Anh thật sự không hiểu nỗi ba mẹ mình rồi.
"Vị hôn thê? Tôi?"
Hàm Chi nghe xong câu trả lời của anh lại có chút không chắc chắn, không phải cô bị cảm lạnh sốt đến hoang tưởng rồi chứ?
"Tại sao lại là tôi, dù mới gặp nhưng tôi có thể chắc rằng với điều kiện của anh sẽ không thiếu phụ nữ?"
"Đúng. Nên phải nói cô rất may mắn đấy. Tôi đang cần một người phụ nữ không yêu tôi, nghe lời tôi và không đem lại phiền phức cho tôi. Cô đang có việc cầu tôi đương nhiên phải nghe tôi, nhà cô lại chỉ còn một mình cô nên dù có làm đám hỏi thì cũng không phải phiền phức với gia đình cô, còn việc không yêu tôi..." Thẩm Quân Kỳ đứng dậy, tiến đến gần, vươn tay vuốt tóc cô, cúi xuống thì thầm vào tai cô "Đừng yêu tôi cô bé, nếu không em sẽ rất đáng thương..."
Hàm Chi đẩy mạnh anh ra, giương mắt khó chịu nhìn anh. "Đừng có nói những việc nhảm nhí như vậy, vậy nếu anh yêu tôi thì phải tính sao đây?"
“Chậc chậc, khẩu khí không nhỏ nhưng giọng điệu như thế này không tốt nhé, tôi cần một người biết nghe lời, bên cạnh đó đã là vị hôn thê của tôi thì phải chấp nhận những cử chỉ thân mật của những người yêu nhau, bao gồm cả việc... lên giường với tôi." Giọng Thẩm Quân Kỳ pha chút ý cười.
Anh quay lại ghế ngồi xuống nhấp chút rượu rồi ngước mắt nhìn cô cái mặt trở nên tái mét khi nghe xong câu vừa rồi, ánh mắt thoáng qua chút hài lòng. "Sao nào? Muốn đổi ý?"
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Hàm Chi cũng mở miệng đáp ứng anh.
"Tôi đồng ý. Những điều kiện anh nói tôi sẽ đồng ý hết, chỉ cần anh giúp tôi tiền viện phí."
Thật ra những chuyện này cô cũng đã dự liệu từ lâu, dù anh bắt cô làm gì cô cũng đều sẽ phải đáp ứng. Vì hiện tại cô chỉ còn một người thân duy nhất là bố cô mà thôi, dù có phải liều cả mạng cô cũng không thể từ bỏ, không thể từ bỏ...
"Tốt, vậy cô sẽ là người yêu tôi sau đó sẽ ra mắt bố mẹ tôi với vai trò vị hôn thê. Hợp đồng chi tiết tôi sẽ gửi cho cô." Thẩm Quân Kỳ rút từ ví ra một chiếc thẻ màu đen quăng xuống sàn ngay chân Hàm Chi "Trong thẻ đang có năm trăm triệu, cô có thể đem đi cà thẻ thanh toán viện phí cho bố cô"
Cúi người nhặt chiếc thẻ dưới chân lên, mặt thẻ sáng loáng, thoáng phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của cô. Hàm Chi cảm thấy buồn cười cho chính bản thân mình và cả người đàn ông trước mặt.
"Còn làm cả hợp đồng nữa cơ à? Anh có vẻ chuyên nghiệp nhỉ?"
"À, còn chưa giới thiệu, tôi là Thẩm Quân Kỳ, tổng giám đốc công ty TK, bệnh nghề nghiệp trên thương trường thôi, số tiền tôi đưa cho cô không phải là nhỏ, cần có hợp đồng quy định rõ ràng, tránh những phiền phức sau này. Hợp tác vui vẻ." Thẩm Quân Kỳ giơ tay ra như muốn bắt tay với cô. Công ty TK, Hàm Chi lục lọi mớ thông tin doanh nghiệp ít ỏi trong đầu mình cũng không nhớ nổi cô từng nghe qua đâu không. Cô cũng vô thức đứng dậy, giơ tay ra bắt tay với anh và tự giới thiệu.
"Cố Hàm Chi, tôi đang là sinh viên năm ba của trường sân khấu điện ảnh Bắc Kinh". Vừa nói tới
đây cô đã cảm thấy có gì đó không đúng, Ngước mắt nhìn lên thấy Thẩm Quân Kỳ đang nhìn mình với ánh mắt châm chọc. Chết tiệt. Cô đang làm cái quái gì thế này. Tình huống hiện tại có vẻ vang gì đâu mà còn giới thiệu với chả làm quen. Cảm giác tức tối bị đem ra làm trò cười dâng lên rồi bị cô ép xuống ngay lập tức, cười tự giễu cho bản thân.