"Vợ của con, con không đi thì ai đi hả? Vợ mình mà không lo chăm rồi đến khi Tiểu Chi bị đứa khác cướp đi mất thì đừng có mà khóc lóc với mẹ”
Bà Thẩm nghe câu hỏi của Thấm Quân Kỳ thì càng cảm thấy không hài lòng hơn. Bà nhìn đứa con trai mình nuông chiều từ bé đến giờ mà hận không thể đánh cho nó mấy cái để nó khôn ra. Vì vậy bà bắt đầu răn đe Thẩm Quân Kỳ,
"Con đó. Mẹ nói cho con biết. Con liệu mà chăm sóc cho tốt Tiểu Chi cho mẹ, nếu để mẹ biết con có chỗ nào không phải với con bé thì...".
"Rồi. Rồi. Con đi. Con đi lấy đồ ăn cho cô ấy ngay đây. Mẹ hài lòng chưa?"
Thẩm Quân Kỳ bị mẹ của anh cằn nhằn bên tai mà phát phiền, anh vội vã đứng dậy nhận lời với bà Thẩm rồi chạy đi khuất vào trong nhà bếp để tránh phải nghe bà Thẩm tiếp tục nói nữa. Hơn hai mươi năm sống trên cuộc đời đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Kỳ phải vào bếp để dọn bữa sáng cho một người con gái. Thẩm Quân Kỳ càng nghĩ thì càng cảm thấy tức giận. Từ trước đến giờ yêu đương thì toàn là đám con gái cung phụng anh, anh có bao giờ phải làm việc này đầu chứ.Cố Hàm Chi, xem như cô may mắn đó.
"Cái thằng thối tha này"
Bà Thẩm thấy Thẩm Quân Kỳ bỏ đi rõ ràng là muốn tránh né không chịu nghe mà khuyên bảo nữa thì liền mắng lớn phía sau lưng của anh.
Hàm Chi ngồi bên cạnh không dám xen lời vào, chỉ có thể ngồi một bên mà mỉm cười nhẹ. Thật ra trong lòng Hàm Chi cảm thấy khá hả hê khi thấy Thẩm Quân Kỳ bị mắng chửi như vậy. Đúng là đáng lắm mà cái tên xấu xa này hôm qua dám hù dọa cô, làm chân cô bị thương là cô đã ghi hận rồi. Sau đó tự tiện chở cô về nhà của mình, để rồi sáng nay cô phải gặp người mẹ chồng bất đắc dĩ này. Đã thế thì các việc đính hôn, kết hôn đều phải do chính Hàm Chi tự kiếm cớ để đẩy lùi lại. Anh ta hoàn toàn không giúp được một cái gì cả. Mọi chuyện đều đẩy hết lên đầu cô, để cô một mình gánh vác. Vì vậy Hàm Chi càng cảm thấy Thẩm Quân Kỳ đáng bị như vậy hơn.
“Để con phải chê cười rồi."
Bà Thẩm mắng Thẩm Quân Kỳ xong thì lại trở về làm một người phụ nữ hiền hoà trước mặt Hàm Chi.
“Không có gì đâu ạ." Hàm Chi nhẹ giọng đáp lời. "Con và Quân Kỳ quen nhau lâu chưa?" Bà Thẩm tò mò mà hỏi.
“Dạ. Cũng mới gần đây thôi ạ." Hàm Chi nhẹ giọng đáp lời cho câu hỏi của bà.
"À. Vậy hai đứa gặp nhau như thế nào ?” Bà Thẩm vẫn tiếp tục tò mò về việc quen nhau của Thẩm Quân Kỳ và Hàm Chi.
“Dạ. Thật sự là rất ngẫu nhiên thôi ạ. Hôm ấy con vô tình suýt gặp phải tai nạn trước xe của anh Kỳ. Sau đó hai người cứ thế mà bên nhau thôi."
Hàm Chi lựa lời trả lời, không quá rõ ràng cũng không được quá mơ hồ, hơn thế nữa còn phải là sự thật để không bị mâu thuẫn nếu bà Thẩm hỏi lại Thẩm Quân Kỳ.
Hàm Chi cảm thấy nhiệm vụ của mình thật là khó khăn. Trong lòng cô lại thầm mắng chửi Thẩm Quân Kỳ nhiều hơn. Trước khi đến gặp mặt mẹ của Thẩm Quân Kỳ thì anh ta nói hay lắm. Nào là cô chỉ cần tỏ ra e thẹn, những câu hỏi liên quan tới tình cảm hai người thì cứ để anh ta trả lời cho.
Giờ thì hay rồi. Những câu hỏi tình cảm đã tới rồi nè, nhưng Thẩm Quân Kỳ đi đâu mất dạng rồi. Cũng là Hàm Chi cô phải tự mình đối khó mà thôi. Nếu lúc này cô chỉ cười e thẹn như lời anh ta nói thì chắc bà Thẩm sẽ nghĩ cô bị khùng mất tên Thẩm Quân Kỳ khốn khiếp.
"Suýt xảy ra tai nạn?"
Bà Thẩm nghe tới đây thì liền giật mình lo lắng.
“Là do Thẩm Quân Kỳ lái xe cẩu thả mà va phải con đúng không? Mẹ biết ngay mà. Cái thằng này suốt ngày cứ cầm xe chạy bạt mạng thôi, không biết lo lắng cho mình và cả người khác gì cả." Bà Thẩm lại tiếp tục mắng chửi Thẩm Quân Kỳ. Hàm Chi vẫn như cũ mà ngồi im lặng không xen vào lời bà nói. Dù thật ra hôm đó là do cô điên cuồng chạy băng ra đường, chạy đến trước đầu xe của Thẩm Quân Kỳ chứ không phải do lỗi của anh ta. Thế nhưng còn lâu Hàm Chi mới nói ra chuyện này nhé. Dù sao Thẩm Quân Kỳ ở trong lòng bà Thẩm cũng đã là một người con trai quậy phá rồi. Hàm Chi nhân cơ hội này bôi đen anh thêm một chút chắc cũng chẳng sao đâu.
"Vậy rồi trong suốt khoảng thời gian bên nhau thằng Kỳ nó có đối xử tốt với con không?” Bà Thẩm sau khi mắng chửi con trai mình xong thì lại quay sang Hàm Chi mà hỏi thăm tình hình tiếp tục.
Hàm Chi nghe câu hỏi của bà Thẩm thì khẽ trầm tư, cố gắng suy nghĩ xem phải trả lời như thế nào. Thật ra cô và Thẩm Quân Kỳ gặp nhau đã được mấy lần đâu nhỉ. Cái cụm từ “khoảng thời gian bên nhau này" của bà Thẩm thật khiến Hàm Chi phải cân nhắc câu trả lời của mình.
"Sao vậy? Thằng Kỳ không đối xử tốt với con đúng không?" Bà Thẩm thấy Hàm Chi ngập ngừng không trả lời thì liền hỏi tiếp. Cái nết của con trai bà thì bà biết mà. Thẩm Quân Kỳ trước giờ có quen ai được hơn một tháng đâu, cái tính xấu xa của nó có ai mà chịu được chứ? Người ta sau khi ở bên thì còn không lo chạy mất dép là gì?
Nếu Thẩm Quân Kỳ biết được suy nghĩ này của bà Thẩm thì nhất định sẽ gào lên một cách rất oan ức. Không quen ai hơn được một tháng là do anh đá người ta mà? Bọn họ còn chạy theo sau nan nỉ anh nhưng anh không thèm kìa. Thật sự là quá oan uổng rồi.
“Tiểu Chi. Con đừng lo. Có mẹ ở đây. Nếu nó vẫn tiếp tục giở thói xấu nào ra con cứ nói cho mẹ. Mẹ nhất định sẽ bắt nó thay đổi ngay lập tức, nếu không mẹ sẽ nói bố nó đuổi nó ra khỏi nhà họ Thẩm. Để xem lúc đó nó còn dám đối xử không tốt với con không?"
Bà Thẩm hùng hồn mà vỗ ngực nói với Hàm Chi lời cam đoan sẽ khiến cho Thẩm Quân Kỳ phải đối xử tốt với cô.
Hàm Chi nhìn thấy bà Thẩm phản ứng như vậy thì rất buồn cười nhưng cô nên nhịn lại trong lòng. Xem ra địa vị của Thẩm Quân Kỳ ở trong Thẩm Gia cũng thật là đáng thương mà. Bà Thẩm có vẻ như còn xem trọng một người con dâu như cô hơn là đứa con trai đã ở bên bà hai mươi mấy năm. Hàm Chi vừa khó hiểu, vừa cảm thông cho Thẩm Quân Kỳ.
“Mẹ. Tiểu Chi. Vào ăn sáng thôi"
Thẩm Quân Kỳ sau khi đã bày biện đồ ăn sáng xong xuôi thì chạy ra gọi bà Thẩm và Hàm Chi vào bàn ăn. Thật ra thì anh cũng chỉ xuống đó đứng cho có thôi. Ở dưới bếp có bác Phúc và những người khác giúp anh lo việc ăn sáng xong cả rồi. Thấm Quân Kỳ sợ mình lên gọi sớm quá sẽ bị bà Thẩm la nên cứ đứng mãi đến giờ mới quay lại. Thế nhưng anh không biết anh đã làm lầm lỗi gì mà mẹ của anh vừa nhìn thấy anh đã nhăn cả mặt lại luôn rồi.
Bà Thẩm nhìn Thầm Quân Kỳ vừa xuất hiện, nghĩ đến chuyện lúc nãy mà bà và Hàm Chi vừa nói với nhau thì càng không nhìn Thẩm Quân kỳ thuận mắt.
"Nghe rồi. La cái gì mà la"
Bà Thẩm nạt vào mặt Thẩm Quân Kỳ khiến anh ngẩn ra, gương mặt rất vô tội không hiểu vì sao anh lại bị mẹ mắng nữa rồi.
"Tiểu Chi. Vào ăn sáng thôi con"
Bà Thẩm quay lại nhìn Hàm Chi thì lại giọng nói nhẹ nhàng khiến cho Thẩm Quân Kỳ càng cảm thấy tủi thân hơn.