Tùng Hoa

Chương 9-2




Bầu trời đang cuồn cuộn những quầng mây xám có vẻ sẽ có một trận mưa to. Mộc Ang cho Kim Mã rẽ vào một lối đi nhỏ dẫn đến một căn nhà hoang không có người ở lẩn khuất bên bìa rừng để trú tạm. Nàng nhóm một đám lửa nhỏ khi những hạt mưa bắt đầu rơi rả rích ngoài hiên nhà. Bên trong gian nhà nhỏ, Thanh vân cho Kim Mã đứng ở một góc nhà nơi trước đó có vẻ từng là gian bếp. Nàng ngồi trên một khúc gỗ ngoài gian chính nơi đối diện cửa ra vào nhìn ngắm màn mưa ngoài kia nơi màn đêm cũng đã buông xuống, có tiếng chắp cánh của vài chú chim chưa về kịp nơi trú ngụ, rừng cây lay động xạc xào. Nóc nhà cũ nên có nhiều chỗ thủng, nước mưa theo đó rơi xuống nền nhà đọng từng vũng nước. Mộc Ang nhìn ngắm những chuyển động của thiên nhiên xung quanh mình, cảm nhận từng cơn gió lạnh mang theo hơi mưa, rồi thanh âm của những bước chân người vội vã đang tiến về phía ngôi nhà nhỏ này, họ có mang theo vũ khí. Mộc Ang chưa nghe họ nói gì với nhau, có lẽ là một nhóm hiệp khách tìm đến đây để trú mưa như nàng chăng? Họ bắt đầu tỏa ra bao vây căn nhà, một nhóm khác đang tiến vào cửa chính. Mộc Ang đưa tay cầm lấy thanh kiếm bên cạnh khi hiểu rằng họ đến vì nàng. Vẻ mặt của Mộc Ang dường như mệt mỏi, có chút bất cần, chưa vội khẩn trương chuẩn bị cho điều sắp diễn ra. Nàng chỉ ngồi đó bên đống lửa như để chờ đợi.

Nhóm người kia đã tiến vào trong, nhìn thấy vẻ mặt không mấy bất ngờ của cô gái trẻ họ có chút chần chừ. Nhóm người đó không quá nhiều lời, họ ra hiệu cho nhau bằng tay, rồi tất cả đồng loạt tiến đến tấn công. Mộc Ang lại lao vào một cuộc chiến khác, lần này là cuộc chiến của riêng nàng. Tiếng vũ khí va vào nhau, lại có tiếng la hét khi có kẻ gục xuống, ngoài trời cơn mưa vẫn không ngớt, gió lạnh không ngừng thổi, tiếng vó ngựa dưới màn mưa như hối hả hơn. Một chàng trai xuất hiện xông vào giữa cuộc giao đấu, người hắn ướt đẫm bởi nước mưa, bộ y phục màu lam thêu những đường vân nổi như những gợn sóng, thanh kiếm sáng lóe mỗi lần ra đòn, một chốc đã lưng kề lưng với cô gái đơn độc đang phải chống lại một nhóm đông người. Chàng trai liếc nhìn Mộc Ang như để kiểm tra xem nàng có bị đả thương không, khi biết chắc nàng vẫn lành lặn thì nhoẻn miệng cười vừa lúc phải đỡ một đường đao chém xuống của đối thủ.

Mộc Ang bị bất ngờ vì sự xuất hiện của chàng trai kia nên đứng khựng lại một lúc không để ý đến có kẻ tấn công từ phía sau lưng. May mắn thay, chàng trai ấy kéo tay nàng và đỡ lấy đường kiếm, chém gã kia đứt cổ rồi té gục. So với đôi nam nữ trẻ tuổi thì nhóm người đánh thuê có vẻ khó lòng thắng được khi đồng bọn đang bị chém giết từng tên một, được một lúc tên cầm đầu thấy có vẻ không thể xoay chuyển tình thế đã ra hiệu cho tất cả rút lui để bảo toàn tính mạng, nhận được lệnh rời đi bọn thuộc hạ gấp rút chạy thoát thân. Mộc Ang và chàng trai kia không mấy tha thiết việc đuổi theo bọn người đó, họ chỉ đứng giữa gian nhà xung quanh có nhiều xác chết và nhìn theo bọn người đang lẩn trốn.

*

Căn nhà hoang trở lại yên tĩnh, đống lửa lại bập bùng ấm áp, cơn mưa vẫn kéo dài, đôi nam nữ ngồi nhìn nhau qua ánh lửa chưa biết nói gì với nhau cho cuộc hội ngộ bớt đi phần nào sự ngượng ngùng. Do y phục trên người bị ướt nên chàng trai đã cởi áo ngoài ra treo lên hong bên ngọn lửa cho khô, hắn khoác nhờ tấm áo choàng Vệ Nữ của Mộc Ang.

- Lúc trước là như thế này sao?

Chàng trai lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.

- Lúc trước?

Mộc Ang nghi hoặc.

- Là trước kia khi nàng cùng Kha Lang rong ruổi khắp nơi từ núi rừng Ngạn Tây rồi vào thành Lãnh Chúa. Mỗi đêm hai người đều ở cạnh nhau bên đống lửa thế này, không phải sao?

Chàng trai lại tiếp lời, tỏ chút vẻ đố kỵ.

- Còn ngài thì tại sao lại xuất hiện giữa chốn này? Cấm Thành đã chẳng còn việc gì quan trọng cho vị hoàng tử như ngài bận tâm rồi sao?

- Đất Hoa Nam nơi nào cũng có việc quan trọng cho hoàng tử ta bận tâm, người trên đất Hoa Nam cũng quan trọng không kém. ‘Cuồng sát thành Hãn’, nghe cũng có chút lý thú. Ta không nghĩ nàng không có lý do lại ra tay bạo dạn như thế nhưng một lúc hạ sát nhiều người như vậy không giống với nàng theo như ta biết.

Hoàng tử Xơng Ngỵ vừa nói vừa chăm chú nhìn gương mặt của Mộc Ang, nàng có vẻ mệt mỏi và ưu tư.

- Ngài đã biết nhiều đến vậy chẳng lẽ ngài lại không rõ vì sao ta lại ra tay với bọn họ? Lúc đó ta chỉ muốn đưa đứa trẻ tội nghiệp kia rời đi chứ chẳng có ý định tổn hại họ nhưng đám người đó thật tàn độc, họ giết người như giết một con thú, chẳng có chút tình cảm nào.

Mộc Ang đứng dậy bước đến đứng cạnh bậc cửa nhìn ra đóng tử thi lù lù nằm dưới mưa do nàng và Xơng Ngỵ lúc nãy đã hợp sức đưa những cái xác ra đó. Xơng Ngỵ lúc đó sẵn người đang ướt nên lãnh phần kéo chúng ra xa khi đã cùng Mộc Ang đưa ra tới bậc cửa.

“Nếu một ngày ta bị ép phải giết người, ta sẽ làm!”

Câu nói của chàng trai ngồi bên bờ suối giữa đêm khuya trong khu rừng trên đất Ngạn Tây lại vang lên trong đầu Mộc Ang.

“Hắn mà có ở đây có lẽ sẽ cười cho tình cảnh của ta lúc này!”

Mộc Ang chợt nghĩ đến Kha Lang. Xơng Ngỵ biện giải:

- Nhưng những người kia chỉ là bọn nô lệ, họ thuộc sở hữu của người mua.

- Nếu ngài có mặt lúc đó chắc chắn ngài sẽ chẳng thể điềm nhiên nghĩ đến việc cô bé đó thuộc sở hữu của ai. Ta không hiểu tại sao các người lại đối xử với đồng loại như thế được?

- Trong đời, ta chưa ra tay giết hại một nô lệ nào, nhưng họ là những kẻ phạm tội nên bị xung vào làm nô. Nàng không thể vì một nô lệ phạm tội mà giết nhiều người như vậy. Ta xem như nàng đã vì tự vệ mà phải ra tay và bọn người đó đã ngoan cố không buông tha cho nàng, nhưng nếu ngay từ đầu nàng hiểu được điều đó thì đã chẳng phải đặt bản thân vào vòng nguy hiểm. Ta không chịu nổi nếu như nàng bị tổn hại gì. Ta... ta….

Xơng Ngỵ không nói thêm nữa chỉ sợ Mộc Ang thấy được phần yếu đuối của người.

- Ngài chắc chắn cô bé hơn mười tuổi đó là tội phạm? Cô bé đó có thể phạm tội gì để bị tước đi sự tự do và trở thành trò tiêu khiển của những kẻ khác?

Mộc Ang xoay người lại nhìn thẳng Xơng Ngỵ giọng có vẻ bực dọc. Một cơn gió lạnh thổi thốc vào xua tan bớt bầu không khí căng thẳng hiện tại khi Mộc Ang đã cảm thấy hơi lạnh ảnh hưởng đến mình và chợt nhận ra nàng có vẻ như đang trút giận lên người bên cạnh. Nàng bước lại ngồi bên đống lửa, vẻ mặt trầm ngâm không nói gì nữa.

- Nàng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi! Ta sẽ canh chừng cho nàng ngủ, bọn nhà giàu đó đang treo thưởng cao ngất ngưỡng để bắt được nàng dù sống hay chết nên những kẻ đánh thuê còn tìm đến nàng không phải chỉ lần này, nhưng nàng yên tâm ta sẽ bên cạnh bảo vệ nàng.

Xơng Ngỵ chuyển sang chủ đề khác vì không muốn Mộc Ang tức giận thêm.

- Ta không sợ họ. Ngài cũng nên nghỉ ngơi, có lẽ đêm nay không ai còn tìm đến nơi này để bắt ta nữa đâu.

Mộc Ang ngã lưng tựa vào một thân cột, thanh kiếm được đặt ngay bên cạnh, nàng nhìn vào bóng đêm ngoài kia nơi có một nhóm người ẩn nấp sau những thân cây rừng và to nhỏ bảo nhau phải canh chừng cẩn mật không để ai tấn công làm tổn hại đến hoàng tử của họ. Nàng cảm thấy mệt mỏi nên chỉ muốn ngủ dù việc Xơng Ngỵ bỗng dưng từ đâu xuất hiện tương trợ vẫn là điều nàng đang thắc mắc.

Xơng Ngỵ gật gật đầu ra chiều đồng ý với Mộc Ang và đảo mắt nhìn ra phía cửa. Người tựa vào vách gỗ gian nhà phía đối diện Mộc Ang qua ngọn lửa. Xơng Ngỵ nghĩ ngợi khi bản thân dần chìm vào giấc ngủ sau mấy ngày rong ruổi tìm kiếm Mộc Ang theo tin tức báo về của Hắc Liên Đội. Đây sẽ là chuyến đi tự do cuối cùng của người trước khi trở lại Cấm Thành nhận lãnh ngôi vị minh chủ theo giao ước với vua Hoa Nam trước đó. Người chọn dành hết chuyến đi này cùng Mộc Ang với hy vọng có thể cùng nàng trở về Cấm Thành, điều đó có nghĩa người đã giữ được người con gái mà mình yêu mến ở lại bên cạnh. Người sẽ trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

*

Xơng Ngỵ thức dậy khi ánh nắng chiếu xuyên qua những lỗ thủng trên trần ngôi nhà hoang toả ra hơi ấm. Người bật ngồi dậy khi không thấy Mộc Ang đâu cả chỉ có Kim Mã đang đứng cạnh chú ngựa màu đen của người ngoài sân. Bước tới bậc cửa nhìn ra thì thấy Mộc Ang đang loay hoay tìm những nhánh cây rừng khô, có lẽ nàng muốn thiêu những cái xác kia nhưng mãi vẫn chưa tìm được vì trận mưa đêm qua.

- Nàng không cần phải tìm, có lẽ với cái nắng này phải đến cuối ngày mới có thể có đủ cây khô để thiêu chúng được.

Xơng Ngỵ vừa nói vừa đảo ánh mắt nhìn mấy cái xác còn ướt mưa, những gương mặt đã trắng bệt, máu loang trên nền đất ẩm.

Mộc Ang nghe giọng Xơng Ngỵ thì ngoảnh mặt nhìn, nàng đành phải đồng ý với Xơng Ngỵ vì đã mất cả buổi sáng tìm kiếm nhưng vô ích. Mộc Ang muốn mau chóng biến những cái thây kia thành tro, nàng cảm thấy mệt mỏi khi phải đối diện với xác chết mỗi ngày. Nàng không biết cho đến ngày tìm ra Đại Đế còn phải giết bao nhiêu Nhân Tộc nữa. Lắm lúc Mộc Ang muốn dùng Thần Lực để bay đi thật nhanh và tìm cho ra Đại Đế, lúc đó nàng có thể trở về Đại Vân Đình mà sống một cuộc sống yên ổn không có giết chóc, không có tranh đoạt.

- Ngài làm gì ở đây? Sao lại xuất hiện đúng lúc ta đang đánh nhau cùng bọn người kia? Ngài cho đám người Hắc Liên gì đó theo dõi ta sao?

Mộc Ang nghĩ đến lúc phải biết được lý do mà Xơng Ngỵ có mặt giữa chốn này và gặp nàng một cách trùng hợp như thế.

- Ta đi tìm nàng! Phải, do Hắc Liên Đội đã mang tin về nàng cho ta biết nên ta có thể tìm gặp nàng, lại vừa đúng lúc nàng cần được giúp đỡ.

Xơng Ngỵ không có ý phải giấu Mộc Ang điều gì.

- Tìm ta? Tại sao ngài lại phải đi tìm ta?

Mộc Ang nghi hoặc, chẳng hiểu Xơng Ngỵ có ý gì.

- Ta muốn đưa nàng trở lại Cấm Thành. Xơng Ngỵ nói như thể đó là điều hiển nhiên.

- Trở về Cấm Thành? Tại sao ta lại phải quay về đó? Ngài biết rõ là ta còn một chặng đường dài phải đi, nhiều nơi sẽ đến, làm sao ta có thể quay về đó được?

- Ta thật sự muốn biết là do nàng hoàn toàn không để tâm đến ta hay do ta quan tâm nàng chưa đủ nhiều để nàng có thể hiểu được rằng trong lòng ta nàng giữ một vị trí rất đặc biệt? Tại sao nàng cứ phải ra đi trong khi ta có thể cho nàng tất cả những thứ nàng cần?

Xơng Ngỵ tiến lại gần Mộc Ang khi nàng đang nhặt nhạnh những cành cây khô trên đất. Họ đang cùng nhau cố gắng thiêu hết đống xác kia, lúc này trời đã ngã về chiều, có vẻ họ lại phải qua đêm trong căn nhà hoang này.

Mộc Ang lại phải đối diện gương mặt nghiêm túc của Xơng Ngỵ cùng ánh mắt da diết đang nhìn nàng. Lần nào cũng khiến Mộc Ang muốn lẩn tránh, nàng không biết nên đối diện ra sao, nói năng như thế nào để người đối diện hiểu được nàng.

“Ngài có thể mang cho ta tên Đại Đế đang lẫn mình đâu đó giữa Nhân Tộc này không? Ngài có thể giúp ta ngăn chặn cuộc Đại Phân Tranh một khi Đại Đế chạm tay được vào Huyền Lực thông qua Mật Lệnh, thứ cũng đang trôi nổi đâu đó trong Biển Bóng Tối nơi mà cả Thần Tộc như chúng ta cũng không thể đi vào? Ngài có biết thế giới này có thể bị đảo lộn bất cứ lúc nào và ta là người duy nhất có thể tìm thấy Đại Đế, không một ai có thể san sẻ gánh nặng này cho ta được, không có bất kỳ ai cả? Ngài đang nói đến tình cảm nam nữ? Ta hiểu, nhưng giữa chúng ta mãi mãi không thể có được điều đó. Chúng ta không phải bị ngăn cách bởi giai cấp mà là cả một sự tách biệt của giống loài, cả một dãy núi dài ở phía trời tây kia, những điều ta biết mà ngài không biết, những điều ngài không thể nhìn thấy được khi đứng ở phía bên này đất Nhân Tộc. Hơn nữa, ta không có thứ tình cảm như thế dành cho ngài, dù ta biết ngài là người rất tốt, sẽ thật hạnh phúc cho cô gái nào đó nếu như được ngài quan tâm.”

Mộc Ang như thét lên trong tâm trí của riêng mình. Nàng giương đôi mắt đượm vẻ u buồn nhìn Xơng Ngỵ,nghĩ rằng nếu người biết được những điều nàng phải gánh vác và chất chứa trong lòng thì sẽ ra sao?

- Ta không có cảm giác giống như cách mà ngài đang nghĩ về ta. Ta chỉ muốn ngao du thế giới, những chuyện khác ta không bận tâm đến. Ngài là người tốt, cô gái trong thiên hạ không thiếu để ngài lựa chọn, ngài không cần phải bận lòng vì ta. Dù như thế nào ta cũng không thể về Cấm Thành cùng ngài được.

- Nàng thực sự không có chút tình cảm nào dành cho ta hay do nàng e ngại? Ta không bận tâm nàng là ai, từ đâu đến, ta chỉ cần nàng đồng ý ở lại bên cạnh ta, tất cả những việc khác ta có thể an bày. Nàng cần gì hãy nói ta biết, nàng muốn đi đâu ta sẽ đưa nàng đi. Ta sẽ bảo vệ nàng, không rời bỏ nàng cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Xơng Ngỵ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Mộc Ang. Người muốn nắm giữ lại cả con người của nàng ấy, cả tâm tình của nàng ấy. Người luôn hy vọng có thể khiến Mộc Ang tin tưởng và bắt đầu có tình cảm cho người. Người tin với sự si mê chân thành sẽ khiến nàng phải rung động.

“Nếu chàng trai này là một Thần Nhân như ta, với những lời tha thiết như vậy liệu ta có chối từ ngài ấy được không?”

Trong phút chốc Mộc Ang ngờ vực cảm xúc trong lòng nàng. Chưa từng có ai nói với nàng những điều như thế mặc dù nàng thẳng thừng từ chối nhưng có vẻ mỗi lần như thế lại khiến Xơng Ngỵ càng quyết tâm hơn. Chẳng phải nàng đã luôn mong mỏi một thứ tình cảm mạnh mẽ như thế khi nghĩ đến lúc nàng gặp được người làm nàng rung động sao?

“Nếu Thần Tộc và Nhân Tộc chưa bao giờ bị ngăn cách, có phải ta đã có thể cho cả hai một cơ hội sao? Nhưng ta là đang cảm động vì trong lòng ta thật sự có tình cảm dành cho Xơng Ngỵ hay chỉ là cảm xúc của một cô gái khi được một chàng trai bày tỏ tình cảm chân thành mà có chút xao động mà thôi? Nhân Tộc và Thần Tộc rốt cuộc trong quá khứ xa xôi đã xảy ra những chuyện gì?”

Mộc Ang bần thần nghĩ ngợi. Nàng không đáp lời Xơng Ngỵ, cũng không cự tuyệt khi Xơng Ngỵ kéo nàng gần lại và dang tay ôm lấy nàng vào lòng. Xơng Ngỵ để Mộc Ang tựa đầu vào ngực áo như muốn những nhịp đập bối rối của tim mình có thể giúp khiến nàng thấu hiểu cho tấm chân tình của người.

- Ta rất vui khi có được một bạn tốt như ngài, nhưng có những chuyện vẫn là không thể được. Ta không muốn ngài bị tổn thương càng không muốn chúng ta mắc phải sai lầm nên ta phải nói rõ lòng mình cho ngài hiểu vậy. Ta dù thế nào cũng không có tình cảm nam nữ với ngài, trước đó không, bây giờ không và sau này cũng sẽ không có.

Mộc Ang thu người lui lại vài bước rời khỏi vòng tay của Xơng Ngỵ. Nàng nghĩ cần phải dứt khoát một lần để Xơng Ngỵ hiểu và dừng lại mà không phải hoang phí tâm sức cho nàng thêm nữa.

- Ta sẽ không từ bỏ cho đến khi nào ta cảm thấy nàng thực sự không thể thuộc về ta.

Xơng Ngỵ đã chuẩn bị cho việc bị chối từ như lúc họ đứng cạnh nhau bên hồ trong biệt phủ hoàng tử nên cố nén xung động và cho Mộc Ang biết sự quyết tâm của người.

- Ta không muốn ngài buồn nhưng ngài không cần phải đi theo ta như thế, làm như vậy cũng không thể thay đổi được gì.

Mộc Ang lạnh lùng, quay lưng đi về phía đông lửa to đang cháy đằng xa với những nhánh cây khô trên tay.

- Nếu nàng cảm thấy ta phiền phức thì không cần quan tâm đến ta nhưng ta sẽ đi cùng nàng nhiều ngày nữa. Ta tin sẽ đến lúc nàng nhận ra rằng nàng cũng có tình cảm với ta.

Xơng Ngỵ nói vọng theo phía sau lưng Mộc Ang. Mộc Ang dừng lại một nhịp khi nghe mấy lời Xơng Ngỵ vừa nói. Nàng hơi nhíu mày nhưng không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.

“Ngài lúc này cũng chẳng giống với vị hoàng tử mà ta từng biết ở Cấm Thành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.