"Aaaa."
Mọi người bên dưới nhưng không chịu nổi tin tức chấn động mà cũng hét lớn lên. Hàm Chi cũng bất ngờ về tin tức này. Vợ của Mạnh Tuấn Linh có thai rồi ư? Vậy còn Tân Quân thì sẽ như thế nào đây.
Tiếng cành cây gãy vang lên giữa trận ồn ào nên bị đè nén xuống không bị ai phát hiện. Thế nhưng Hàm Chi đang ở sát bên cạnh thì lại nghe rõ ràng.
Cô bị giật mình mà quay sang nhìn sau đó lập tức trở nên chết đứng. Tân Quân đang mặc một bộ đồ đen từ đầu đến chân đứng bên cạnh cái cây mà Hàm Chi dựa vào. Gương mặt của Tân Quân cũng trở nên rất kinh ngạc và hoang mang.
“A. Chuyện này là thế nào ạ. Mời anh Mạnh Tuấn Linh có thể nói rõ ra chút được không?"
Trên sân khấu người dẫn chương trình vẫn đang hào hứng tiếp tục đào sâu thông tin nóng hổi này, "Tôi ở đây chính thức nói cho các bạn biết một tin vui nhé. Đây là lần đầu tiên được công bố luôn đấy. Vợ tôi đã có thai rồi." Mạnh Tuấn Linh nở một nụ cười hạnh phúc mà nói rõ ràng. Ánh mắt của anh ta cũng nhuốm màu vui vẻ. Hàm Chi không nhìn thấy hình ảnh Mạnh Tuấn Linh, chỉ nghe giọng nói của anh ta thôi còn cảm nhận được cảm xúc đó mà. Thế nhưng Hàm Chi lại lo lắng cho cậu bạn đen thui trước mặt cô hơn. Gương mặt của Tân Quân đã lấy lại được vẻ lạnh lùng như thường ngày. Một gương mặt vô cảm không nhìn ra đang vui, buồn như thế nào.
"Bao lâu rồi?"
Tân Quân bỗng dưng hét lớn lên về phía sân khấu. Giọng nói của cậu át đi luôn cả tiếng micro đang nói. Những người có mặt trong buổi diễn lập tức giật mình nhìn lại người vừa lên tiếng. Mạnh Tuấn Linh cũng nhìn sang, sau đó gương mặt hạnh phúc bỗng chốc đông cứng lại. Mạnh Tuấn Linh không tin nổi lại thấy Tân Quân có mặt ở đây. Không phải buổi chiều anh đã nhắn tin cho Tân Quân ra Trùng Khánh chờ anh rồi sao? Sao hiện tại Tân Quân vẫn còn ở tại nơi này. "Bao lâu rồi?".
Cả không gian im lặng. Tân Quân một lần nữa cất lên câu hỏi khi nãy, lúc này thì cả hội trường ai cũng có thể nghe rõ câu hỏi của anh là gì.
"À. Đúng rồi. Chúng ta quên mất hỏi thăm thử xem thai nhi này được bao nhiêu lâu rồi. Rất cảm ơn bạn nam đã lên tiếng thắc mắc nhé"
Người dẫn chương trình có kinh nghiệm lâu năm nên rất nhanh chóng hóa giải cái không khí ngượng nghịu hiện tại. Cô quay sang cười nói, đặt lại câu hỏi của Tân Quân với một cách nhẹ nhàng hơn. Cả hội trường cũng nhao nhao lên, tò mò muốn biết. Thế nhưng Mạnh Tuấn Linh lại cứ cầm micro im lặng, không trả lời. Nhạc Linh San thấy vậy liền lấy lại micro từ trong tay của Mạnh Tuấn Linh mà nói,
"Ừ. Chuyện này thật ra tôi cũng mới biết thôi. Nhưng thai nhi cũng đã được hơn ba tháng rồi. Lúc biết chuyện thì tôi và anh Linh cũng rất bàng hoàng. Đúng không anh?"
Nhạc Linh San nói mấy câu trả lời sau đó lại khéo léo thúc tay Mạnh Tuấn Linh một cái. Mạnh Tuấn Linh bị cái thúc tay này của Nhạc Linh San làm cho sực tỉnh lại. Anh bắt đầu trở lại vai trò người chồng yêu vợ của mình. Mạnh Tuấn Linh choàng tay ôm lấy vai của Nhạc Linh San mà bắt đầu cười nói.
Thế nhưng Hàm Chi có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Mạnh Tuấn Linh rõ ràng đang tránh né nhìn về phía này, không còn tự tin giống như lúc ban đầu nữa.
“Ba tháng rồi sao?"
Hàm Chi nghe thấy Tân Quân hỏi nhỏ rồi khẽ bật cười. Sau đó cậu ta lập tức quay lưng đi, không đứng lại xem Mạnh Tuấn Linh và Nhạc Linh San nữa.
Hàm Chi cũng lập tức xách túi xách chạy theo sau Tân Quân, cô cũng chẳng còn tâm trí nào ở lại coi màn kịch này nữa rồi. Trước khi chạy đi hẳn ra khỏi hội trường, cô còn quay lại nhìn lên trên sân khấu kia một lát. Cô nhìn Mạnh Tuấn Linh thật sự thắc mắc anh ta luôn phải sống với những vai diễn cả trong đời thực của mình như vậy không cảm thấy mệt sao?
Hàm Chi thu ánh mắt lại, vội vàng chạy đuổi theo sau lưng của Tân Quân. Ở phía trên sân khấu đèn sáng rực, những nụ cười giả
tạo đó vẫn tiếp tục được tạo ra.
"Tân Quân. Tân Quân, chờ tớ với"
Hàm Chi chạy phía sau Tân Quân mà gọi, cậu ta đi nhanh quá khiến Hàm Chi không theo kịp.
"Cậu chạy theo tôi làm gì?"
Tân Quân dừng bước chân lại, xoay lưng nhìn Hàm Chi mà hỏi.
"Hả?"
Hàm Chi vừa đuổi kịp Tân Quân thì đã nghe anh ta hỏi như vậy thì liền ngẩn người, không biết trả lời sao. Hàm Chi tranh thủ trong lúc suy nghĩ mà đứng thở một chút, chạy nhanh như vậy thật sự là khiến cô mệt chết được.
"Sao cậu lại ở đây?" Tân Quân thấy Hàm Chi không trả lời được câu hỏi trước đó thì lập tức thay thế bằng một câu hỏi khác. "A. Tớ làm thêm ở gần đây. Thấy có chương trình nên ghé qua xem thử thôi"
Hàm Chi thoải mái trả lời. Câu hỏi này thì Hàm Chi có thể dễ dàng trả lời hơn rồi. Dù cho câu trả lời cũng không phải chính xác một
trăm phần trăm.
"Thật sao?"
Tân Quân nheo mày lại nhìn Hàm Chi mà nghi ngờ. "Không phải là vì thấy Mạnh Tuấn Linh nên mới chạy đến coi chứ?"
Tân Quân hỏi lại một câu trúng ngay tim đen của Hàm Chi. Hàm Chi lập tức giật mình mà chối bay biến,
"Ai nói chứ? Sao cậu có thể chắc chắn được như vậy?”
"Với tính cách của cậu thì theo tôi đoán sau khi tan làm sẽ không rảnh rỗi đến mức đi xem biểu diễn như này đâu. Hơn nữa trời cũng đã muộn rồi, cậu không buồn ngủ à?"
Tân Quân như nhìn thấy Hàm Chi mà hỏi lại. Hàm Chi chột dạ, vội vàng tránh đi ánh mắt của Tân Quân đang suy xét gương mặt cô. Những gì Tân Quân nói ra đều đúng với bản tính của Hàm Chi. Cô thầm than trong lòng người này sao không đi coi bói đi, chắc chắn sẽ giàu lắm đó.
"Không trả lời? Vậy có nghĩa là bị tôi đoán đúng rồi?"
Tân Quân cười khẽ rồi nói. Cô cảm thấy thật mất mặt, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Được rồi bỏ qua chuyện đó đi. Vậy còn cậu. Cậu đến đây làm gì?"
Lần này đến lượt Tân Quân trầm ngâm, không trả lời, “Sao? Không trả lời. Cậu đi theo tiếng gọi của con tim mình mà đến đây à?"
Hàm Chi hài hước hỏi lại, sao đó không ngần ngại mà vạch trần vết thương trong lòng của Tân Quân.
"Nhưng con tim của cậu đang ở bên cạnh vui vẻ hạnh phúc với người khác rồi kìa. Cậu còn chạy đến đây làm gì?"
"Nhiều chuyện "
Tân Quân bị Hàm Chi nói đến phát giận. Anh trừng mắt nhìn cô rồi bỏ đi thẳng.
"Này. Đang nói chuyện mà đi đâu vậy hả?”
Hàm Chi chạy với theo phía sau của Tân Quân mà hỏi.
"Về nhà." Tân Quân lạnh lùng trả lời.
“Xùy. Còn lâu tôi mới tin cậu."
Hàm Chi đi sóng bước ngang vai bên cạnh Tân Quân, bĩu môi mà nói.
"Sao cậu rắc rối quá vậy. Mau về nhà đi. Trời khuya lắm rồi đó." Tân Quân nhíu mày, bước chân đi càng ngày càng nhanh hơn. Anh bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao lại kết bạn với cô nàng này.
"Tớ không có nhà."
Giọng nói nhỏ xíu của người con gái sau lưng khiến Tân Quân phải dừng bước chân lại. Anh quay đầu nhìn lại sang Hàm Chi, cảm thấy hình như mình nghe lầm.
“Tớ nói tớ không có nhà"
Hàm Chi cúi đầu, một lần nữa lập lại câu nói khi nãy. Sau đó lại bổ sung thêm.
"Nói đúng ra là từng có nhưng giờ thì không còn nữa rồi" Tân Quân đứng sững ra giữa đường, nhìn cô nàng nhỏ bé trước mặt. Gió đêm thổi qua khiến cả hai lạnh run.