôm nay, nếu như bà ta biết được tin tức của Lương Quang Tường, chắc chắn sẽ biết gì nói đó, bởi vì trong đáy lòng bà ta, chỉ có Ôn Yến mới có thể cứu Quy Nhi.
“Những cái khác thì không nói, nhưng bà ta là một người mẹ tốt.” Một người mẹ có thể hủy diệt toàn bộ tình yêu và tương lai của mình để cứu con của mình, quả thực là khiến người ta kính phục.
“Nhưng mà Quy Nhi đó cũng là con trai của Lương Quang Tường, một tên xấu xa như vậy, làm sao mà xứng có con cái chứ, nếu như không phải vì dục vọng riêng tư của y, Quy Nhi căn bản sẽ không bị trúng độc, nếu như không phải y đưa con của mình xuất cung, An Nhiên Thế Tử chắc chắn có thể bảo vệ cho nó.” Đáy lòng Thiên Sơn vẫn ngập tràn căm phẫn, kể từ khi Lương Quang Tường hoàn toàn phản bội Phi Long Môn, tất cả những người có liên quan đến Lương Quang Tường đều khiến Thiên Sơn mang theo ác ý, cho nên lời nói ra cũng vô cùng căm hận.
“Muội nên cảm ơn nó, nếu như không có nó thì quân Khắc Châu đã bị hủy diệt trong phút chốc rồi, lúc đó lại trở thành hiểm họa ngầm cho Kỳ.” Ôn Yến thẳng thắn nói với Thiên Sơn, đạo lý như vậy Thiên Sơn làm sao mà không hiểu được, nhưng nghĩ đến Lương Quang Tường, nàng ta lại không kìm được sự tức giận.
“Mẹ, Phụ Hoàng không tin người rồi, người còn để cho Phụ Hoàng vào lều trại của người nữa, người thật sự thiếu nam nhân lắm sao?” Vào lúc Thiên Sơn đang cau mày, đáy lòng phẫn nộ khôn xiết thì thanh âm giòn giã của Kinh Mặc đột nhiên xuất hiện bên ngoài lều trại.
“Phụ Hoàng người biết sai rồi nên mới đến tìm mẹ để xin lỗi có đúng không?” So với lời nói sắc bén của Kinh Mặc, Trọng Lâu rõ ràng là hiền hậu hơn, bé chỉ là vui mừng hỏi thăm.
Đối với sự xuất hiện của Phụ Hoàng, Kinh Mặc và Trọng Lâu đều rất vui, dù sao cũng không có đứa trẻ nào là không mong phụ mẫu có tình cảm tốt đẹp hết, chỉ là phương thức biểu hiện hoàn toàn không giống nhau mà thôi.
“Mẹ ơi, nếu như người thiếu nam nhân, có thể suy nghĩ đến cha nuôi đó, cha nuôi không được thì Gia Cát thúc thúc cũng không tệ, Mao chủ nhiệm tốt xấu cũng theo đuôi người nhiều năm rồi, mấy người bọn họ đều mạnh hơn Phụ Hoàng của con.” Thanh âm của Kinh Mặc lại truyền đến, khóe môi Ôn Yến giựt giựt rồi lại giựt.
Mình đã quá nuông chiều Kinh Mặc rồi sao? Ở bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ mà dám nói ra mấy lời này, Chung Phục Viễn và Gia Cát Minh thì cũng thôi đi, Mao chủ nhiệm, cô bé vậy mà...
Trong mắt cô bé, thì ra mẹ của cô bé đã bụng đói vơ quàng đến mức như vậy rồi sao?
“Kinh Mặc, con tưởng mình nói bậy nói bạ thì Phụ Hoàng sẽ không đánh con đúng không?” Nghe thấy con gái nghiêm túc nói bậy như vậy, đặc biệt là nói muốn tìm cho Ôn Yến một nam nhân khác, tâm trạng của chàng đương nhiên là sẽ không tốt rồi, cho nên không đợi Ôn Yến lên tiếng, chàng đã xuất ngôn cảnh cáo rồi.
“Mẹ ơi, Phụ Hoàng muốn đánh con, con không cần Phụ Hoàng nữa, người đổi một Phụ Hoàng khác cho con đi.” Thấy sắc mặt âm trầm của Tống Vĩnh Kỳ, Kinh Mặc biết mình đùa có hơi quá rồi, nên vừa la lớn lên vừa xông vào trong lều trại.
“Phụ Hoàng, người không những không tin mẹ, mà con bắt nạt tỷ tỷ, người như vậy không ra dáng nam nhân chút nào.” Thấy Kinh Mặc đã xông vào lều trại, Trọng Lâu cũng không muốn nói nhiều với Tống Vĩnh Kỳ nữa, dù sao mục đích hôm nay bọn họ đến cũng là để thăm mẹ mà.
“Trọng Lâu, Phụ Hoàng sẽ không bao giờ không tin mẹ của các con, nếu như ngay cả mẹ của các con mà ta cũng không tin, vậy thì ta thật sự không có người để tín nhiệm nữa rồi, thật đó.” Tống Vĩnh Kỳ vừa sốt sắng giải thích, vừa nhìn Trọng Lâu biến mất trong tầm mắt của mình.
Ôn Yến nhìn hai bóng ảnh nhỏ xông vào trong lều trại, trên gương mặt lập tức lộ ra ý cười rạng rỡ, nhưng mà sắc mặt hai đứa trẻ lại vô cùng âm trầm, hoàn toàn khác với hai người vừa mới ‘giương cao chính nghĩa’ cho cô ở bên ngoài.
“Sao người ngốc quá vậy, người để mình bị thương không biết người khác sẽ đau lòng sao?”
“Mẹ ơi, người ngay cả mạng cũng không cần nữa, người muốn Phụ Hoàng của con sau khi thương tâm xong lại đi chia sẻ cuộc sống hạnh phúc với đám diêm dúa lòe loẹt kia sao?” So với lời chỉ trích vụng về của Trọng Lâu, lời của Kinh Mặc rõ ràng là cao minh hơn nhiều, chỉ là nói như vậy có thật sự là tốt không?
“Mẹ ơi, tại sao không tìm Trọng Lâu, lúc mẹ nguy hiểm, con có thể giúp cho người mà.” Trọng Lâu nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Yến, sau khi chỉ trích cô xong, sự lo lắng trong lòng cậu bé lại không kìm chế được nữa, lời chỉ trích cũng không thốt ra được.