Từng Chút Một Yêu Thương Em

Từng Chút Một Yêu Thương Em - Chương 49: Bắt gặp Tân Quân (2)




"Đủ rồi." Mạnh Tuấn Linh hét lớn lên, bảo Tân Quân im lặng.

" Chưa đủ"

Thế nhưng Tân Quân vẫn không chịu dừng lại, anh vẫn tiếp tục nói.

“Hôm nay đã nhắc đến thì em phải nói cho hết. Chính anh dụ dỗ em vào trong chuyện này, khiến em yêu anh. Em trao hết tất cả mọi thứ cho anh, thân thể, tương lai, trái tim. Mạnh Tuấn Linh anh không được rồi bỏ em"

Lời nói của Tân Quân như một lời nguyền cứ quanh quẩn bên tai của Mạnh Tuấn Linh. Anh không thể phản bác gì cả chỉ có thể im lặng mà nhắm mắt.

"Anh. Hôn em đi." Tân Quân cắn nhẹ vào tai của Mạnh Tuấn Linh mà yêu cầu.

"Được"

Mạnh Tuấn Linh gật đầu đáp ứng. Sau đó lập tức phủ lấy đôi môi của Tân Quân, ra sức mà hôn xuống. Cả hai người con trai bắt đầu đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt. Hàm Chi vẫn đang cố gắng nấp vào một cái thùng cũ được đặt đầu con hẻm đó. Hàm Chi không dám nhúc nhích, cũng không dám bước ra. Cô sợ một khi mình bước ra thì sẽ bị bọn họ phát hiện mất. Vì vậy dù cho chân tê cứng Hàm Chi vẫn ngồi yên bất động.

Một lúc lâu sau, có vẻ Tân Quân và Mạnh Tuấn Linh đã hôn đủ.

Hai người buông nhau ra.

"Anh ra trước, một lúc nữa em hãy ra."

Mạnh Tuấn Linh dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi của Tân Quân, lưu luyến mà nói,

"Vâng. Em biết rồi."

Tân Quân hôn nhẹ lên ngón tay của Mạnh Tuấn Linh, nhẹ giọng mà nói, Tân Quân lúc này ngập tràn sắc xuân Mạnh Tuấn Linh nhịn không được mà cúi đầu hôn lên môi cậu ta một lần nữa rồi mới rời đi. Tân Quân đứng sờ miệng mình, cười ngây ngô. Sau khi Mạnh Tuấn Linh đi một lúc rồi thì Tân Quân mới đi ra khỏi con hẻm nhỏ. Thế nhưng cậu không rời đi ngay mà lại đứng sát cạnh chiếc thùng giấy. Tân Quân nhìn chăm chăm vào quyển sách giáo án rơi sát nơi chân thùng, cậu cúi xuống nhặt lên. Sau khi xem hai, ba trang đầu thì Tân Quân gập sách lại rồi đá mạnh vào chiếc thùng giấy cũ bên cạnh.

"Ra đây đi. Tôi biết cậu có ở trong đó."

Hàm Chi ở trong chiếc thùng lập tức giật thót người sợ hãi,

Chẳng lẽ cô bị phát hiện rồi sao?

"Cậu tự ra hay muốn tôi mở ra đây?"

Tân Quân tiếp tục buông lời đe dọa. Cô sợ hãi vội la lớn lên.

"Tớ ra. Tớ tự ra. Cậu đừng manh động"

Hàm Chi nói xong thì vội vàng đứng dậy bước ra khỏi chiếc thùng giấy. Khi đứng đối diện với mặt của Tân Quân, Hàm Chi bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Cô không biết phải nhìn người trước mặt như thế nào đây. Những gì cô vừa nhìn thấy và nghe thấy thật sự là quá dọa người rồi.

“Khi nãy cậu thấy hết rồi đúng không?"

Tân Quân nở một nụ cười vô hại mà nhìn Hàm Chi, thế nhưng không hiểu sao Hàm Chi lại cảm thấy cả người lạnh ngắt. Ánh mắt của Tân Quân không hề vô hại như nụ cười của cậu ta bao giờ. Hàm Chi cảm thấy Tân Quân là một người cực kỳ nguy hiểm.

Hàm Chi ngập ngừng không biết là có nên nói là mình đã thấy hay là chối bỏ.

"Cậu không cần phải nói dối. Tôi biết cậu đã thấy rồi" Tân Quân tiếp tục duy trì nụ cười khiến cho Hàm Chi sợ hãi như vậy. Cậu ta bước tới một bước. Hàm Chi theo phản xạ mà sợ hãi lùi lại. Tân Quân cười rộ lên, đưa quyển sách ra trước mặt.

"Cậu làm gì thế? Tôi chỉ là muốn tiến đến trả sách cho cậu thôi mà. Không cần phải sợ tôi đến thế chứ?"

“A. Cảm ơn cậu."

Hàm Chi ngượng ngùng tiến lên cầm lấy quyển sách, sau đó lại lập tức lùi về phía sau ngay. Cô cảnh giác mà nhìn người con trai trước mặt.

"Tớ sẽ không làm khó cậu đâu. Chỉ cần cậu hứa là đừng nói chuyện này ra với bất kỳ ai là cậu có thể rời đi"

Tân Quân nhìn lại bàn tay đang trống không của mình. Anh phủi phủi tay rồi nói.

"Tớ sẽ không nói cho bất kỳ ai nghe đâu. Tin tớ"

Hàm Chi vội vàng hứa, cô ngay từ đầu đã không định nói ra chuyện này với bất cứ ai rồi. Chuyện này quá sức tưởng tượng đối với cô, hơn nữa nói ra chưa chắc đã có ai tin. Ngôi sao hạng A như Mạnh Tuấn Linh và hot boy của trường nghệ thuật Tân Quân đang có mối quan hệ mờ ám với nhau? Trời ạ. Tin tức này mà lộ ra chắc chắn sẽ là một scandal lớn đó. Tin này sẽ phủ trên toàn các tờ báo cho coi,

"Được. Tớ tin cậu."

Tân Quân sau khi có lời khẳng định của Hàm Chi thì cũng không làm khó cô được. Cậu gật đầu nói sau đó bỏ đi ngang qua người

của Hàm Chi.

"Tân Quân"

Khi Tân Quân đi ngang qua người của Hàm Chi thì bỗng dưng bị cô gọi ngược lại.

“Cậu biết tên tôi à?"

Tân Quân quay lại nhìn Hàm Chi có chút bất ngờ mà hỏi. Sau đó anh chàng tự giải đáp cho mình.

"À. Chắc là do khi nãy nghe anh ấy gọi tên tôi đúng không?”

"Không phải."

Hàm Chi lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ của Tân Quân. Sau đó trả lời cho câu hỏi của Tân Quân.

"Tớ biết tên cậu. Bởi vì chúng ta là bạn cùng lớp, cùng khóa. Cậu là người đạt điểm cao nhất của trường năm tớ đậu vào và cũng là người được thầy giáo diễn xuất yêu mến nhất."

"À. Ra vậy"

Tân Quân gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Dù sao anh cũng thấy không quan trọng lắm. Hàm Chi có biết tên anh thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả. Những điều anh quan tâm mãi mãi cũng chỉ liên quan đến người đàn ông mà anh yêu thôi,

“Cậu gọi tôi lại muốn nói gì à?"

"Chuyện đó..."

Hàm Chi ngập ngừng. Thật ra khi nãy vừa mới thốt lên tiếng gọi Tân Quân thì Hàm Chi đã cảm thấy hối hận rồi. Không biết bản thân cô bị chập mạch chỗ nào mà tự dưng lại muốn đàm đạo với Tân Quân không biết? Người ta chưa đánh cô, thả cho cô đi rồi mà còn không biết chạy đi mà còn gọi Tân Quân ở lại làm gì cơ chứ? Hàm Chi cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc.

"Sao vậy? Không muốn nói à? Không muốn nói thì tôi đi đó?" Tân Quân nhìn Hàm Chi, khó hiểu mà hỏi. Cô nàng này đầu óc có bình thường không vậy nhỉ?

"Cậu biết anh ta có vợ rồi mà đúng không?"

Hàm Chi nhắm mắt nói nhanh ra câu hỏi trong lòng mình. Nói xong Hàm Chi chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi của mình thôi. Hu hu. Cô lại ngu ngốc đi hỏi một câu mang tính gây chiến như vậy làm gì chứ.

Câu hỏi của Hàm Chi vừa thốt ra, gương mặt tươi cười của Tân Quân lập tức thay đổi. Cả người trở nên lạnh tanh, nhìn chăm chăm vào gương mặt đầy căng thẳng của Hàm Chi.

"Đã sợ tôi đến như vậy thì tại sao còn dám hỏi ra câu này chứ?" Giọng của Tân Quân lạnh lùng mà cất lên, lọt vào tai của Hàm Chi.

Hàm Chi cảm nhận được tâm tình của Tân Quân đã thay đổi, càng hoảng sợ hơn. Cô bước lùi lại một bước, cách xa thêm Tân Quân một bước.

"Tớ xin lỗi. Tớ chỉ là muốn nhắc cho cậu biết phòng trường hợp cậu không biết hoặc đang bị lừa dối thôi."

Hàm Chi cúi đầu nói nhỏ. Sau đó lập tức muốn vả vào miệng mình. Cô cứ lo chuyện bao đồng như vậy làm gì vậy chứ? Hôm nay cô nhất định đã định sẽ gặp điều xui xẻo rồi đây này.

“Ha ha. Cậu nói đùa à. Vợ của Mạnh Tuấn Linh, diễn viên trẻ nổi tiếng Nhạc Linh San, có ai lại không biết được. Đám cưới của hai người đó ba năm trước còn được truyền hình trực tiếp. Báo đăng bài liên tục trong vòng ba ngày đó thôi. Cả đến người ngoài ngành sân khấu cũng sẽ biết được huống gì tớ lại là một người thi vào trường sân khấu điện ảnh chứ?” Tân Quân cảm thấy buồn cười mà hỏi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.