Mộc Ang đánh rơi bình hoa trên tay xuống nền đá vỡ nát. Nàng cảm nhận được Ấn Ký đã quay trở lại nhưng đang ở rất xa Hoa Nam tận phía đông. Mộc Ang khệ nệ ôm bụng đi ra cửa, ngày mà nàng chờ đợi cuối cùng cũng đã đến. Kha Lang thực sự đã trở lại. Mộc Ang nghĩ đêm nay nàng sẽ bay đi tìm Kha Lang rồi sau đó họ có thể ở bên nhau đón đứa bé chào đời. Mộc Ang đứng giữa sân hướng mặt về phía đông, nước mắt bỗng dưng lăn dài trên đôi má. Nàng cứ mong trời thật mau chuyển ngày.
Xơng Ngỵ đi vào biệt phủ khi trời nhá nhem tối, cơn mưa nặng hạt đang trút xuống ngoài trời. Tuỳ tùng trong biệt phủ vội vàng đi lại trên hành lang, ra vào gian phòng của Mộc Ang đang ở. Gặp nhà vua đến ai cũng phải dừng lại hành lễ. Xơng Ngỵ phát tay cho phép họ đi vì việc chăm sóc cho Mộc Ang lúc này là quan trọng hơn hết. Đi đến trước cửa gian phòng đang có nhiều người, Xơng Ngỵ dừng lại, vẻ mặt căng thẳng nhìn vào trong mỗi khi cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Liu Thạc từ xa chạy đến, tay mang theo một chiếc áo khoác khô cho nhà vua. Xơng Ngỵ nhìn chiếc áo trên tay của Liu Thạc mới nhận ra chiếc áo mình đang mặc đã ướt vì mưa. Không muốn mất thời gian, Xơng Ngỵ cởi chiếc áo ướt ra rồi khoác vào chiếc áo Liu Thạc vừa mang đến, lại ngoái đầu nhìn vào trong khi cánh cửa gian phòng lại mở ra. Xơng Ngỵ xoay lưng về phía cửa đứng nhìn màn mưa ngoài sân, tâm trạng hồi hộp lo lắng. Một lúc sau tình hình vẫn không có tiến triển gì, cánh cửa phía sau lưng vẫn đóng rồi lại mở, âm thanh bên trong vọng đến là hơi thở mệt nhọc của Mộc Ang, tiếng nói của các tuỳ tùng trợ sinh. Xơng Ngỵ không đợi được nữa, quay lưng đi thẳng vào trong. Liu Thạc đứng gần cũng không kịp ngăn cản.
Mộc Ang nằm trên giường mồ hôi ướt đẫm, đang cố gắng dùng sức đưa đứa bé ra ngoài. Nàng không kêu la mà chỉ rên xiết và thở hổn hển. Hai bàn tay siết chặt tấm lụa trải giường. Cạnh đó là ba người phụ nữ đang chăm sóc và động viên Mộc Ang. Hai ba người khác luân phiên mang nước nóng vào khi cần. Xơng Ngỵ đi nhanh đến ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay Mộc Ang. Mộc Ang đang rất đau nên chẳng bận tâm có ai ra vào nơi này nữa. Nàng muốn sinh đứa bé và hy vọng nếu nàng không đến được bờ đông thì Kha Lang sẽ kịp về bên nàng. Mộc Ang loáng thoáng nghe Xơng Ngỵ nói gì đó để động viên nàng, người nắm chặt lấy tay nàng, lau mồ hôi trên trán cho nàng.
Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, mọi người trong phòng đều mừng rỡ. Xơng Ngỵ thở hắt ra, mồ hôi cũng đã đổ lấm tấm trên trán, mỉm cười nhìn Mộc Ang, bất chợt cúi người hôn lên trán Mộc Ang. Mộc Ang mệt mỏi nhìn theo đứa bé đang nằm trên tay mấy người tuỳ tùng, tâm trạng vui mừng chờ đợi.
- Thưa ngài! Là một bé gái.
Xơng Ngỵ đón lấy đứa bé rồi đặt xuống bên cạnh Mộc Ang. Người biết Mộc Ang đang rất nóng lòng nhìn đứa bé mới chào đời. Mộc Ang chớp chớp mắt, mỉm cười với đứa bé.
- Đôi mắt rất giống Kha Lang.
- Phải!
Xơng Ngỵ khẽ cười, chợt nhận ra trong phút chốc đã quên mất đây là con của Kha Lang và Mộc Ang.
- Nàng cần phải nghỉ ngơi. Ta có việc cần giải quyết, sẽ đến thăm nàng sau.
- Đứa bé cần được đặt tên nhưng ta không biết nên đặt tên gì, ngài có thể giúp ta không? Khi Kha Lang về nhất định sẽ rất vui.
- Ta nhất thời chưa nghĩ ra, khi nào có tên thích hợp ta sẽ nói cho nàng biết.
- Cảm ơn ngài!
Xơng Ngỵ vỗ vỗ lên bàn tay của Mộc Ang rồi đi ra ngoài. Mộc Ang chăm chú nhìn đứa bé, cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ cần Kha Lang về đến nữa là mọi thứ đều trọn vẹn. Đưa một ngón tay chạm vào giữa trán đứa bé, Mộc Ang nhắm mắt để kiểm tra rồi nàng mở mắt và mỉm cười.
“Quả nhiên con không có Tùng Hoa.”
*
Xơng Ngỵ về đến cung vua thì đã gần giữa đêm, thao thức ngồi bên bàn giấy nghĩ đến việc tìm một cái tên cho đứa bé. Cơn mưa ngoài trời vẫn còn rả rích, có tiếng bước chân vội vàng chạy trên hành lang dài vào tẩm điện của nhà vua, một tia sét xé toạc một mảng bầu trời phía đông, theo sau là âm thanh như tiếng gầm thét.
- Thưa đức vua! Có tin khẩn cấp từ Ưng Đông gửi đến.
- Mang vào đây!
Cánh cửa lớn của tẩm điện mở ra, hộ vệ canh gác mang thư báo vào trong trình cho nhà vua. Xơng Ngỵ đón lấy thư báo và lệnh cho hộ vệ lui ra ngoài. Giữa lúc yên bình này Chúa đảo lại đích thân gửi thư báo đến Hoa Nam không thể là chuyện thường được. Xơng Ngỵ cẩn trọng xem nội dung bên trong, vẻ mặt biến chuyển mỗi lúc lại càng khó hiểu.
- Gọi Liu Thạc đến cho ta!
Hộ vệ bên ngoài nhận lệnh liền chạy đi. Xơng Ngỵ một mình trong gian phòng lớn không thể ngồi yên, đứng dậy đi tới lui, trong đầu chưa suy nghĩ được gì ngoài sự hoang mang.
- Thưa đức vua, thần đã đến!
Xơng Ngỵ nhìn Liu Thạc rồi khẽ gật đầu, vẫn đi lại quanh gian phòng nghĩ ngợi. Liu Thạc ái ngại quan sát nhà vua, chưa từng thấy điệu bộ kỳ lạ như vậy của nhà vua bao giờ. Chờ đợi đến mất kiên nhẫn, Liu Thạc ngập ngừng nói:
- Thưa đức vua! Có chuyện gì đang xảy ra sao?
Bàn tay vẫn đang giữ bức thư báo đưa lên, Xơng Ngỵ thở mạnh rồi lại nhìn Liu Thạc.
- Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy một người có thể bay là khi nào?
Hết trợn mắt rồi đảo mắt, Liu Thạc ấp úng:
- Thần e là chưa bao giờ gặp. Chuyện này là…
- Ta cũng vậy.
Xơng Ngỵ đứng lại ở giữa gian phòng, đọc lại thư báo lần nữa.
- Lập tức thông báo đến tất cả doanh trại quân Hoa Nam duyệt binh, sẵn sàng chiến đấu. Tăng cường phòng thủ trong thành. Chuyện này một vài ngày sau chắc chắn sẽ khiến các nơi đều náo loạn, ban lệnh cấm tất cả dân chúng không được đến Ưng Đông hoặc rời khỏi Hoa Nam. Cho hộ vệ đến biệt phủ đưa Mộc Ang đến đây cho ta.
- Thưa đức vua! Ưng Đông đang có chuyện gì xảy ra?
- Một kẻ nào đó tự xưng là Đại Đế đã khống chế Chúa đảo và đang duyệt binh tiến về đất liền trong nay mai.
- Sao có thể? Ưng Đông Đại Đảo sao lại dễ dàng khuất phục như vậy? Chúa đảo đang muốn thâu tóm thế giới à?
- Hắn là người có thể bay được và đánh bật hàng ngàn mũi tên trong một lúc.
Lúc này Liu Thạc cảm thấy bản thân thực sự bàng hoàng nhưng hắn biết những lời nhà vua đã nói chắc chắn là thật. Liu Thạc cúi đầu nhận lệnh rồi đi thật nhanh, ra đến ngoài hành lang thì hắn bắt đầu chạy, mặc kệ cơn mưa trút xuống đầu.
Còn lại một mình trong tẩm điện, Xơng Ngỵ lẩm nhẩm những cái tên lạ lùng mà Điển Hạn ghi trong thư:
- Thần Tộc, Đại Vân Đình, phía tây thực sự... rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Những cái tên này có ý nghĩa gì? Phía tây ngoài Vùng Chết thì còn gì nữa?
*
Trời vừa rạng sáng, Mộc Ang bị đánh thức bởi tiếng người nói bên ngoài cùng tiếng bước chân đi lại vội vàng. Đứa bé sơ sinh vẫn đang ngủ rất say bên cạnh, Mộc Ang rón rén ngồi dậy và bước xuống giường, đi đến mở cửa nhìn ra ngoài. Bên gian nhà đối diện, mấy tuỳ tùng được đưa vào biệt phủ chăm sóc cho Mộc Ang đang chuẩn bị rời đi, họ đang chào nhau và nhận tiền công từ nữ tuỳ tùng Hy Niêng trong phủ. Mộc Ang định khép cửa và đi lại giường cùng đứa bé thì thấy Liu Thạc vội vã đi vào sân trong và đi nhanh đến chỗ nàng, vài hộ vệ theo sau dừng lại đứng chờ. Mộc Ang thấy vậy thì mở cửa bước ra ngoài. Liu Thạc đến nơi thì gật đầu chào Mộc Ang rồi nói:
- Đức vua có lệnh đưa cô và đứa bé vào hoàng cung.
- Tại sao vậy? Ta đang ở đây rất tốt mà.
- Việc này quan trọng, cô cứ theo ta vào hoàng cung, những việc khác sẽ nói cho cô biết sau.
- Ta sẽ không đi theo ngươi nếu không biết lý do thực sự. Hoặc là Xơng Ngỵ đến gặp ta nói cho rõ mọi chuyện.
- Nhà vua không có thời gian đến đây giải thích với cô đâu. Chuyện này cũng là vì an toàn của cô và đứa bé mà thôi. Không bao lâu nữa mọi thứ sẽ loạn lên hết. Cô nhanh nhanh ôm đứa bé và đi theo ta. Ta còn nhiều việc phải lo liệu, không có cả ngày đâu.
Mộc Ang phân vân, nhìn vẻ nghiêm túc của Liu Thạc thì hiểu rằng đang có việc rất quan trọng. Nàng quay vào bế đứa bé lên rồi bước ra ngoài. Hy Niêng cũng nhận được lệnh đi theo nên nhanh nhảu chạy đến. Họ cùng nhau đi qua sân, đến chỗ những hộ vệ đang chờ rồi tất cả cùng đi ra cổng. Xe ngựa đang chờ sẵn bên ngoài và khởi hành vào cung vua ngay khi Mộc Ang cùng Hy Niêng lên ngồi bên trong. Mộc Ang đưa tay vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài khi xe ngựa đi ra đến đường chính. Phố xá hôm nay không tấp nập như thường ngày, người qua lại có vẻ khẩn trương.
- Có chuyện gì đang xảy ra?
- Nhà vua vừa ban lệnh giới nghiêm và phong tỏa tất cả các bến cảng. Hình như do Ưng Đông Đại Đảo đang có chuyện lớn xảy ra.
Hy Niêng nói với Mộc Ang những gì nàng nghe được từ những người xung quanh. Mộc Ang chau mày, nghĩ có thể vì vậy mà Kha Lang vẫn còn ở lại phía đông do với khả năng của hắn đã có thể về đến đất liền từ lâu. Mộc Ang không thể nghĩ ra được chuyện gì đang xảy ra ngoài kia và ảnh hưởng đến cả Hoa Nam chỉ sau một đêm. Đột nhiên Mộc Ang tái mặt, chớp chớp mắt, sau đó lại cố xua đi ý nghĩ táo bạo vừa lóe lên trong đầu. Lúc này xe ngựa đã vào đến cung vua, Liu Thạc đến gần đỡ Mộc Ang bước xuống. Mộc Ang nhìn thấy Xơng Ngỵ đang đứng trên những bậc thang cao chờ đợi từ trước. Xơng Ngỵ mỉm cười với nàng nhưng vẻ âu lo hiện rõ trên gương mặt, không như ngày trước dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể che giấu cảm xúc trong lòng. Mộc Ang càng cảm thấy bất an hơn nên hỏi:
- Ngài có thể cho ta biết thực sự đang có chuyện gì xảy ra không?
- Ưng Đông xuất hiện một kẻ kỳ lạ, hắn có năng lực phi thường chưa từng thấy bao giờ. Hoàng tộc Ưng Đông đang bị khống chế và Chúa đảo bị ép phải duyệt binh, chuẩn bị tấn công vào đất liền.
- Tấn công vào Hoa Nam sao?
- Không…
- Vậy tại sao ngài phải khẩn trương như vậy?
- Kẻ đó muốn tấn công sang phía tây... nơi hắn gọi là... Đại Vân Đình.
Gương mặt của Mộc Ang trở nên nhợt nhạt. Nàng cảm thấy như toàn bộ sức lực đều tan biến đi đâu mất, lảo đảo sắp ngất. Xơng Ngỵ dang tay ôm lấy Mộc Ang, lại lệnh cho Hy Niêng đỡ lấy đứa bé trên tay nàng. Mộc Ang đưa tay xoa trán dù hiện tại nàng không biết cảm giác này là đau hay sợ hãi.
- Không thể nào... không thể như thế... không thể…
Xơng Ngỵ nghe Mộc Ang lẩm nhẩm mấy lời giống nhau thì rất lo lắng. Người nghĩ có lẽ vì chưa lại sức nên tâm trạng của Mộc Ang không được ổn định nên cố gắng trấn an nàng.
- Dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ bảo vệ nàng và đứa bé an toàn.
- Không được... ta phải đến đó ngay…
Mộc Ang không nghe thấy Xơng Ngỵ nói gì cả mà chỉ quan tâm làm sao có thể đến Ưng Đông càng sớm càng tốt. Nàng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Kha Lang và phải ngăn cản hắn trước khi quá muộn. Mộc Ang vùng ra khỏi vòng tay của Xơng Ngỵ. Nàng không bận tâm việc những người có mặt sẽ nhìn thấy nhân dạng thật của nàng. Nhưng chưa kịp có hành động gì thì Mộc Ang đã ngất xỉu vì cú sốc vừa rồi trong khi sức khoẻ vẫn chưa hồi phục sau khi sinh đứa bé.
“Kha Lang, chàng đang làm gì ở đó? Trở về bên ta có được không?”
*
Liu Thạc chạy nhanh vào tẩm điện của vua Hoa Nam, tay mang theo mật thư do Hắc Liên Đội gửi về từ Ưng Đông. Mật thư gồm hai bản, một bản báo cáo tình hình hiện tại ở Ưng Đông, bản còn lại là phác thảo gương mặt của kẻ kỳ lạ kia. Xơng Ngỵ đã chờ đợi mật thư này mấy ngày qua, vì muốn biết kẻ đó hình dạng trông như thế nào. Không cần đọc báo cáo, Xơng Ngỵ giở ngay mảnh giấy vẽ người tự xưng là Đại Đế ra xem. Liu Thạc đứng gần nhìn thấy đôi mắt của nhà vua trợn trừng, đôi mày nhíu lại cực độ và bờ môi mấp máy. Liu Thạc cho rằng, người trong hình vẽ nhất định có bộ dạng rất khủng khiếp nên nhà vua không giấu được nỗi kinh hoàng.
Xơng Ngỵ đứng bất động một lúc thì đưa tay xoa mắt, sau lại xoa trán, chẳng nói lời nào, đi nhanh ra cửa rồi rẽ lối hành lang đến chỗ Mộc Ang. Liu Thạc đi nhanh theo sau, từ ngày kẻ kỳ lạ kia xuất hiện thì vua Hoa Nam cũng trở nên lạ lẫm.
Đi đến chỗ Mộc Ang nhưng Xơng Ngỵ lại không vội đi vào như lúc đi đến đây mà đứng tần ngần bên ngoài. Người thực sự không biết sẽ đối diện Mộc Ang thế nào và sẽ nói gì trong hoàn cảnh này.
Cánh cửa bỗng mở ra từ bên trong, Mộc Ang bước ra ngoài liền chạm mặt Xơng Ngỵ và Liu Thạc. Nàng vừa tỉnh dậy liền muốn đến Ưng Đông tìm gặp Kha Lang nên chẳng ngờ bên ngoài đang có người đứng sẵn. Xơng Ngỵ vừa nhìn vào Mộc Ang thì như kẻ mê muội chợt tỉnh táo, bước tới mấy bước thì đã vào trong gian phòng và buộc Mộc Ang phải bước lùi vào trong. Mộc Ang chớp chớp mắt nhưng nàng biết đã quá muộn vì chắc rằng Xơng Ngỵ đã nhận ra điều khác thường.
- Ta vừa nhận được mật thư từ Ưng Đông. Nàng có muốn biết bên trong có gì không? Ta đã định sẽ rời đi vì rất sợ nàng sẽ lại bị đả kích nhưng hình như ta đã nghĩ nhiều rồi.
Xơng Ngỵ chán nản, chìa mảnh giấy đến trước mặt Mộc Ang. Mộc Ang bật khóc vì gương mặt Kha Lang hiện ra trước mặt nàng.
- Các người là ai? Các người muốn gì?
Giọng nói đều đều và lãnh đạm của Xơng Ngỵ hỏi Mộc Ang. Mộc Ang cố gắng bình tĩnh lại vì không còn thời gian để nàng buồn khổ nữa. Dù sao Xơng Ngỵ cũng đã nhìn thấy đôi mắt chuyển sang màu hổ phách và phát sáng trong đêm của Mộc Ang nên nàng không cần phải che giấu bản thân, hơn nữa, cuộc Đại Phân Tranh đã ở ngay trước mắt.
- Ta chính là người đến từ nơi gọi là Đại Vân Đình. Bây giờ ta không có thời gian để giải thích quá nhiều với ngài, ta cần đến Ưng Đông ngay bây giờ để ngăn cản Kha Lang.
Mộc Ang định bước đi thì Xơng Ngỵ kéo nàng lại.
- Nàng không phải sẽ đến đó và hợp sức với hắn chứ?
Xơng Ngỵ chiếu ánh nhìn lạnh lẽo vào đôi mắt của Mộc Ang, bàn tay đang giữ lấy tay Mộc Ang siết chặt không biết vì giận dữ hay vì không muốn để nàng rời đi.
- Kha Lang là định mệnh của ta, ta sẽ giúp chàng không làm điều gì sai lầm gây tổn hại đến thế giới của các người, đó cũng là để bảo vệ thế giới của ta. Ta giao con của chúng ta lại cho ngài, ngài có thể yên tâm là ta không phải kẻ xấu rồi chứ?
Xơng Ngỵ hít một hơi thật sâu để tự trấn tỉnh, bàn tay buông lỏng khỏi tay của Mộc Ang. Mộc Ang đi ra ngoài, dừng lại một nhịp nhìn Liu Thạc đang đứng im lặng bên cửa rồi bay thẳng lên cao. Xơng Ngỵ bước ra cửa thì chỉ thấy dáng người lướt đi thật nhanh và gương mặt thảng thốt của Liu Thạc.
- Đưa thư báo sang Ngạn Tây và cả Lãnh Bắc về việc liên quân, chuyện này nhất định sẽ lan đi rất nhanh.
- Thần đã rõ!
Liu Thạc lại chạy đi sau khi nhận nhiệm vụ. Xơng Ngỵ một mình đứng trên hành lang nghĩ ngợi.
“Đại Vân Đình và Thần Tộc là có thật, thực sự cuộc chiến này sẽ phải nhắm vào ai đây?”